. Bình thường.
Nếu có thể, tôi mong chúng tôi chỉ như những đôi vợ chồng bình thường khác. Tuy rằng như vậy sẽ thiếu thốn quyền lực lẫn tiền tài, nhưng chúng tôi sẽ có thể ở cùng nhau thật gần. Tuy nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của riêng tôi, bởi vì tôi biết, nếu anh không phải Nguyên soái, như vậy Cố Triệt cũng sẽ không phải là Cố Triệt.
Sau hai năm kết hôn, một năm mới nữa lại đến. Hứa Mộ Triều đang nhàm chán vô cùng, quyết định đặt ra mục tiêu đầu năm cho bản thân---
Giống như một người phụ nữ bình thường, yêu một người đàn ông không bình thường.
Tận sâu thẳm trong lòng cô, cô vẫn là một người phụ nữ rất truyền thống. Cô đã đặt ra cho mình nhiệm vụ đầu tiên, đó là bắt đầu làm quen với việc nấu canh. Tuy rằng gia cảnh từ nhỏ rất bình thường, nhưng Hứa Mộ Triều vốn được cha mẹ cưng chiều hết mực, cùng lắm chỉ biết làm trứng xào ớt xanh. Vì thế hôm nay, cô cho đầu bếp nghỉ một ngày, tự nhốt mình trong bếp nghiên cứu thật lâu thật lâu.
Buổi tối Cố Triệt về nhà, không ngờ nhìn thấy vợ yêu vốn luôn lạnh nhạt lại khó nén sự hưng phấn nhiệt tình. Ánh mắt anh thản nhiên đảo qua bốn mặn một canh đơn sơ trên bàn cơm, áo khoác cũng chưa kịp cởi liền nhanh chóng ngồi xuống.
Cô lập tức đưa chén cơm qua, anh gật đầu, nhận lấy bắt đầu ăn.
Nhìn vẻ mặt luôn bình tĩnh của chồng, cô không nhịn được bèn hỏi: "Ông xã, hương vị ra sao?"
"Ăn rất ngon. Cám ơn em." Anh nhìn cô, ánh mắt thật dịu dàng.
Đêm đó, Cố Triệt vốn xưa nay chưa từng bị đau bụng, nhưng một khi đã đau là đau cả đêm.
Tay nghề nấu ăn của Hứa Mộ Triều vẫn chưa thối nát tới mức có độc. Xét về hương vị, tuyệt đối có thể ăn được hết. Chỉ là Cố Triệt từ nhỏ đã được đầu bếp hàng đầu của Đế quốc chăm sóc, hệ tiêu hóa đã sớm được hun đúc trở nên quý giá vô cùng. Mà Hứa Mộ Triều đến từ phương Nam, hôm qua đã hưng trí bừng bừng bỏ thêm rất nhiều bột ớt và hương cây hồi gì đó. Vốn là loại gia vị chẳng có dinh dưỡng nào, vì thế....
Vẻ mặt cô thất bại, mặt Cố Triệt lại tái xám. Mãi đến sáng hôm sau, với sắc mặt còn tái nhợt, anh vẫn đi làm. Lúc gần đi, kéo cô lại hôn: "Hôm nay anh còn muốn ăn đồ ăn em nấu."
Cố Triệt đi rồi, Hứa Mộ Triều khó xử thật lâu. Được rồi, coi như Cố Triệt có thể nhịn, cô đã từng ăn qua đồ ăn của Cố phủ, cũng cảm thấy thứ bản thân làm chỉ là đồ bỏ đi, thật sự không muốn ăn lại lần hai.
Đầu bếp có liên quan và nhóm tôi tớ cùng cô đứng trong phòng bếp, mắt to trừng mắt nhỏ không biết làm sao. Cuối cùng, người hầu thân cận nghe tin nên đi đến, cười nhẹ nói bên tai cô.
"Phu nhân, Nhật Bản cổ đại có một loại món ăn rất nổi tiếng, tên là "Nữ thể thịnh"...."
(nữ thể thịnh: hay "nhân thể thịnh" là bày thức ăn trên cơ thể lõa lồ của người phụ nữ)
Vẻ mặt cô xấu hổ.
