Cho ta thêm ba ngày, sau ba ngày, ta nhất định đi theo cậu.
Lúc Châu Cửu Lương nói ra câu này, trong giọng nói đã mang theo sự thỉnh cầu, âm thanh cũng yếu ớt đến gần như im lặng, Dương Cửu Lang nghe mà trong lòng không khỏi thắt lại đau đớn.
Người mà sớm chiều đều chung đụng, ngươi không dễ gì nhìn thấy hắn thay đổi, nếu đổi lại là bình thường, nhất định Cửu Lương sẽ ầm ĩ với mình một trận, cho dù tức đến phun máu cũng phải kiên trì với quyết định của bản thân.
Giờ phút này, đột nhiên Dương Cửu Lang mới phát hiện, Cửu Lương thật sự đã yếu ớt đến tột độ.
Ba ngày, được không? Dương Cửu Lang quay đầu hỏi Tần Tiêu Hiền.
Tần Tiêu Hiền khẽ nhíu mày, thật ra tốt nhất là đừng kéo dài thêm dù chỉ một ngày, kéo dài thêm một ngày thì bệnh tình của hắn lại tăng thêm một phần, nhưng bọn họ đều biết Cửu Lương đang lo điều gì, đơn giản là sợ sức khỏe của mình không chịu được hành trình xa như vậy, sợ mình một đi không trở lại.
Chuyện này Tần Tiêu Hiền không có cách nào cam đoan, xoắn xuýt một lát, vẫn gật đầu: Được, ba ngày nữa, huynh nhất định phải đi theo đệ!
Lúc này Châu Cửu Lương mới cong môi cười, khẽ cúi đầu với hắn: Đa tạ.
Xin được ba ngày này, Châu Cửu Lương xem nó như là ba ngày cuối cùng trong sinh mạng để sống, từ sáng sớm đến tối đều bố trí bận rộn đến đầy ắp, từng phút từng giây đều không muốn lãng phí.
Ngày đầu tiên, hắn chọn về thăm nhà, nói với tiên sinh là hắn nhớ nhà, cũng nhớ phụ thân, Mạnh Hạc Đường không nói nhiều mà dẫn hắn về nhà.
Gần nửa tháng rồi không về, vốn tưởng là phụ thân nhìn thấy bọn họ sẽ lại nổi trận lôi đình, nhưng thật không ngờ, Châu lão gia thậm chí còn không xuất hiện, chỉ có Cửu Thái ra cổng đón bọn họ.
Châu Cửu Lương tỉ mỉ quan sát Trương Cửu Thái từ trên xuống dưới, dường như muốn khắc ghi dáng vẻ của hắn vào lòng vĩnh viễn, sau đó khẽ cười hỏi hắn: Cha đâu rồi?
Trương Cửu Thái thở dài: Sau khi hai người đi thì lão gia vẫn tự nhốt mình trong thư phòng, ai gõ cửa cũng không chịu gặp.
Dẫn ta đi gặp cha đi.
Châu Cửu Lương nói, chậm rãi cúi đầu.
Trương Cửu Thái dẫn họ đến cửa thư phòng, Châu Cửu Lương hít sâu, quay đầu mỉm cười với Mạnh Hạc Đường: Huynh và Cửu Thái ở đây đợi ta đi, ta sẽ ra ngay thôi.
Nhưng mà...!Mạnh Hạc Đường hơi lo, sợ Châu lão gia sẽ trách hắn nhiều ngày rồi mà không thấy bóng dáng.
Châu Cửu Lương vỗ vỗ mu bàn tay của y, ra hiệu y cứ yên tâm, sau đó gõ cửa, khẽ gọi một tiếng: Cha à, là con.
Vào đi.
Châu lão gia lên tiếng, lúc này Châu Cửu Lương mới đẩy cửa phòng ra, chống gậy khó khăn rảo bước vào phòng.
Cửa phòng bị đóng lại lần nữa, hai người bên ngoài đều lo lắng nhíu chặt mày, âm thầm cầu nguyện trong lòng, bọn họ tuyệt đối đừng cãi nhau, bây giờ tình trạng của Cửu Lương thật sự không thể nổi nóng nữa.
