Sau đêm hôm đó, không phải Quan Duy Lăng không nghĩ tới việc chịu trách nhiệm. Dù sao anh không ghét cô, hơn nữa còn là....của cô
Còn chưa đợi anh đề xuất, Hầu Manh đã vung mạnh tay, nhìn anh như nhìn thấy lũ lụt thú dữ
"Ngài Thượng tướng!" không biết vì sao, mấy chữ này từ miệng cô nói ra, luôn có phần mềm mại động lòng người
"Anh sẽ không quê mùa đến mức đó đi?" Cô phun một vòng khói về phía anh, "Một đêm xong sẽ kết hôn? NONONO, khỏi phải nhắc lại!"
"Thế nhưng..." Anh nhớ tới nhiều vết máu tươi dính lên nơi bắp đùi trong của cô. Điều đó khiến anh rung động, không thua gì...
Không thua gì đêm ấy anh đã điên cuồng sung sướng cùng cô.
"Dừng!" Cô đã thay xong đồ Tây, mái tóc dài tung bay, dung nhan bắt mắt, "Còn nói nhiều, tôi sẽ chuyển đi!"
Cô tiêu sái sinh động rời khỏi cửa của Quan phủ,ngườitài xế cao lớn, mở cửa xe giúp cô.
Còn Quan Duy Lăng đứng giữa phòng khách, nhìn bóng dáng của cô, bỗng nhiên bật cười.
Từ khi nào, việc "Cô chuyển đi" đã trở thành cái cớ để uy hiếp anh?
Còn chưa nghĩ rõ mấy vấn đề này, Quan Duy Lăng đã truyền đạt mệnh lệnh với bảo vệ: "Phái chiếc xe, hai người, theo bảo vệ."
Anh nghĩ, có lẽ là bởi vì, người tài xế cao to kia thoạt nhìn cũng không thể bảo vệ Hầu Manh.
Sau mấy ngày bình yên vô sự, Hầu Manh vẫn ở lại Quan phủ an nhàn sung túc. Ngoài việc trở thành bạn của Cố phu nhân, cũng có rất nhiều đêm, chỉ có cô và Quan Duy Lăng ngồi trong đình viện.
Nhóm bảo vệ của Quan phủ bị cô hối lộ, sẽ lựa chọn thời gian thích hợp rồi biến mất. Thế nhưng lúc cô nam quả nữ, cho dù lâu lâu Thượng tướng Quan Duy Lăng cũng có nhìn cô, nhưng khi cô nói cười tíu tít, anh chỉ trầm mặc cúi đầu.
Cô cũng không gấp.
Tất cả vốn liếng của đêm đó, kích tình đam mê đêm đó, cô không vội trình diễn lần nữa.
Có nói với Tạ Mẫn Hồng,cô đã đạt được thân thể anh. Bước tiếp theo, là tim của anh.
Vì sao lại cố tình thích một kẻ như Quan Duy Lăng? Tạ Mẫn Hồng hỏi cô, lấy điều kiện của cô, dù là đệ tử quan lớn, chẳng phải cũng sẽ quỳ gối dưới váy cô sao?
Cô cười dịu dàng: "Em nói, em muốn ăn thịt Đường Tăng. Huống chi Đường Tăng này, lại vô cùng nam tính. Dù là trên giường, hay là dưới giường."
Tạ Mẫn Hồng cười ha ha, tỏ vẻ cô là người phụ nữ đầu tiên trong nhiều năm qua trèo được lên giường của Quan Duy Lăng. Cô thật vừa lòng.
Sau mấy ngày, sự nghiệp của Hầu Manh càng thêm thuận buồm xui gió.
Việc đưa tin của cô, vạch trần đường dây kinh tế của bộ phận hắc bang tại đế đô, thành công trợ giúp chính phủ tiêu diệt một đám thủ lĩnh.Đồng thời, cô cũng phát hành sách mới "Những tháng ngày của Thượng tướng", xâm nhập quan sát cuộc sống hằng ngày của vị Thượng tướng trẻ tuổi nhất đế đô Quan Duy Lăng, được phần đông phái nữ của Đế đô hưởng ứng, khiến cô trở thành một trong những tác giả có sách bán chạy nhất.
Mà tháng ngày của Quan Duy Lăng, lại không thoải mái như vậy.
Đạo lý rất đơn giản. Anh ham muốn, anh ham muốn vô cùng.
Anh luôn tự khoe mình định lực kinh người, hơn mười năm vững chãi như núi. Thế nhưng yêu nữ này vốn khí thế ào ạt, lại qua một đêm, trở nên thanh thuần như nước. Anh là đàn ông, lại còn là một người đàn ông lớn tuổi. Dục vọng đè nén nhiều năm một khi buông ra, sẽ khó kiềm chế. Anh không dưới một lần nhớ tới nụ cười tươi tắn hoảng hốt của cô, nhớ tới cô ở trong lòng anh toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhớ tới cô nép vào ngực anh, cả người trắng như tuyết mềm mại ấm áp.
Anh cảm thấy thật khô nóng.