"Để đầu bếp phụ trách làm đồ ăn, hầu gái chia thức ăn, phu nhân phụ trách làm món chính là tốt rồi."
"Anh!" Cô run rẩy chỉ vào anh ta, "Không thể ngờ anh lại gian ác như vậy."
Anh ta cười nhẹ nhàng khoan khoái: "Quan trọng là phu nhân có muốn làm món ăn này hay không?"
Bởi vì Hứa Mộ Triều da mặt mỏng, việc này chỉ có mỗi người hầu và một hầu gái biết được. Đến lúc Cố Triệt tan tầm, quay qua quay lại không thấy đồ ăn nóng sốt, cũng không thấy lúm đồng tiên của vợ yêu. Người hầu tỏ vẻ nghi ngờ: "Nguyên soái, phu nhân nói bưng đồ ăn vào phòng rồi."
Mà khi Cố Triệt đi vào phòng, nhìn thấy tất cả cảnh sắc bên trong, anh đã đứng ngây người gần năm phút đồng hồ.
"Tay nghề nấu ăn của phu nhân...." Anh bắt đầu kéo dài quá trình dùng cơm, "Độc nhất vô nhị."
Hứa Mộ Triều cuối cùng cũng không chịu nổi kiểu nằm này nữa, sớm đã mặt đỏ tai hồng quẫn bách không chịu nổi. Cô quát lên: "Đây là ý kiến của ngừoi hầu đấy!"
Anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt dâng lên ý cười mỏng manh. Mà trong nháy mắt cô cũng phục hồi tinh thần.
"Không phải ngừoi hầu...." Sao cô lại không nghĩ tới sớm? Cho tới bây giờ người hầu vẫn luôn nghe theo lời anh mà? Bằng không sao anh ta lại dám to gan đưa ra kiểu đề nghị "dâm đãng" đến thế chứ?
"Anh có đọc trong sách." Anh nhìn thân thể như ngọc ngà đang nằm trước mắt, "Không nghĩ đến hôm nay lại có cơ hội thực tiễn."
Cuối cùng Hứa Mộ Triều bi phẫn vô cùng----làm gì có ngài Nguyên soái với người hầu nào đâu chứ, căn bản là một cặp anh em có tư tưởng xấu xa, nghĩ cách để lường gạt thiếu phụ ngây thơ mà!
Tuy rằng Hứa Mộ Triều rất có cốt khí, cũng không thể chịu nổi việc Cố Triệt ôm hôn nói: "Bà xã, mai mình làm tiếp đi."
Ăn như thế gần bốn năm ngày, Cố Triệt mới từ bỏ ý định. Thế nhưng con gái Cố Quân theo trưởng lão Cố thị học tập nổi tiếng giỏi giang trở về nhà, trong buổi cơm chiều lại không thấy cha mẹ đâu, vô cùng kinh ngạc. Đang muốn xông vào phòng ngủ, lại bị người hầu nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
"Tiểu thư, không được."
Đại tiểu thư mới năm tuổi ngọt ngào ngây thơ "Bọn họ lại "hư ha"?"
(Hư ha: khụ, là cái tiếng lúc làm chuyện-mà-ai-cũng-biết-là-chuyện-gì-đó....đỏ mặt)
Quan hầu im lặng, "Coi như vậy đi, tiểu thư biết "hư ha" là gì sao?"
"Ừm, "Hư ha" là để sinh em trai nhỏ. Mà sao lại có mùi thức ăn?"
"Khụ khụ, tiểu thư, tôi mang cô đi nhà ăn dùng cơm."
Mãi đến vài năm sau, sau khi con gái đã đọc nhiều sách vở mới bừng tỉnh, hiểu được bí mật về mùi thức ăn phiêu tán trong căn phòng của ba mẹ lúc nhỏ là gì....
. Vĩnh viễn.
Đứa con trai vô cùng có khả năng được sinh ra từ "bữa tiệc trên cơ thể người" nào đó kế thừa khá nhiều tướng mạo thanh tú của mẹ. Nhưng tính cách lại chẳng giống cha, cũng chẳng giống mẹ nốt. Khi cậu được hai mươi lăm tuổi đã mang vợ về nhà. Còn đứa con gái kia lại kẹt ở ngoài chiến trường, nhiều năm cũng không trở về, lại kế thừa trái tim lạnh lẽo cứng cáp của cha mình.
