Editor: Tiểu Di
Gần tối ngày mùng một tháng mười, Dịch Khinh Nhan đang kiểm tra chữ viết của Minh Tuệ trong ngày, chợt Ngụy Tử Yên đi vào, đưa lên một mật báo đến từ Lăng Tiêu Các.
Khinh Nhan mở ra nhìn, ngẩn ra, sau đó dùng sức trong tay, tấm vải nhỏ hóa thành bột.
Ngụy Tử Yên xin chỉ thị: "Các chủ, có muốn để cho bọn họ điều tra một chút hay không?"
Khinh Nhan lắc đầu, nói: "Chuyện này về sau không cho phép nhắc lại. Nghiêm cấm bất kì kẻ nào lén lút điều tra!"
Ngụy Tử Yên có chút kỳ quái với phản ứng của Dịch Khinh Nhan, "Tại sao không điều tra? Ngộ nhỡ tin tức có gì sai sao?"
Khinh Nhan nhàn nhạt cười cười, chậm rãi lắc đầu."Nếu mấy ngày qua đều có những người khác nhau nhìn thấy, cũng không phải là giả." Nàng xem vẻ mặt Ngụy Tử Yên càng thêm nghi ngờ, lại nói một câu: "Tốt lắm Tử Yên, chuyện này ngươi cũng không cần quan tâm, nhớ lời ta nói... không cho phép bất cứ kẻ nào lén lút điều tra, Vương gia biết, sẽ không cao hứng."
Ngụy Tử Yên lĩnh mệnh đi, vẻ mặt có chút bực tức. Dịch Khinh Nhan tự giễu cười cười, có câu gì nhỉ? Hoàng đế không gấp thái giám gấp?
Mật báo nói tháng chín, ngày , , , liên tục mấy ngày các tướng sĩ thấy một cô nương thướt tha nửa đêm từ trong đại trướng Vương gia đi ra ngoài, hành động lén lút, mỗi lần bọn họ muốn theo dõi, cô nương ta vượt qua một lều liền không thấy tăm hơi. Tin tức do các nam đệ tử Lăng Tiêu Các bọn hắn đặt ở trong quân Định Nam truyền về, có thể tin tưởng.
Nhưng Khinh Nhan lựa chọn tin hắn.
Mùng bốn tháng mười, sau giữa trưa, Dịch Khinh Nhan vẫn còn ở Trích Tinh lâu cùng Chu Trọng Nguyên xử lý chính vụ Trung Châu, chợt Chu Tử Ngọc không một tiếng động lặng yên đi vào, trình lên Dịch Khinh Nhan một mật thư khẩn cấp. Khinh Nhan sau khi xem liên tiếp cau mày, sau đó lại vuốt vuốt mi tâm.
Trong thư nói ở biên cảnh Hàm Bình Hà Tây, lòng quân Định Nam không yên, có lời đồn đãi Trung Châu vương lừa gạt quân Định Nam xa rời quê quán phụ lão tới Trung Châu, chỉ vì giải trừ khốn cảnh Trung Châu ba mặt tác chiến, muốn sử dụng máu tươi cùng sinh mạng của bọn hắn bảo vệ con dân Trung Châu, giữ thực lực Trung Châu.
Lời này cũng là sự thật, chính xác Khinh Nhan luôn luôn nói tốt một mặt, hiện giờ lòng riêng của mình bị người lấy ra lợi dụng cũng không kỳ quái. Kỳ quái chính là lời đồn đãi như vậy làm thế nào xâm nhập vào quân Định Nam? Ban đầu từ trong nghĩa quân chọn lựa tinh anh tới Trung Châu, nàng tốn rất nhiều tâm tư, hơn nữa cắm rất nhiều nam đệ tử trẻ tuổi của Lăng Tiêu Các vào làm tiểu đội trưởng, sẽ không có gián điệp khắp nơi mới đúng. Chỉ là, hơn ba mươi vạn người, sai lầm vài người cũng không kỳ quái. Nàng cùng Nguyên Tĩnh Vũ đã sớm nghĩ tới vấn đề này, cho nên cũng không tính điều quân Định Nam trực tiếp ra chiến trường, làm sao xôn xao còn có thể xuất hiện lớn như thế đây? Hơn nữa, Nguyên Tĩnh Vũ thế lại không thể kịp thời áp chế, cũng là có một vài vấn đề a.
