Kim lão gia gia cười tít mắt, nếp nhăn trên mặt ông cũng tụ lại nơi đáy mắt cùng khoé miệng chứng tỏ ông vui đến cỡ nào.
“ Đứa nhỏ này, tới đây cần gì quà cáp.”
Ông nói xong còn vỗ vỗ tay Hàn Nhất Nhất.
Cô cười đáp lại ông.
“ Con thăm ông sao có thể không tặng quà được chứ.
Đều là những đồ tốt cho sức khỏe con lựa chọn kĩ lắm đấy.
Ông nhớ dùng đấy nhé.”
Hàn Nhất Nhất nói với ông thoải mái như vậy khiến ông vui vẻ thật sự.
Ông nội Kim được người ngoài hay người trong nhà đều đối xử với mình cung kính làm ông không thoải mái tí nào.
May thay, Kim Dạ không như vậy mà kể cả vợ hắn cũng vậy.
Tâm tình Kim lão gia gia lúc này thật cao hứng.
Bồi chuyện với Kim lão gia gia hồi lâu, quản gia đứng bên cạnh nói với ông.
“ Kim lão gia gia, ông đến giờ dùng bữa để uống thuốc rồi ạ.”
Kim lão gia gia đang tâm tình vui vẻ lại nghe đến chữ uống thuốc phát ra từ miệng quản gia làm ông nhíu mày lại.
“ Uống nhiều thuốc rồi mà có gì tiến triển đâu.
Ta không uống nữa.”
Ông gõ cây gậy của mình xuống nền nhà vài cái tỏ sự bất mãn của mình hoàn toàn.
Hàn Nhất Nhất bên cạnh ông nội Kim cười nói với ông.
“ Ông nội, con đói rồi, chúng ta ăn cơm đi.”
“ Được được.”
Nghe cháu dâu bảo bối của mình than đói ông mới biết đã tối rồi lại lôi kéo cháu trai cùng cháu dâu nói chuyện quên ăn uống nữa chứ.
Hàn Nhất Nhất thật sự cũng không đói lắm, cô chỉ nói vậy để ông nội Kim ăn cơm rồi lát nữa dụ dỗ ông uống thuốc mà thôi.
Kim Dạ sao lại không biết mánh khoé này của cô được? Hắn chỉ im lặng chiều theo ý cô cùng đỡ ông nội Kim đứng dậy tiến về phía phòng ăn.
Sau khi ngồi trên bàn ăn, Kim Dạ đối diện là Hàn Nhất Nhất, chủ trì ngồi giữa là Kim lão gia gia.
Trên bàn ăn, hai phần chia ra rõ rệt, một bên thanh đạm và một bên đồ ăn đầy màu sắc.
Thanh đạm là giành cho Kim lão gia gia vì ông cần uống thuốc nên chỉ được ăn những thứ đó.
Kim lão gia gia từ đầu đến cuối đều gắp cho Hàn Nhất Nhất mà cố ý bỏ qua cho mình.
Nhưng cô đâu thể để như vậy được, thế là Hàn Nhất Nhất thấy bát cô đã đầy ắp cũng gặp lại cho Kim lão gia gia.
Cứ thế, Kim Dạ như không khí không ai hay biết.
Hắn nhìn hai người cứ gắp tới gắp lui thì đau hết cả đầu, nói với hai người.
“ Bát đều đầy rồi, hai người xem ăn đi.”
Kim Dạ đáng thương bị Kim lão gia gia cùng Hàn Nhất Nhất đồng thanh.
“ Cháu/Anh im lặng.”
Hắn hết nói nổi chỉ có thể ăn xong phần của mình.
Sau khi ăn xong, Kim lão gia gia cùng Hàn Nhất Nhất đã no đến nỗi không muốn đi nữa rồi.
Kim Dạ nhìn quản gia, quản gia tự hiểu ý đỡ Kim lão gia gia đứng dậy dẫn về phòng khách.
Còn Kim Dạ lại ngang nhiên ở Kim gia bồng cô theo kiểu công chúa tiến về phía phòng khách.
Người giúp việc nhìn mà mắt chữ O miệng chữ A đều ngạc nhiên không ngờ được thiếu gia lạnh lùng của họ lại yêu chiều cô vợ nhỏ của mình như vậy.
Nhưng nhìn chỉ có thể nhìn sơ qua, nếu nhìn chằm chằm chọc thiếu gia nhà họ khó chịu lại bị phạt như thế nào nghĩ đến cũng đã rùng mình.
Nhớ lại hồi xưa lúc Kim Dạ chỉ mới tuổi, hắn nghe được một người giúp việc nào đó nói về mình thì khó chịu, không ai ngờ được một thiếu niên vừa mới tuổi đã sai người cắt đứt lưỡi của người giúp việc đó mới đuổi ra khỏi Kim Gia.
Nghĩ lại làm họ rùng mình sợ hãi.
Tốt nhất vẫn nên làm những việc của mình thì hơn.