Cố Triệt giao hầu hết quân vụ cho con trai quản lý. Hiển nhiên người kế thừa này cũng còn chưa thỏa mãn với quân quyền, đối với chính trị, kinh tế cũng đều cảm thấy hứng thú. Khiến cậu dần dần thu hết mọi quyền lực của cha mình về nắm trong tay.
Thế nhưng đây đã không còn là vấn đề mà vợ chồng Cố Triệt cần lo lắng, con cháu có phúc của con cháu. Bọn họ đã bước vào tuổi về hưu, muốn có càng nhiều thời gian để làm bạn bên cạnh nhau.
Đợi đến khi con dâu đỏ bừng cả mặt tuyên bố đã mang thai, Cố Khanh đắc ý dương dương tự đắc. Hứa Mộ Triều túm lấy Cố Triệt bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, bên trong vốn đã vui mờng muốn chết, bỗng nhiên cảm thấy hơi cô đơn.
Già rồi, thật sự già rồi. Nhìn khuôn mặt càng ngày càng vững trải của chồng, rốt cục cô cũng không thể không thừa nhận sự thật này.
"Hứa Hứa không già tý nào đâu!" Con dâu ở dịp tán gẫu nào đó nói, "Muốn nói già, thì ngày tháng năm sinh của con, còn lớn hơn mẹ một tuổi đó!"
Nhưng sự thật khiến người ta quẫn bách này, vẫn không thể làm tiêu tan hoang mang.của Hứa Mộ Triều. Con dâu nhìn thấu hết mọi việc. Một ngày kia thừa dịp không có Hứa Mộ Triều ở đó, nơm nớp lo sợ đề nghị vơi cha chồng thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi kia: "À....cha à, cha và Hứa Hứa kết hôn nhiều năm như vậy, thời đại kia của chúng con đều lưu hành loại đám cưới vàng, đám cười bạc để làm kỷ niệm. Đừng nhìn Hứa Hứa không nói, thật ra mẹ rất để ý..."
Cố Triệt không để ý nhìn con dâu một cái, lạnh mặt, bỏ đi.
Đảo mắt qua một tháng, lại tới ngày kỉ niệm kết hôn của hai người. Hằng năm lúc này, hai người đều là cùng nhau dùng cơm, chậm rãi trải qua đêm dài, ngẫu nhiên Cố Triệt cũng sẽ tặng quà cáp gì đó. Dù vốn là giàu có nứt vách, nên đồ vật trân quý vô cùng, cũng chỉ giành được nụ cười của cô.
Chỉ là năm nay sau khi cơm nước xong, Cố Triệt lại đưa Hứa Mộ Triều đến một vườn hoa hẻo lánh của Cố phủ.
"Ông xã..." Cô kinh ngạc thẹn thùng nhìn anh ---- Muốn dã chiến? Được rồi, tuy rằng rất kích thích...
"Đừng nghĩ lung tung." Anh lại đoán được ý nghĩ của cô, ánh mắt lướt qua toàn thân cô, "Chỉ có điều ý tưởng của em cũng khá lắm, lúc trở về có thể thử xem sao."
Hứa Mộ Triều không hiểu "Trở về."
Anh mở ra một bên cửa lớn của nhà kho. Bên trong có một chiếc máy bay chiến đấu màu lam.
Mặt cô lại đỏ ửng: "Trên máy bay hả...."
Lúc này anh không nhịn được cười, gật đầu: "Nếu bà xã đã đề nghị như thế...."
Máy bay chiến đấu bay trên bầu trời cao của đại lục, ánh sáng như ngọc rải rác khắp bầu trời. Đại lục - nơi mà bọn họ đã từng gửi gắm tất cả nhiệt huyết, chiến đấu và mơ mộng, hóa ra cũng có thể nhỏ bé như thế.
"Anh biết lái máy bay khi nào?" Cô được anh quấn áo quanh người, ngồi trong lòng anh hỏi nhẹ.
Cố Triệt cảm thấy mỹ mãn bắt đầu mặc từng chiếc quần áo vào cho cô: "Mấy tháng rồi. Muốn tặng em quà nên mới chuẩn bị."
