Đến khi bóng hình cô gái đã đi xa rồi biến mất thì Kim Dạ thu hồi lại tầm mắt.
Phí Tào bên cạnh chọc chọc tay hắn, giọng trêu đùa.
" Kim ca, không lẽ cậu thích cô nhóc này à?"
" Nếu Kim ca thích tôi có thể rút lui hahaha."
" Cậu..."
Kim Dạ tay xoa thái dương, liếc nhìn tên lảm nhảm bên cạnh mình từ nãy đến giờ, hắn cảm thấy mình đúng là ngu ngốc mới đi riêng với tên này.
" Lăn."
Thả ra một chữ rồi sau đó Kim Dạ đi luôn.
Phí Tào sau lưng phát hiện ra mình nói nhiều chọc giận vị Kim ca này nên nhất thời im lặng lại, chạy nhanh sau lưng đi theo Kim Dạ.
Trong đầu Kim Dạ bây giờ mà một đống suy nghĩ, cô gái mình vừa gặp hình như là con của Hàn gia.
Cô gái kia với Âu Dương Nhất Nhất nhìn sao có thể giống nhau tới % như vậy.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Kim Dạ từ trong túi quần lấy điện thoại ra nghe.
Không biết chuyện gì từ đầu bên kia, chỉ nghe Kim Dạ trả lời " Được " liền có một chiếc xe từ xa tiến tới chỗ Kim Dạ rồi chở hắn đi luôn.
Phí Tào đứng nhìn xe đã đi xa, ngơ ngác nói: " Quên mình à?"
Thế là Phí Tào đứng đó ngây ngốc nhìn xe cùng người đã đi xa.
Một tiếng sau.
Xe dừng, xuất hiện trước mắt hắn là một đống đổ nát vật liệu cùng xi măng các loại, dường như đang ở công trường.
Từ trong bóng tối đi ra, Kim Dạ thấy một người đàn ông mặc một bộ vest đen cùng khí chất tỏa ra lạnh lùng không dễ gần.
Người đàn ông kia hỏi : " Tôi vào thẳng vấn đề, cậu có đem thứ tôi cần hay không?"
" Đây." Kim Dạ lấy trong túi ra đồ vật mà người đàn ông kia nói.
Ngộ Mã nhìn ống nghiệm mà Kim Dạ đưa.
Người đàn ông Ngộ Mã này không sai chính là người nghiên cứu khoa học có thành tựu xuất sắc nhất Trung Quốc dần dần đã lấn sang nước ngoài với thành tựu của mình.
Từ lúc làm người nghiên cứu khoa học, Ngộ Mã chưa bao giờ công khai hình ảnh mình trước truyền thông nên nhiều người cũng không biết anh như thế nào ngoài đời.
Và vì sao Kim Dạ đường đường là Kim đại thiếu gia lại nhận được một cuộc điện thoại từ Ngộ Mã là do anh từng cứu Kim Dạ một lần, nên Ngộ Mã đã đưa ra điều kiện khi cứu hắn là giúp cho anh lấy vài lọ thuốc khi cần đến trong vòng năm.
Kim Dạ nhìn Ngộ Mã vừa mân mê xong ống nghiệm thì cất cẩn thận vào túi vali nhỏ bên cạnh, hỏi anh.
" Cũng sắp đến kì hạn năm, tôi không cần đưa thuốc cho anh nữa."
Ngộ Mã nghe Kim Dạ nói cũng không nói gì mà xoay người rời đi.
Sau khi Ngộ Mã đã đi xa, hắn thấy tài xế vẫn đứng đấy đợi mình thì đi tới ngồi lên xe.
Lần tai nạn mà Kim Dạ vừa nói đến là lần hắn bị kẻ thù gài bẫy trong một lần không đề phòng kịp.
Kim Dạ vẫn còn nhớ hôm đấy trời mưa rồng rã, sau khi hắn nghe tiếng điện thoại vang lên tiếng chuông đó Âu Dương Nhất Nhất gửi tới vì tiếng chuông tin nhắn của cô gửi tới rất đặc biệt.
Chuẩn bị xem tin nhắn do cô gửi đến lại bị một chiếc xe từ sau đâm tới khiến hắn không kịp đề phòng mà tai nạn giao thông.
Tài xế trên xe đâm xong xe hắn thì lái xe rời đi ngay sau đó.
Vì trên đường đi là một chỗ hoang vu nên rất ít xe đi lại vào giờ này.
May thay Ngộ Mã lúc đấy đi đường đó tới nhà mình nên mới cứu Kim Dạ kịp thời.
Nhớ lại làm hắn căm phẫn tên đã đâm mình kia cùng người đứng đằng sau sự việc.
Vì đâm xe nên điện thoại lúc đó của hắn cũng không tránh khỏi hư tổn, nhìn nát bét luôn.
Hắn còn chưa đọc được tin nhắn cô gửi là gì nữa kìa!
Tâm trạng Kim Dạ sau khi suy nghĩ lại những chuyện này thì tuột dốc không phanh.
Ngồi trong xe, hắn nói với tài xế.
" Chở tôi đến quán bar."
Tài xế cung kính không nhiều lời, đáp: " Vâng, thiếu gia."
Dừng trước quán bar đã là trời chập tối, Kim Dạ bước xuống đi vào trong thẳng đến căn phòng có bản VIP màu vàng treo trên đầu cửa.
Quanh phòng không có ai vì đây là phòng chỉ hắn mới được vào.
Vài phút sau, Kim Dạ đang nằm trên ghế sô pha to nhất nơi đó thì có chàng trai bước vào.
Sau lưng hình như là quản lý nơi đây.
Tinh Hâm nhìn Kim Dạ nằm trên ghế sô pha kia thì anh biết với tính cách bạn mình là đang không vui nên nói nhỏ gì đó với quản lý sau lưng sau đó người nọ vâng vâng dạ dạ rời đi.
Ngồi một cái ghế gần đó, Tinh Hâm nói với Kim Dạ: " Cậu lại không vui chuyện gì à?"
Theo như Tinh Hâm dự đoán, anh không nhận được câu trả lời từ Kim Dạ :) Không sao, anh đã quá quen với việc này.
Không lâu sau đó, quản lí đem rượu vào.
Phục vụ sau lưng lấy rượu từng chai một xếp trên bàn.
Xếp xong, quản lí cùng phục vụ cũng rời đi sau đó.
Tinh Hâm ngồi gần một tiếng thì Kim Dạ mới động đây cánh tay đôi chân ngồi dậy.
Hắn uống chai rượu loại mạnh nhất ở đây xong thì nằm gục trên bàn, nức nở nói: “ Tôi lại nhớ cô ấy rồi..”