Trong thư phòng, Châu lão gia ngồi im sau bàn đưa lưng về phía hắn, Châu Cửu Lương cũng không mở miệng, đứng tại chỗ, im lặng chờ phụ thân quở trách.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu sau, Châu lão gia mới từ từ bớt giận xoay người lại, khi thấy mới mấy ngày không gặp mà con trai đã suy yếu đến thế này, hốc mắt của Châu lão gia đỏ lên trong nháy mắt.
Dương Cửu Lang từng phái Cửu Hàm đến nói với Châu lão gia chuyện bắt cóc và mấy tên áo đen, Châu lão gia cũng biết con trai không về nhà là có nguyên nhân, cho nên chưa từng trách tội hắn, chỉ là ông không dám nhìn đến bộ dạng của con mình mà thôi, sợ phải nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt tiều tụy trước khi con mình ra đi, sợ nhận ra con đang từng bước đi tới những ngày cuối cùng của sinh mệnh.
Tất nhiên Châu Cửu Lương biết suy nghĩ của phụ thân, hắn cười khẽ, uể oải nói: Cha không cần phải đau lòng, người làm nghề y nhiều năm, tình trạng của con thế nào thật ra trong lòng người biết rõ hơn ai hết.
Con à, là cha có lỗi với con! Châu lão gia cũng không nhịn được mà òa khóc thật lớn, run rẩy đi đến trước mặt con trai, hai đầu gối khẽ cong, quỳ gối xuống dưới chân con trai!
Cha! Châu Cửu Lương kinh hãi kêu lên, vội ném gậy quỳ xuống theo.
Tiếng vang này kinh động đến hay người chờ bên ngoài, còn tưởng hai cha con cãi vã, không nghĩ ngợi gì mà vọt vào, vừa rảo bước vào trong phòng, thấy Châu lão gia và Châu Cửu Lương đang cùng quỳ dưới đất, hai ngươi lập tức sửng sốt, vội dừng bước, hơi luống cuống đứng tại chỗ.
Rất...Rất xin lỗi! Mạnh Hạc Đường phản ứng lại kịp, vội đẩy Cửu Thái định đi ra ngoài.
Đừng đi! Châu lão gia cuống quít gọi họ lại, vẫy tay với Mạnh Hạc Đường: Quay lại đây, tiểu Mạnh, cha có chuyện muốn nói với con.
Mạnh Hạc Đường vẫn hơi sợ hãi, thận trọng xoay người, không dám bước lên một bước, Trương Cửu Thái bước tới đỡ Cửu Lương và Châu lão gia dậy, Châu lão gia nhìn Mạnh Hạc Đường, lại nhìn Châu Cửu Lương, chậm rãi cúi đầu thở dài: Mấy hôm trước, ta có tới đạo quán thỉnh đạo trưởng, kéo dài tính mạng cho con ta...
Cha! Lúc này Châu Cửu Lương nhíu chặt mày: Sao người lại làm vậy! Thân là con mà không thể tận hiếu đã khiến con thấy rất đau lòng rồi, còn khiến người thay con kéo dài tính mạng, con...
Đạo trưởng cũng không đồng ý.
Châu lão gia ngắt lời hắn, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạc Đường: Tiểu Mạnh, con có còn nhớ, con và Cửu Lang đều là mệnh thiên sát cô tinh không?
Đang muốn đuổi y đi sao? Châu Cửu Lương và Trương Cửu Thái đều luống cuống, Mạnh Hạc Đường cũng sợ đến thân thể cứng đờ, lo lắng đến mức suýt đỏ cả mắt, khẽ gật đầu: Dạ...
Châu lão gia khẽ rủ mắt, móc ra một tờ giấy từ trong tay áo, đưa cho y: Con đến đây...Xem cái này.
Là thư bỏ vợ sao? Trái tim của Mạnh Hạc Đường hơi chậm lại, run rẩy đưa tay lên, Châu Cửu Lương vội nắm chặt lấy cổ tay phụ thân: Cha! Cái này!
Không sao đâu.
Châu lão gia tránh tay con trai ra, đưa tờ giấy cho Mạnh Hạc Đường.