Cho nên lễ vật kết hôn hai lăm năm, chính là "hư ha" trên không trung ư?
Sau khi mặc được áo sơ mi, cũng không có mặc áo khoác. Anh lấy từ trong cabin hai bộ quần áo du hành vũ trụ và hai cái nón bảo hộ.
"Bà xã." Anh ngồi ở vị trí chủ lái, "Cuộc du hành vũ trụ của chúng ta bắt đầu."
Hứa Mộ Triều kinh ngạc ngồi vào cạnh anh "....Vũ trụ?"
"Đây kỹ thuật du hành vũ trụ được trao đổi với người Tháp Nại. Viện nghiên cứu quân sự đã nghiên cứu chế tạo thành công, bắt đầu sản xuất đại trà." Xuyên qua mặt nạ bảo hộ, gương mặt anh bình tĩnh, trong mắt cũng sáng chói vô cùng, "Đã thành lập được hai trạm không gian. Bà xã, đây là thứ anh giữ lại cho các con. Tương lai của chúng, có lẽ sẽ ở trong vũ trụ."
"Chiến trường chiến trường, anh chỉ biết đánh giặc." Hứa Mộ Triều kinh ngạc ngắm nhùn bốn phia, lại nhìn về phía anh: "Chúng ta đang đi đâu?"
Tay Cố Triệt nhập vào một tổ số liệu trên menu điều khiển, bàn tay nhấn lên một cái nút màu đỏ bắt mắt ở một vị trí khá hẻo lánh.
"Em muốn đi đâu?" Tay anh đột nhiên hạ xuống, giọng nói lạnh lùng, giống như đang vạch trần ra một thế giới xa lạ mà con người chưa từng biết đến, "Nhảy!"
Một màu bạc sáng rọi bao vây máy bay chiến đấu, Hứa Mộ Triều nhìn thấy một khoảng biển cả lộng lẫy. Tập trung nhìn kỹ lại, ánh sáng trong nháy mắt biến mất.
Cảnh sắc trước mắt như vật đổi sao dời, ngân hà quen thuộc dần mông lung biến mất, nơi màn trời trải rộng đầy sao, có ba cái lốc xoáy tinh vân màu nâu đỏ, đẹp đẽ thần bí xuất hiện trong tầm mắt.
Bọn họ đã không còn trong tầng khí quyển của Trái đất, bọn họ cũng không còn trong dải ngân hà, bọn họ đang ở giữa vũ trụ.
"Thật đẹp..." Hứa Mộ Triều quả thật không thể tin nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, "Ông xã, vừa nhảy..."
"Là bước nhảy siêu vận tốc ánh sáng." Cố Triệt uể oải hiếm có, "Địa điểm hơi lệch một chút. Vốn là muốn đến một tinh hệ đẹp hơn." Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của vợ, anh nói tiếp: "Chỉ có điều nơi này cũng không tệ."
Máy bay chiến đấu màu lam được bóng tối bao phủ, trong bối cảnh nơi vũ trụ này, phảng phất như giữa ngàn vạn năm thời gian, không gian tính bằng năm ánh sáng, chỉ có hai người họ, lẳng lặng ở cạnh nhau, làm bạn suốt quãng đời còn lại.
"Tít Tít Tít----" Một tiếng cảnh báo đột ngột truyền đến, Cố Triệt biến sắc, nhìn về phía rada - cho thấy có một lượng năng lượng không rõ xuất hiện.
"Sao lại vậy?" Hứa Mộ Triều kinh ngạc, mười ngón tay Cố Triệt nhanh chóng nắm chặt, "Chúng ta lập tức rời khỏi đây, nơi này..."
Lời anh có chưa nói hết.
Một lỗ đen, một lỗ đen sâu thẳm, trống rỗng xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Thoạt nhìn rất xa, thoạt nhìn lại rất gần.
Ngay trong nháy mắt này, tinh vân trước mắt như bị lực lớn vặn vẹo, bị bắt lui, bị đè ép. Chúng nó biến thành những dải sao hẹp dài, trầm mặc bất đắc dĩ di động về phía lỗ đen, giống như thần tiên đang bị sa vào bữa tiệc của địa ngục.