Trong thư nói việc xôn xao này kéo dài đã rất nhiều ngày rồi, Trung Châu Vương chọn lựa đủ loại biện pháp, đều không có hiệu quả rõ rệt. Nhưng trong thời gian này, trong thư tín của Nguyên Tĩnh Vũ một câu cũng không có nói.
Hiện nay nàng đang có mang, Nguyên Tĩnh Vũ không muốn làm nàng quan tâm lo lắng cũng có lý. Huống chi hắn là một người đàn ông, gặp phải chuyện lại cần nhờ nữ nhân của mình giúp đỡ, chỉ sợ cũng không có mặt mũi.
Chu Trọng Nguyên nhìn thần sắc của Dịch Khinh Nhan liền biết lại có chuyện lớn, chỉ là vì mật thư này do Chu Tử Ngọc mang vào, hắn cho là chuyện trên giang hồ của Vương phi.
Dịch Khinh Nhan đem thư đưa cho Chu Trọng Nguyên, "Tiên sinh xem một chút, chuyện này Vương gia có thể áp chế sao?"
Chu Trọng Nguyên đọc xong, không khỏi cũng níu chặt lông mày. Ông trời đây là đang chèn ép Trung Châu hay là đang khảo nghiệm Trung Châu a!
Suy nghĩ một chút, hắn rất thận trọng nói: "Lấy năng lực Vương gia , muốn đem lời đồn đãi này áp chế cũng không khó khăn, chỉ là..."
Chỉ là cái gì hắn không có nói, nhưng Khinh Nhan hiểu.
"Hôm nay quân tình nguy cơ, xem ra chỉ có ta tự mình đi một chuyến! Nơi này, liền khổ cực Chu tiên sinh rồi." Khinh Nhan rất nhanh quyết định.
Chu Trọng Nguyên vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới hiện nay quân tình khẩn cấp, Vương phi trừ hắn ra cũng không có nhân tài khác tốt hơn, đành phải đón nhận trọng trách này. Chỉ là... "Có cần xin phép Vương gia hay không?"
Khinh Nhan cười khổ một cái, vô lực nói: "Không nói việc xin phép một lần cần bao nhiêu ngày giờ, hắn không có nói chuyện này cho chúng ta chính là không muốn chúng ta bận tâm..."
Chu Trọng Nguyên tất nhiên hiểu rõ, nhưng vấn đề nhạy cảm như vậy, lời nên nói vẫn phải nói, chỉ cần ý tứ một chút.
Mùng sáu tháng mười, Dịch Khinh Nhan mang theo Chu Tử Ngọc, Ngụy Tử Yên lên đường đi biên cảnh Hà Tây, nàng biết lần này chỉ sợ trong thời gian ngắn không về được, có thể hài tử cũng sẽ sanh ở chiến trường, vì vậy cũng mang Minh Tuệ theo.
Vuốt ve bụng lớn tám tháng, Khinh Nhan thành thành thật thật nằm trong xe ngựa, cũng không đề cập tới chuyện cỡi ngựa. Nàng phải bảo vệ hài tử của nàng, tuyệt đối sẽ không để cho hắn có chuyện. Nàng vừa không ngừng ở trong lòng cùng hài tử nói xin lỗi, vừa không ngừng cùng hài tử giải thích, mặc dù chính nàng cũng hiểu hài tử cái gì cũng không biết. Nàng chỉ là muốn tự nói với hài tử của mình, nàng thật rất thích hắn, nhưng là, nàng cũng thương phụ thân của hắn...
Dọc đường bọn họ đi rất chậm, tất cả đều chọn đại lộ bằng phẳng, trên xe ngựa mang theo thuốc dưỡng thai, nàng mỗi ngày đều uống một chén, cũng không cần người trông.
Lên đường ngày thứ ba, Ngụy Tử Yên tìm cơ hội nhỏ giọng hỏi Khinh Nhan: "Các chủ, tại sao ngài không để cho bọn họ điều tra?"
Khinh Nhan ôn hòa nhìn nàng, tiểu nha đầu rốt cuộc không nhịn được hỏi sao?
"Các chủ? Chẳng lẽ ngài một chút cũng không thèm để ý sao?"
"Ai nói ta không thèm để ý? Ta chỉ là lựa chọn tin tưởng hắn. Tử Yên, ngươi phải nhớ, hai người cùng nhau sống qua ngày, tin tưởng là cực kỳ quan trọng." Khinh Nhan nhìn bộ mặt nghi ngờ của Tử Yên cười cười.