Chỉ là Quan Duy Lăng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng người khác, lại càng không chủ động đề xuất. Người phụ nữ kia đã kiên quyết tỏ vẻ không cần anh chịu trách nhiệm, danh tiếng của cô ở đế đô càng lúc càng lớn, vinh quang chói lọi. So với cô, một Thượng tướng chất phác ở những năm tháng hòa bình, ngoài an toàn, cũng không thể cho cô bất cứ thứ gì khác.
So với anh, Hầu Manh dường như có rất nhiều dự tính, cũng rất bình tĩnh.
Không cần anh chịu trách nhiệm, là vì cô hiểu đàn ông. Bọn họ yêu thân thể phụ nữ, cũng sẽ không yêu lâu dài. Cho nên, cô cho anh nếm trước ngon ngọt, lại im bặt đình chỉ, khiến sự cám dỗ của thân thể tăng đến mức tối đa.
Trai đơn gái chiếc, cô lại không giống như lúc trước, chủ động tạo ra chuyện mờ ám gì. Cô nói chuyện trên trời dưới đất với anh. Cô làm về tin tức, trời Nam đất Bắc không gì không làm được.Lại cộng thêm lời nói vừa sắc bén vừa tàn nhẫn của cô, nhiều lúc, Quan Duy Lăng cũng yên lặng lắng nghe, nghe một cách thật nghiêm túc; Sau khi cô tan tầm, chạy về Quan phủ, đi theo đầu bếp làm món ăn gia đình.
Mà sau vài buổi tối, khi cô đứng lên trở về phòng, Quan Duy Lăng cũng yên lặng đứng lên, bình tĩnh nhìn cô "Tôi tiễn cô."
Cô lại cự tuyệt.
Cô hiểu ánh mắt của anh. Nhưng sự nồng nhiệt không cũng không đủ.
Giai đoạn cao trào là vào hai tháng sau.
Mấy gã binh lính đi theo cô bị người đánh ngất xỉu. Cô mất tích trên đường tham gia lễ trao giải của giới tin tức. Mà người đảm nhiệm vai trò bạn nhảy - Quan Duy Lăng Thượng tướng, đứng tại cửa ra vào của bữa tiệc, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đợi từ lúc mở đầu cho đến tận lúc kết thúc.
Thì ra là bắt cóc, thì ra là bắt chẹt. Bọn người hắc đạo, rành nhất là việc này, hơn nữa còn không sợ quyền uy gì. Cô làm hỏng bát cơm của bọn họ, bọn họ sẽ buộc bạn trai của cô — —— Thượng tướng tôn quý Quan Duy Lăng, bồi thường một triệu đồng, đồng thời phải thả người đứng đầu của hắc đạo.
"Duy Lăng, Chính phủ không đàm phán với phần tử khủng bố." Tạ Mẫn Hồng với vai trò là Tổng lý, cách anh một bước, lo lắng khuyên bảo.
Quan Duy Lăng gật đầu: "Không đàm phán."
Hôm đó, anh ngồi trong vườn hoa Quan phủ, im lặng xuất thần.
Anh nhới tới cô đứng dưới ánh đèn, khí thế bức người, nhớ tới toàn thân cô như cành hoa sen, mềm yếu quấn quanh anh, nhớ tới đôi mắt cô lộng lẫy trong đêm đen.
Anh cảm thấy phải cứu cô.
Mặc kệ cô gái này, đến cuối cùng là vì lí do gì mà ở cạnh mình.
Vài năm sau hòa bình, ấn tượng của quân đội đối với nhân dân đế đô, cũng không quá khắc sâu.
Bọn họ nhớ được vị Nguyên soái không gì không làm được, nhớ được vị phu nhân bán thú dũng mãnh. Chỉ là trong thời buổi hòa bình, tiền đồ, hưởng lạc, tiền tài, càng quan trọng hơn chiến tranh.
Cho nên trưởng phòng cảnh sát - người còn phải nể bọn hắc đạo ba phần, lại không ngờ được, vị Thượng tướng Quan Duy Lăng vốn trầm mặc xa xôi, khi đã nhẫn tâm, lại có thể nhẫn tâm đến như thế.
Thiết bị theo dõi chẳng biết đã gắn trên người Hầu Manh từ lúc nào, đã sớm làm bại lộ hành tung của bọn chúng. km xung quanh bọn chúng đều bị sơ tán trong yên lặng, ngã tư đường bị phong tỏa. Đã từng chấp hành rất nhiều cuộc vây công, lần này cũng làm cho việc cứu viện vô cùng nghiêm túc nghiêm cẩn, trở thành một chiến dịch phải đối mặt.
Sau một loạt đạn, khách sạn nhốt Hầu Manh, đã bị bao vây.
Vài người bộ đội đặc chủng, dùng hành động vô cùng quỷ mị tiến tới tầng hầm ngầm, trong nháy mắt khống chế bọn bắt cóc vô danh.
Người đứng đầu hắc đạo, cầm súng, run rẩy chỉa vào thái dương của Hầu Manh.