Mạnh Hạc Đường cắn chặt môi dưới, cuối cùng hạ quyết tâm nhận lấy tờ giấy đó, trên đường về nhà họ Châu, y đã sớm âm thầm quyết định, cho dù Châu lão gia có mắng y, đánh y, hay đuổi y đi, y cũng tuyệt đối sẽ không rời bỏ Cửu Lương!
Mạnh ca...!Trương Cửu Thái lo lắng nhìn Mạnh Hạc Đường, nhưng dù nói thế nào thì đây cũng là chuyện nhà của họ Châu, một người ngoài như hắn, còn là nhân viên của nhà họ Châu, bất kể thế nào cũng không quản được.
Mạnh Hạc Đường chuẩn bị tâm lý xong, mở tờ giấy ra xem, vốn cho rằng là thư bỏ vợ, ai ngờ hóa ra lại là ngày tháng năm sinh của một người! Phía sau còn có kết quả xem bói.
Mặc dù không biết tại sao muốn y phải xem cái này, Mạnh Hạc Đường vẫn khẽ thở phào, nghi ngờ đưa mắt nhìn Châu lão gia, chậm rãi đọc: Nhâm Thân, canh Tuất, quý Hợi, nhâm Tử, mệnh cô thần quả túc...
Cô đơn góa bụa.
Đọc tới đây, đột nhiên Mạnh Hạc Đường trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Châu lão gia: Bác Châu! Người...
Đúng vậy, con cũng thấy rồi đó...!Châu lão gia gật đầu, cười đắng chát, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi khóe mắt.
Khắc vợ, khắc con, cả đời sầu khổ, cảnh già thê lương, thật ra cha...Cũng là thiên sát cô tinh!
Cha!
Lão gia!
Châu Cửu Lương và Trương Cửu Thái cũng hoảng hốt, bọn họ cũng vừa mới biết chuyện này thôi, từ xưa đến giờ, nam sợ cô thần, nữ kị quả túc.
Hai sao này hợp lại một mệnh người, đều là người hung sát, không khác gì mệnh thiên sát cô tinh của Mạnh Hạc Đường và Dương Cửu Lang cả, thật sự không thể nào ngờ được thế mà Châu lão gia lại có số mệnh tới mức này!
Nam sợ cô đơn, nữ sợ góa.
Bác Châu...
Mạnh Hạc Đời thoáng chốc không biết nên phản ứng thế nào, thấy Châu lão gia khóc đến đau lòng như vậy, y thấy có lẽ mình nên nói gì đó, ví dụ như dùng lời mà người khác đã từng khuyên mình nói cho ông ấy nghe, nhưng giờ phút này đầu óc trống rỗng, Mạnh Hạc Đường không nói ra được lời nào.
Trong lòng Châu lão gia rất hối hận, khóc đến tê tâm liệt phế, siết chặt nắm đấm, tay không ngừng run lên: Năm đó lúc cha ta nói cho ta biết số mệnh này, ta vốn cũng không tin, cả đời này ta thuận buồm xuôi gió, cha mẹ khỏe mạnh, sao có thể là thiên sát cô tinh được, nhưng mười năm sau, phu nhân của ta qua đời, lại thêm mấy năm sau, con trưởng của ta cũng đi...
Bây giờ, ta chỉ còn lại một mình Cửu Lương, còn mắc phải bệnh lao, ta ăn chay niệm Phật, tích đức làm việc thiện là mong ông trời có thể phù hộ cho Cửu Lương bình an sống sót, nếu như có thể, ta thậm chí mong dùng cái mạng già này của mình để đổi lại sức khỏe cho con ta!
Nói đến đây, Châu lão gia giơ nắm đấm lên, tự trách mà đấm lên ngực mình, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm có lỗi với vợ, có lỗi với con, có lỗi với Cửu Lương.
Truyện Trinh Thám
Cha! Người đừng như vậy mà!