Tử Yên vẫn là không có cách nào tiếp nhận, lắc đầu, bộ mặt khổ não ngồi trong xe ngựa.
Minh Tuệ rất hiểu chuyện, mỗi ngày đi đường hoặc là đọc sách học chữ, hoặc là ra ngoài học cưỡi ngựa, buổi tối đến khách điếm luyện võ, chưa bao giờ mở miệng kêu khổ. Thấy nàng như thế, Khinh Nhan trong lòng càng thêm thương yêu, ngoài nghiêm khắc cũng kiên nhẫn và dịu dàng hơn.
Từ Dụ Dương đến biên cảnh Hàm Bình Hà Tây, ngựa chạy nhanh bảy ngày là đến, nhưng nhóm Khinh Nhan đi nửa tháng mới tới nơi. Nguyên Tĩnh Vũ hai ngày trước mới nhận được tin tức Vương phi đã chạy tới biên cảnh, vừa nóng vừa giận, lệnh Tần Cánh dẫn theo năm trăm người đi nghênh đón, chính hắn cũng coi ngày giờ ra khỏi thành tám trăm dặm chờ.
Ngày hai mươi hai tháng mười, sau giữa trưa, đại đội nhân mã che chở hai chiếc xe ngựa hoa lệ cuối cùng cũng tới Hàm Bình tướng quân phủ, trước mắt Nguyên Tĩnh Vũ tạm trú ở đây.
Trong xe ngựa, Dịch Khinh Nhan đẩy Nguyên Tĩnh Vũ một cái, nhỏ giọng nói: "Đến rồi, đi xuống đi."
Nguyên Tĩnh Vũ từ trên cần cổ nàng ngẩng đầu lên, thơm môi nàng một cái, lúc này mới sửa sang lại y phục, buông nàng ra nhảy xuống xe ngựa.
Quản gia phủ tướng quân mang theo bọn hạ nhân ở đại môn nghênh đón, tướng lãnh biên quan trừ đang thủ thành trên căn bản cũng tới đủ.
Khinh Nhan vốn là muốn Chu Tử Ngọc đỡ mình xuống, nhưng không nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ vừa xuống liền xoay người ôm nàng xuống xe ngựa, trực tiếp đi vào trong phủ, truyền lệnh kêu tất cả tướng lĩnh ngày mai sau giữa trưa mới trở lại tham bái Vương phi.
Thật ra thì mọi người xem thân thể Vương phi nặng nề như vậy, cũng biết hiện tại nàng cần nghỉ ngơi. Trong bụng Vương phi là cả hi vọng của Trung Châu a!
Đến phòng ngủ, Nguyên Tĩnh Vũ tự mình hầu hạ Khinh Nhan rửa mặt, sau đó vừa lau tóc cho nàng vừa nói tình huống cụ thể hai tháng ở đây.
Nguyên Tĩnh Vũ vừa tới biên cảnh là thời điểm bọn họ còn chiếm của Hà Tây một tòa thành trì Vân Dương, nhưng trong thành dân chúng phản kháng kịch liệt, trong ngoài giáp công, đầu tháng chín bọn họ bất đắc dĩ lui về Hàm Bình. Hơn một tháng qua, hai bên giao chiến vô số lần, thương vong cũng rất lớn, khiến Nguyên Tĩnh Vũ rất đau lòng. Đáng hận chính là chết nhiều người như vậy cũng chỉ cùng Hà Tây đánh ngang tay, ai cũng không chiếm được thế thượng phong. Mà quỷ dị nhất chính là Hà Tây lại hoàn toàn có tư thái tiến công, liên hệ tình huống trước mắt của Hà Tây, sao lại không làm lòng người sanh nghi hoặc?
Rồi sau đó không lâu trong quân Định Nam xuất hiện lời đồn đãi, hắn nghĩ rất nhiều phương pháp cũng không áp chế được, ngược lại gây nên ảnh hưởng không tốt cho các tướng sĩ Trung Châu. Quân coi giữ Hàm Bình đối với quân Định Nam không xuất chiến hơi có chút ý kiến, mấy vị tướng lãnh trung cấp quân Định Nam đối với lãnh đạo của Tần Cánh cùng Phượng Khinh Trần cũng có ý kiến, cũng may kỵ binh Phượng Khinh Trần là thân vệ của Thống soái quân Định Nam, đối với huấn luyện rất tích cực, mỗi một người đều chịu được cực khổ, chỉ là đối với lãnh đạo của Nguyên Tĩnh Vũ tâm tình có chút mâu thuẫn. Vì vậy, gần nửa tháng, Nguyên Tĩnh Vũ treo miễn chiến bài, Hà Tây tổ chức công thành mấy lần, nhưng quân Trung Châu thoải mái đánh bại.