"Pằng ——" một tiếng súng vang lên, người đứng đầu hắc đạo mất một cách tay, thống khổ giãy dụa trên đất. Mà mọi người sau lưng, cất đi súng lục, mặt trầm như nước tiêu sái tiến lên.
Nguy cơ gây oanh động đế đô, được giải quyết dễ dàng, thậm chí tốn thời gian không tới một bữa cơm.
"Duy Lăng...." Người phụ nữ nước mắt ràn rụa, xinh đẹp như đóa hoa tươi đầu xuân.
Quan Duy Lăng tiến lên phía trước, yên lặng ôm cô vào lòng. Mặc kệ thế nào, lúc anh nhìn thấy cô run run trong tay bọn bắt cóc, anh sẽ cảm thấy không vui.
Anh khẽ thở dài một cái.
Anh vốn dĩ định đánh chết tên bắt cóc, sau một lúc suy nghĩ, đổi thành trọng thương.
"Tôi biết trong lòng anh có tôi..." giọng nói của cô mềm mại như cánh hoa.
"Tôi cứu cô, cùng với việc trong lòng tôi có cô hay không...." Anh nhìn cô, giọng nói bình tĩnh, sắc mặt khó phân biệt, "Không liên quan nhau"
Hầu Manh hơi sững sờ, vùi mặt vào vai anh, "Nhìn không ra, anh cũng có thể nói những lời làm tổn thương người như vậy"
Quan Duy Lăng nhìn cô một cái rồi yên lặng.
Anh ôm cô, đi ra khỏi cao ốc mà cô bị nhốt. Anh đi đến trước một chiếc xe hơi dài hơn,nhìn cô ở trong lòng anh đang nhắm hai mắthơi hưởng thụ cùng làm nũng, hai tay anh quăng cô vào trong—— cô không nặng không nhẹ rơi trên ghế da, mắt đẹp trừng lớn,kinh ngạc nhìn anh: "Duy Lăng..."
Anh lại lập tức ngồi vào vị trí lái xe ở hàng trước.
Bên trong xe hơi rất yên tĩnh. Cô vểnh môi yên lặngrất lâu, nhịn không được thử tiến lên.
Cô đặt cằm nhọn ở chỗ tựa lưng nơi ghế ngồi của anh, giọng nóinũng nịu: "Thượng tướng...."
Anh đột nhiên thắng xe lại! Khiến cô nhào thẳng về phía trước!
Một giây sau, cô rơi vào một vòng ôm kiên cố chắc chắn, "Tôi không truy cứu mục đích cô tiếp cận tôi."
"Hả" Cô trọn to mắt cực tủi thân khó hiểu.
"Thế nhưng những sự việc nguy hiểm như vậy, tôi rất không thích." Anh chậm rãi nói.
Cô ngồi lùi về phía sau, lẳng lặng thắt chặt ngón tay như ngọc.
"Tôi biết cô vốn không phải xử nữ." Anh lại khởi động xe lần nữa, cũng không quay đầu, giọng nói như dòng chảy róc rách, lại còn vô tình hơn cả dòng chảy.
"Tôi cũng biết rõ bọn cướp là do có người sắp xếp trước. Mà cô...là con gái duy nhất của xã hội đen phía nam, lấy thân mình vạch trần hủy diệt toàn bộ xã hội đen phương Bắc, một nữ anh hùng chính nghĩa."
Anh không nói thêm gì nữa.
Hầu Manh âm thầm nghĩ, anh quả thật rất lương thiện, biết nhiều như vậy, lại vẫn đi cứu cô. Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng không hiểu sự ương bướng của đàn ông.
Hơn nữa cảm tình của cô đối với anh, dường như cũng có biến hóa.
Cô giống như....càng yêu anh rồi.
"Thượng tướng...." Cô nâng tay vén tóc trước trán, lộ ra vầng trán láng mịn. Bởi vì ngữ khí của cô hơi biến đổi, nên Quan Duy Lăng nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Còn cô vươn hai cánh tay tinh tế thon dài, tùy ý để lên nơi tựa lưng của ghế ngồi rộng lớn. Đường cong mềm mại nhỏ bé và thắt lưng yếu ớt, cũng lười nhác dựa vào đó. Vài động tác đơn giản, lại cố tình khiến Quan Duy Lăng cảm thấy, một thước vuông ở đây, như trời cao biển rộng.
Khí chất yêu nữ của cô đã sớm không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại khí thế của đàn chị xã hội đentung hoành không kìm chế được. Cô theo dõi anh, ánh mắt như điện bức người: "....Tôi không tin trong lòng anh không có tôi chút nào."
Quan Duy Lăng chỉ cảm thấy trong lòng mạnh mẽ lay động, thế nhưng không cách nào phản bác.
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói mềm mỏng âm trầm nhưng nguy hiểm: "Anh đã muốn làm rõ...Vậy thì rõ ràng nói cho anh biết —— anh là của tôi —— mà thứ tôi muốn, cho tới bây giờ,đều không thể chạy thoát"