Đầu đau nhưng cô vẫn nghe tiếng bước chân lại gần mình.
Kí ức tối qua không có trong đầu cô nên cô cũng không biết sau khi mình say đã làm những gì.
Khương Minh Nhi ngạc nhiên nhìn Âu Dương Tề Minh, giọng khàn khàn do thiếu nước hướng về anh hỏi.
" Sao anh lại ở đây?"
Âu Dương Tề Minh chưa định trả lời, đưa chén canh giải rượu trước mặt cô.
" Uống trước hẵng hỏi tiếp."
Nhận lấy chén canh, Khương Minh Nhi uống ba ngụm liền hết.
Trả lại bát cho Âu Dương Tề Minh xong lại hỏi tiếp.
" Sao tôi lại ở đây?"
Cầm lấy bát, Âu Dương Tề Minh thành thật trả lời nhũng câu hỏi của cô.
" Câu hỏi thứ nhất, đây là nhà tôi.
Câu hỏi thứ hai, trợ lí của em gọi tôi đến đón em về mà không đưa địa chỉ, hết cách chỉ có thể tạm thu nhận em đem về nhà."
Khương Minh Nhi nghe câu trả lời, xuất hiện một chữ tạm thu nhận khiến lửa giận của cô bộc phát.
" Tạm thu nhận của anh tôi mới không cần."
Nói xong xốc chăn lên lấy túi xách rồi nhặt đôi cao gót gần đó mang vào.
" Tôi liền cút khỏi chỗ này cho anh thỏa mãn."
Âu Dương Tề Minh trong lòng thầm cười thích thú, lí do anh thích cô là vì cái tính này của cô, nhìn rất đáng yêu.
Khương Minh Nhi sau khi rời khỏi chỗ ở của Âu Dương Tề Minh, cô lấy điện thoại ra gọi vào số trợ lí đến địa chỉ đó đón mình.
Không lâu sau đó chiếc xe quen thuộc tiến tới chỗ cô, Khương Minh Nhi lên xe xong thì nói với cô bạn thân.
" Hôm qua cậu kêu Tề Minh tới làm gì? Anh ta vừa làm tôi tức chết đấy."
Nói thì nói vậy nhưng khi ở lại căn nhà riêng của Âu Dương Tề Minh khiến trong lòng có một kiềng xích dần dần bị gỡ bỏ ra.
Cô bạn thân kiêm trợ lí từ chối cho ý kiến, trong lòng cô chỉ than một câu: " Thích mà cứ ngại.".Khương Minh Nhi vẫn còn đau đầu vì uống rượu hơi nhiều nên cũng không nói gì thêm.
" Giám đốc, có một cuộc đàm phán với công ty đối thủ, lúc nào anh đi ạ?"
Kim Dạ gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chú bộ văn kiện trước mặt, bất động thanh sắc nói.
Bất động thanh sắc: Mặt không cảm xúc.
" Ngày mai."
Trợ lí vâng dạ rồi rời đi.
Kim Dạ xem từ tài liệu này đến tài liệu khác đã gần đến giữa trưa.
Hắn vừa thả tay nghỉ ngơi thì chuông điện thoại vang lên.
Tiếp nhận điện thoại, hoá ra là mẹ vợ gọi đến.
" Dạ Dạ.
Cuối tuần hai đứa tổ chức kết hôn rồi."
Kể từ lúc đính hôn đến bây giờ đã tháng, ngẫm lại thời gian trôi qua thật nhanh.
" Dạ."
Nói chuyện với con rể lạnh lùng, mẹ Hàn chỉ có thể nói vài câu rồi lấy lí do bận việc khác tắt máy.
Kim Dạ đặt máy điện thoại xuống.
Lúc này, trên weibo xuất hiện một tin tức khiến người khác ngạc nhiên với mục tiêu đề: " Tổng tài Âu Dương mà các cô gái trên đất nước Trung Quốc muông lấy làm chồng, tối hôm qua đã bế một cô gái từ phòng bar XX bước ra.
Trên hình ảnh mà người kia đăng lên chỉ thấy được dáng người mờ ảo của cô gái đang được bế trên tay không ai khác là chính chủ được đề cập đến Âu Dương Tề Minh.
Ở một toà cao ốc trong thành phố A, văn phòng tổng giám đốc đang rời vào hầm băng đông lạnh.
Âu Dương Tề Minh ngồi trên ghế sắc mặt toàn là âm khí tỏa ra làm trợ lý cùng thư kí đứng bên cạnh đều run rẩy toàn thân.
Hai phút trước, Khương Minh Nhi điện đến anh, anh vừa tiếp nhận đã nhận được một câu của cô nàng rồi bị cô tắt máy luôn.
Nội dung như sau: " Âu Dương Tề Minh, tôi không muốn ở trong khung hình với anh.
Anh nên sắp xếp làm vụ này biến mất đi.
Bà đây còn muốn tìm người yêu."