Nói tới chỗ này, Nguyên Tĩnh Vũ chợt kỳ quái hỏi một câu: "Khinh Nhan, nàng không có cái gì muốn hỏi ta sao?"
Khinh Nhan suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: "Có thể Hà Tây có cao nhân ở sau lưng chỉ huy hay không? Bằng không làm sao có thể đoạt lại vài toà thành trì, còn có thể đánh ngang tay chúng ta? Quân lực Hà Tây từ trước đến giờ không bằng Dụ Dương hay Trung Châu."
Nguyên Tĩnh Vũ lườm nàng một cái, bất mãn nói: "Không phải cái này."
Không đúng? Khinh Nhan nghi ngờ nhìn hắn.
"Nàng chưa có nghe lời đồn đại sao? Ta biết rõ nàng có rất nhiều người trong quân, bọn họ chưa có báo cáo cho nàng cái gì sao? Bằng không nàng cũng sẽ không vác bụng lớn chạy đến." Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm túc nhìn nàng, vẻ mặt có chút khẩn trương, còn có chút mong đợi.
"Chàng nói chuyện có người thấy nữ tử từ trong đại trướng của chàng đi ra ngoài sao?" Khinh Nhan vẫn mang một vẻ mặt như vậy.
"Nàng không muốn hỏi ta sao?" Nguyên Tĩnh Vũ nhìn chằm chằm nàng. Nữ nhân này không phải luôn để ý chuyện này ư, làm sao lại mang bộ dạng này?
"Chẳng lẽ chàng cho rằng ta có con đầu óc liền ngu ngốc sao?" Khinh Nhan nhìn bộ dáng của hắn, có chút buồn cười.
Nguyên Tĩnh Vũ kinh ngạc nhìn nàng một hồi, chợt thở ra một hơi thật dài, kích động ôm mặt của nàng, cảm động nhìn ánh mắt của nàng nói: "Khinh Nhan, cám ơn nàng tin tưởng ta!" Nói xong, hôn một cái thật êm vào mi tâm của nàng.
Khinh Nhan khóe miệng giương nhẹ, vui vẻ cười lên, thuận thế áp vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Nếu lúc này cũng hiểu lầm chàng, ta như vậy không đáng cho ngươi yêu."
Nguyên Tĩnh Vũ một tay nắm cả vai của nàng, một tay vuốt ve bụng nàng đang nổi lên, gương mặt dán trán của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại hạnh phúc ngọt ngào đang trỗi lên tại chỗ xung yếu trong lồng ngực...
Giữa trưa ngày hôm sau, tướng lãnh tham bái Vương phi tức Thống soái quân Định Nam. Sau đó Nguyên Tĩnh Vũ phát biểu, đem tình thế nghiêm trọng trước mắt nói một lần, yêu cầu mỗi vị tướng lĩnh cùng nghĩ phương án tác chiến ngày mai dâng lên, khích lệ mọi người thảo luận bổ sung lẫn nhau.
Sau, một mình các tướng lãnh quân Định Nam lưu lại tham bái chủ soái, hồi báo tình huống mấy tháng này gồm tình hình chiến tranh và huấn luyện, các tướng lãnh còn lại thậm chí ngay cả Nguyên Tĩnh Vũ cũng tránh đi.
Thần sắc Khinh Nhan thủy chung nhàn nhạt, khiến các tướng lĩnh quân Định Nam trong lòng hoang mang. Tất cả mọi người hiểu rõ, nếu không phải lấy được tin tức lòng quân bên này không yên, Nguyên soái sẽ không vác bụng lớn chạy đến chiến trường biên quan. Nhưng Nguyên soái càng không đề cập tới, thần sắc càng lạnh nhạt, bọn họ càng lo sợ khẩn trương.