Hiển nhiên máy bay chiến đấu cũng bị chịu ảnh hưởng, bọn họ bắt đầu chòng chành, kịch liệt lắc lư. Những tinh quang xung quanh bắt đầu lui về phía sau. Nhưng Cố Triệt biết với đơn vị được tính là năm ánh sáng, tốc độ này tuyệt đối không hề chậm.
Bọn họ cũng bị hút về phía lỗ đen có thể nuốt được vạn vật kia.
"Nhảy!" Cố Triệt đã chỉnh xong tọa đột, phát ra mệnh lệnh kiên định! Song, ánh sáng bạc xung quanh máy bay chiến đấu lóe lên, nhưng lại không thể đưa bọn họ đến không gian khác một lần nữa.
Ánh sáng bạc dần rời bỏ bọn họ! Tốc độ hơn hẳn cú nhảy siêu quang tốc, bọn họ bị hố đen nuốt chửng.
Trong lúc nguy cơ, Hứa Mộ Triều chợt bừng tỉnh. Cô cởi mũ giáp, kéo ra trang phục du hành vũ trụ, lấy ra khối khoáng thạch năng lượng để trong lòng
"Trái tim của Minh Hoằng!" Cô quát, độ ấm và sức mạnh trong cơ thể như đang tiếp được từ khoáng thạch kia: "Cứu chúng tôi!"
Năng lượng khoáng thạch bỗng bắn rọi ánh sáng ra bốn phía!
Không biết qua bao lâu.
Hứa Mộ Triều được Cố Triệt lay tỉnh. Kinh hãi qua đi, cô đưa mắt chung quanh, lại phát hiện mình đang ở trong tầng khí quyển của Địa Cầu. Cô hiểu, trái tim của Minh Hoằng đã giúp bọn họ tỏa ra thứ năng lượng mà họ muốn
Cố Triệt ôm cô thật chặt vào lòng, cô vẫn còn sợ hãi: "Lỗ đen thật quá đáng sợ."
"Là anh sơ sẩy." Anh cau chặt mày, "Nhưng rất kì quái, tọa độ kia trước đây chưa từng xuất hiện lỗ đen"
Hứa Mộ Triều không nói gì.
Cô ngẩng đầu lẳng lặng nhìn tầng khí quyển mông lung.
Cố Triệt nói đúng, chiến trường tương lai, có lẽ là ở vũ trụ.
Cô không nói cho Cố Triệt biết. Thời điểm trái tim của Minh Hoằng phóng thích ra năng lượng. Trong nháy mắt đó, cô nhìn thấy vài thứ. Có lẽ là do trái tim của Minh Hoằng chiếu cho cô thấy.
Cô nhìn thấy trong bóng đêm vô tận, dường như có một nguồn năng lượng đen tối như thủy triều bắt đầu khởi động. Tại nơi âm u khiến người ta sợ hãi đến hít thở không thông kia, cô nhìn thấy một người đàn ông.
Một gương mặt anh tuấn, lạnh lùng, cương nghị, trầm mặc.
Quần áo anh ta tả tơi, vẻ mặt tiều tụy trôi nổi trong lỗ đen.
Thế nhưng mặc kệ là người, hay là kiểu sinh mệnh nào khác, sao có thể ở trong lỗ đen chứ?
"Đó có lẽ là một lỗ đen ở không gian khác." Cố Triệt cúp điện thoại, nói với cô: "Không biết tại sao, lại bay tới tọa độ của chúng ta."
"Trôi trong không gian?” Trong lòng Hứa Mộ Triều không hiểu tại sao lại sợ hãi.
Có lẽ đó là một loại chiếu xạ, khiến hình ảnh của người đàn ông được chiếu vào lỗ đen.
Vậy cuối cùng đó là ai? Một người cô độc bi thương ngủ say như thế.
"Đang nghĩ gì vậy?” Cố Triệt yêu thương ôm cô vào lòng.
"Không có gì." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, "Em cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, vì chúng ta sẽ vĩnh viễn không tách rời."
"Đương nhiên chúng ta vĩnh viễn không tách rời." Anh bình tĩnh nói, "Cho dù chết, tro cốt cũng phải chôn cùng nhau."
______________TOÀN VĂN HOÀN _________________