Châu Cửu Lương cuống quít bước tới kéo tay Châu lão gia ra, Mạnh Hạc Đường và Trương Cửu Thái cũng đau lòng, thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, giờ phút này rốt cuộc họ cũng hiểu ra tại sao lúc trước Châu lão gia lại ghét Mạnh Hạc Đường như vậy, nhưng chưa từng nhẫn tâm nhắm vào y, hóa ra là vì ông quá hiểu sự lợi hại của thiên sát cô tinh, đồng thời lại có thể hiểu được ông và Mạnh Hạc Đường là cùng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau.
Bây giờ sau khi đã nói ra hết thảy, Châu lão gia cũng nhớ tới từng hành động mà mình từng làm với Mạnh Hạc Đường, nhất thời hối tiếc không thôi, bước lên mấy bước, nắm thật chặt tay y, khóc nói xin lỗi với y.
Tiểu Mạnh, những chuyện đã từng xảy ra, con đừng trách cha, cha không còn lại gì nữa, chỉ còn một mình Cửu Lương thôi, nó là tất cả mọi thứ của ta, cha thật sự...Thật sự rất sợ!
Không đâu, con chưa từng trách người! Mạnh Hạc Đường vội lắc đầu, thật ra y thật sự chưa từng trách Châu lão gia, từ trước đến giờ chỉ tự trách mệnh của mình không tốt mà thôi.
Nhưng Mạnh Hạc Đường càng tha thứ, Châu lão gia càng áy náy, nước mắt không ngừng rơi ra, liều mạng muốn bù đắp cho đứa nhỏ này thứ gì đó, đột nhiên nhớ tới nỗi đau của y, Châu lão gia kích động nói.
Tiểu Mạnh, con yên tâm, cha đã phái người đi xem bệnh cho mẹ con, còn nữa, nợ của nhà con mấy năm nay, cha cũng đã trả hết toàn bộ, sính lễ của nhà họ Dương, ta trả lại nguyên xi cho bọn họ, từ nay về sau, con chính là người của nhà họ Châu chúng ta, cho dù sau này Cửu Lương có như thế nào, cha nhất định sẽ xem con như con ruột mà đối đãi!
Con...
Thái độ của Châu lão gia thay đổi quá nhanh, phút chốc Mạnh Hạc Đường vẫn chưa phản ứng kịp, luôn cảm thấy như vẫn còn trong mộng, nhéo một cái là sẽ tỉnh lại vậy...Hay là, thật sự nhéo một cái đi?
Châu lão gia thấy y không nói gì, còn tưởng là y không hài lòng, vội nói xin lỗi: Trước đó là cha lo lắng lung tung, hại con chịu không ít uất ức, là cha không đúng, cha xin lỗi con!
Nói rồi lui lại phía sau, muốn quỳ xuống trước mặt y!
Bác Châu, người đừng như vậy! Người mau đứng lên đi! Mạnh Hạc Đường giật nảy mình, vội muốn đỡ ông dậy.
Châu Cửu Lương nhìn tình huống này, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, chậm rãi lại gần, cười nhẹ nói với phụ thân: Cha à, người đừng tự trách bản thân, sự khổ tâm nhiều năm qua của người con đều nhìn thấy, chúng con chưa từng trách người.
Lúc này Châu lão gia mới đứng lên, nắm chặt tay Mạnh Hạc Đường, kích động nói với y: Phải rồi, đạo trưởng từng nói, cách giải thiên sát cô tinh duy nhất chính là gặp được quý nhân trong số mệnh của mình, mấy hôm trước ta đi gặp ông ta, muốn ông ta kéo dài tính mạng cho Cửu Lương, ông ta nói cho ta biết là quý nhân đã đến, không cần kéo dài mạng sống nữa! Trong khoảng thời gian này dưới sự chăm sóc của con, tâm thái của Cửu Lương càng lúc càng tốt, ta còn nghe nói các con xây một bệnh viện Tây y...Tiểu Mạnh! Con nhất định là quý nhân của nhà chúng ta! Không sai đâu!