Rốt cuộc, Dịch Khinh Nhan cũng nói đến việc chính. Kỳ lạ là giọng nói của nàng cũng không nghiêm nghị, thanh âm cũng không cao, nàng nói: "Ta ở chổ này, là chổ dựa chính của các ngươi, quân Định Nam không thể như hài tử không mẹ, cũng tuyệt không núp giữ sau lưng quân Tây Bắc không dám thò đầu ra! Địa vị của ta và tương lai của các ngươi cùng một nhịp thở, mục tiêu của mọi người phải nhất trí. Tin tưởng chư vị cũng hiểu rõ, đi tới bước này ngày hôm nay, ai cũng không có đường quay về. Từ ngày các ngươi bước vào thổ địa Trung Châu, các ngươi chính là con dân Trung Châu, tướng sĩ Trung Châu, bảo vệ Trung Châu, bình định thiên hạ là chức trách của các ngươi, trừ ở trên chiến trường nhiệt huyết chém rơi đầu lập chiến công, các ngươi không có lựa chọn nào khác! Nên làm cái gì chính các ngươi suy tính, lòng quân không yên quân đội ra chiến trường như thế nào? Các ngươi trở về hỏi các binh sĩ các ngươi, muốn chết hay là muốn sống? Quân Định Nam do ta từ trong nghĩa quân tỉ mỉ chọn lựa tìm ra, mục tiêu của bọn họ minh xác, đối với ta cực kỳ trung thành. Vì vậy, phàm tâm tư dao động, nhất định là bị gian tế Hà Tây mua chuộc, các ngươi đi xuống gặp một người giết một người! Ta cho các ngươi thời hạn ba ngày, cần phải khiến quân Định Nam trở thành một khối thùng sắt, tướng soái đồng tâm, trung thành không sợ!"
Tướng lĩnh quân Định Nam tuân lệnh lui ra, tựa hồ trong khoảnh khắc mỗi người mang một linh hồn mới, mỗi một người đều có mục tiêu, có lòng tin, luống cuống sầu lo ngày trước đã quét sạchGần tối hai ngày sau, Dịch Khinh Nhan mang theo Minh Tuệ cùng với Chu Tử Ngọc và Ngụy Tử Yên mấy người lặng lẽ ra khỏi phủ tướng quân, lên một chiếc xe ngựa bình thường thẳng hướng ngoại thành Hàm Bình chạy đi.
Ngày hai mươi bảy tháng mười, Trung Châu thu hồi miễn chiến bài, các đội quân mang thế tiến công hùng mạnh, Tật Phong doanh Lâm Khinh Vân đánh trận đầu, đánh kỵ binh Hà Tây chạylui binh, một đường xông tới thế như chẻ tre, rất nhanh phá hủytrận hình của bộ binh Hà Tây. Phi Vũ doanh lần đầu tiên xuất chiến, đi theo phía sau Tật Phong doanh đánh tan bộ binh Hà Tây từng người một chém ở dưới ngựa.
Phi Vũ doanh lần đầu tiên xuất chiến, nên để cho bọn họ nếm vị ngọt. Đây cũng do Nguyên Tĩnh Vũ và Khinh Nhan thương lượng thật lâu mới chế định ra kế hoạch tác chiến. Quân Định Nam phải xuất chiến, nhưng thương vong phải giảm tới thấp nhất, đây tuyệt đối không phải là một nhiệm vụ có thể hoàn thành dễ dàng. Cuối cùng bọn họ cũng an bài xong Phi Vũ doanh vừa xây dựng.
Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi, Nguyên Tĩnh Vũ hạ lệnh bổ sung binh lực năm vạn người, thừa thế đoạt lại thành Vân Dương Hà Tây.
Binh lính Hà Tây lui về Vân Dương, Lâm Khinh Vân mang binh thừa dịp chen chúc chạy vào, Phượng Khinh Trần lại hạ lệnh Phi Vũ doanh ở lại ngoài thành phụ trách tiếp ứng, không theo Tật Phong doanh vào thành. Tướng sĩ trong Phi Vũ doanh giết đỏ cả mắt, mỗi một người đều rất hưng phấn, bọn hắn theo quân cũng mấy năm, cho tới bây giờ chưa từng thống khoái như vậy, đánh thắng một trận chiến. Trước kia, phần lớn là bị người ta đuổi theo đánh, bọn họ không đủ vũ khí, chỉ có thểđánh lén quy mô nhỏ, nào như hôm nay khí thế ngút trời! Thật thống khoái, đây mới gọi là đánh giặc!
Bộ binh Trung Châu điều ba vạn người đi theo Tật Phong doanh tiến vào thành Vân Dương, nhưng sau nửa canh giờ liền bị người ta đánh chạy ra, vừa đánh vừa lui.
Phượng Khinh Trần chỉ huy Phi Vũ doanh cùng Tật Phong doanh cùng nhau bảo vệ bộ binh lui về Hàm Bình, quân đội Hà Tây theo sát không nghỉ.
Bởi vì Hà Tây đuổi sát sao, kỵ binh Trung Châu trở về sau không kịp đóng cửa thành, quân đội Hà Tây liền theo vào thành, binh lính thủ thành Trung Châu bắt đầu hốt hoảng, vô tâm ham chiến, vừatiếp xúc quân Hà Tây liền cuống quít chạy tán loạn, tinh thần quân đội Hà Tây dâng cao, đuổi theo tiến vào bên trong thành...
Nguyên Tĩnh Vũ đang đứng ở bên trong tòa tháp cao nhất thành Hàm Bình. Thu hết tình huống chiến đấu vào mắt."Không sai biệt lắm, phát tín hiệu đi!" Hắn nói với Tần Cánh.
Tần Cánh lĩnh mệnh đi.Sau đó nghe được bên trong thành có người đốt lửa khói, mặc dù không thấy rõ lắm, nhưng âm thanh lại rất rõ, vô cùng quỷ dị. Binh lính Hà Tây chưa phản ứng kịp, vẫn còn tò mò nhìn lên trời, nhưng các tướng lĩnh Hà Tây lại có dự cảm không tốt. Bọn họ cùng Trung Châu giao chiến cũng không phải ngày một ngày hai, quân đội Trung Châu lúc nào thì bị đánh như vậy? Mới vừa ý thức được tình huống có thể không ổn, chỉ thấy chung quanh dâng lên khói vàng, mùi vị rất là kỳ dị, còn có một chút mùi hoa ngọt ngào? Binh lính Trung Châu tựa hồ cũng lập tức mất tung tích...
"Không tốt, tranh thủ rút lui!" Đại tướng Hà Tây cũng có chút kiến thức, chỉ tiếc là đã quá muộn.
Chỉ thấy binh lính Trung Châu từ bốn phương tám hướng trào ra, giết người như cắt cỏ...
Hà Tây vào thành hơn tám vạn binh lính cùng với vây ở ngoài thành hơn bảy vạn người tất cả đều trúng độc, cả người vô lực, phản ứng chậm lụt, làm cho người ta một đao có thể lưu loát giải quyết sạch sẽ...
Mặt trời chiều ngã về tây, Vãn Hà Mãn Thiên (Ánh nắng chiều đầy trời), không biết là nắng trời chiều ánh đỏ thành trì, hay là máu tươi nhân gian nhiễm đỏ bầu trời...
Tuy Tần Cánh đi theo Nguyên Tĩnh Vũ nhiều năm, cũng chưatừng gặp qua cảnh tàn sátnhư vậy. Đây không phải là chiến đấu bình thường rồi, hoàn toàn là tàn sát, một nhóm người vẻ mặt kích động tàn sát hoàn toàn một đám người khác không lực chống cự...
"Vương gia, nhất định phải giết sạch sao?"
Nguyên Tĩnh Vũ bất đắc dĩ than thở, "Tần Cánh, ta không phải trời sanh khát máu, nhưng quân lực Hà Tây tụ họp quá mạnh mẽ, ta không còn lựa chọn nào khác." Nhìn rặng mây đỏ đầy trời, hắn chợt xoay hướng khác, nhìn núi Thiên Vụ ngoại thành phía xa.
Trên núi Thiên Vụ, Dịch Khinh Nhan nằm trong một gian hậu viện ở am ni cô, trong tay nhón lấy một đóa hoa cúc màu vàng, thỉnh thoảng mang lên mũi ngửi, cặp mắt nhìn lên trời cao, cả buổi chiều cũng không có nói chuyện.
Gió đêm thổi tới, lại mang theo mùi máu tươi nồng nặc.
Ngụy Tử Yên nhỏ giọng nói: "Sư tỷ, ta giống như ngửi thấy mùi máu tươi, ngươi nói có thể hay không..."
"Hư ——" Chu Tử Ngọc chỉ chỉ Dịch Khinh Nhan trong sân, "Nhỏ giọng một chút, Các chủ tâm tình không tốt."
"Tại sao?" Đôi mắt Ngụy Tử Yên mở thật to, phảng phất có chút hoảng hốt, còn có chút khiếp sợ.