Không không không, con không phải quý nhân gì đâu...!Mạnh Hạc Đường vội lắc đầu, đưa mắt nhìn hai cha con này, chậm rãi cúi đầu: Con...Con sinh ra chưa được mấy ngày thì mẹ con đã bệnh, chuyện làm ăn trong nhà xuống dốc không phanh, cha con cũng ngày càng tiều tụy, con vốn cho rằng con sẽ khắc chết tất cả mọi người xung quanh, nhưng từ khi gặp được Cửu Lương, cậu ấy chẳng những không bị sát mệnh này của con ảnh hưởng mà ngược lại còn chuyển biến tốt đẹp hơn, thật ra Cửu Lương và ngài mới là quý nhân trong định mệnh của con.
Ôi chao! Đúng đấy! Nhất định là vậy!
Châu lão gia lắc lắc tay của y, kích động mỉm cười, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, đầu tiên là đưa nhầm kiệu hoa, lại ầm ĩ từng trận, không khỏi lắc đầu cảm thán.
Ngày hoàng đạo trăm năm khó gặp, trời xui đất khiến cho ra mối duyên này, vốn là vì ông trời đưa tới quý nhân cho hai nhà chúng ta!
Thấy Châu lão gia cũng đã nói như vậy, Trương Cửu Thái đảo mắt, vội thừa cơ hội hỏi: Lão gia, thế cho nên là ngài đã chấp nhận Mạnh ca rồi phải không?
Tất nhiên, tất nhiên rồi...
Châu lão gia vội vàng gật đầu, nhưng cảm thấy nói miệng như vậy không có thành ý, vội quay người lục lọi trong ngăn kéo, cuối cùng móc ra một chùm chìa khóa, không nói nhiều mà nhét vào trong tay Mạnh Hạc Đường.
Tiểu Mạnh à, chuyện kiểm tra đó không cần kiểm nữa! Từ nay về sau, tất cả mọi thứ của nhà họ Châu chúng ta, tiệm thuốc, nhà, kho tiền gì đó, tất cả đều do con làm chủ!
Chuyện này...Như vậy sao được ạ!
Mạnh Hạc Đường giật nảy mình, vội đẩy chìa khóa lại, chuyện này quá đột ngột, y thật sự hơi khó đón nhận.
Châu lão gia không nghe theo, kiên quyết nhét chìa khóa vào tay y: Chuyện này sao lại không được? Ta thấy con đi theo Trương tiên sinh học y rất ra dáng, thật ra cũng sớm nên như thế rồi mới đúng!
Trương Cửu Thái vội hùa theo: Đúng đó đúng đó, Mạnh ca là thiên tài của nghề này!
Nhưng mà con...!Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày, y vừa mới gia nhập nghề này, sao có thể tiếp quản tiệm thuốc được, nhưng Châu lão gia kiên quyết như vậy, Mạnh Hạc Đường lại không biết phải từ chối thế nào, vội nhìn về phía Châu Cửu Lương cầu cứu.
Châu Cửu Lương nhìn hiểu ý của y, bước đến chen vào giữa hai người, đưa lại chìa khóa cho phụ thân: Cha à, tiên sinh mới vào nghề này, vẫn nên để huynh ấy làm quen trước một chút đi.
Vậy cũng phải giao chìa khóa cho nó cầm trước! Châu lão gia đẩy tay con trai ra, lại nhét chìa khóa cho Mạnh Hạc Đường.
Nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên từ khi ngã bệnh đến nay cha lại làm trái ý với mình, Châu Cửu Lương cũng sững sờ, đưa mắt nhìn Mạnh Hạc Đường, bất đắc dĩ nhướng mày: Vậy hay là...Huynh cứ cầm trước đi.
Kêu hắn khuyên, sao hắn còn phản bội lại mình cơ chứ?
Mạnh Hạc Đường trợn mắt nhìn hắn, còn định từ chối tiếp, Châu lão gia đã vỗ tay quyết định: Lần này tốt rồi, ta phải nhanh chóng đi nói cho người hầu và các nhân viên trong nhà biết, hai người các con cứ từ từ trò chuyện đi.
Nói xong ông bước nhanh ra khỏi thư phòng, Mạnh Hạc Đường còn định đuổi theo, nhưng Châu lão gia chạy rất nhanh, một lát là đã chạy xa rồi, Mạnh Hạc Đường đành phải đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Châu lão gia, bất đắc dĩ lắc đầu cười..