"Ngươi nghĩ rằng tại sao chúng ta lại tới nơi này?" Chu Tử Ngọc liếc nàng một cái. Thời gian Tử Yên đi theo Các chủ cũng không phải là ngắn, thế nào một chút cũng không biết ý Các chủ.
"Không phải tới đây dưỡng thai sao?"
"Đúng vậy a, Các chủ đang có mang, vẫn là nên hiếm ngửi thấy mùi máu tanh thì tốt hơn, chỉ là..." Nếu như một người trong lòng có máu tanh, núp ở chỗ nào đều có thể nhìn thấy máu tươi dâng lên, sinh mạng trôi qua, vô vọng giãy giụa cùng sợ hãi gào thét...
"Sư tỷ, ngươi nói là trong thành đang đánh trận sao? Quân đội Hà Tây đánh vào tới trong thành?"
Chu Tử Ngọc nhìn Ngụy Tử Yên hoảng sợ, lôi kéo tay của nàng nói: "Đừng sợ, Các chủ không nói cho chúng ta chính là không muốn làm cho chúng ta lo lắng hãi hùng, không muốn lòng của chúng ta cũng dính máu tanh, Các chủ nàng... trong lòng cũng rất không dễ chịu..."
Mặc dù đã sớm thường thấy máu tanh cùng chém giết, mặc dù bản thân tay cũng sớm dính đầy máu tươi, nhưng mỗi khi chuyện đến trước mắt vẫn rất khó chịu. Thật ra những tướng sĩ kia đều vô tội, bất kể chết là người của Trung Châu hay là Hà Tây, đều là chết ở trong kế hoạch của bọn họ, những độc chất kia chính nàng tự mình phân phối ...
Trong cuộc chiến này Trung Châuthương vong hơn một vạn người, chủ lực Hà Tây hơn mười vạn người cơ hồ đều bị tiêu diệt, hơn ba vạn còn sót lại vứt bỏ thủ thành Vân Dương, hoảng hốt trốn lên phía trên thành Ích Châu.
Sau trận chiến, binh lính Trung Châu phái ra năm vạn người dọn dẹp chiến trường, ước chừng tốn ba ngày mới đưa binh lính chết trận hai bên chôn xong, rồi lại dọn dẹp binh khí chiến trường cònsót lại tốn thời gian ba ngày. Trong sáu ngày này, Tần Cánh thẩm vấn tù binh tướng lãnh Hà Tây, rốt cuộc tra ra một bí mật kinh thiên.
"Cái gì? Hà Tây Vương Mạnh Kỳ Thụy chưa chết?" Nguyên Tĩnh Vũ cảm thấy khiếp sợ.
Ban đầu lấy được tin Mạnh Kỳ Thụy chết hắn liền nghi ngờ, một con hồ ly giảo hoạt như vậy, làm sao có thể bị thế lực khác ám sát tại Trung Châu? Nguyên lai tất cả chẳng qua là một mưu kế, một tam phương liên hiệp mưu kế phân Trung Châu. Nếu không phải Nam Vương bên kia chậm chạp không động binh, nói không chừng chính xác giờ phút này Trung Châu đã mất rồi. Nghĩ tới Nguyên Tĩnh Vũ vẫn còn có chút sợ, hắn đã đánh giá thấp âm mưu và dã tâm của Mạnh Kỳ Thụy cùng Hàn Nhược Vân.
Chỉ là không biết Hà Gian Vương chết thật hay giống như Hà Tây Vương một dạng giả chết, từ tình hình trên chiến trường Hà Gian, Từ Chi Thọ sống hay chết cũng không còn quan trọng. Hiện nay hắn lo lắng Nam Vương có thể nhân cơ hội này đem binh đến Trung Châu, chỉ là, phòng tuyến Nam Phương có Dịch Danh Thần trấn giữ, hắn cũng không có điều binh từ phòng tuyến Nam Phương, ít nhất giữ vững mấy tháng không thành vấn đề chứ? Nhưng vô luận như thế nào, chiến tranh Hà Tây không thể kéo quá lâu, phải tốc chiến tốc thắng mới ổn...
"Trong thành đã dọn dẹp sạch sẽ rồi chứ?" Nguyên Tĩnh Vũ đột nhiên hỏi. Nhìn Tần Cánh gật đầu, hắn lại hạ lệnh: "Truyền lệnh tất cả tướng lĩnh họp."