Tần Tiêu Hiền chia tay mấy người Mạnh Hạc Đường, định về nhà họ Thượng sắp xếp hành lý một chút, sau đó lại đến chữa bệnh cho Châu Cửu Lương.
Mới vừa ra khỏi cửa nhà họ Dương, Mai Cửu Lượng đã nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu Hiền, Tần Tiêu Hiền phát giác được ánh mắt của y, cúi đầu cười: Huynh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.
Mai Cửu Lượng khẽ nhíu mày, sợ sự nghi ngờ kia sẽ xúc phạm đến hắn, nhưng bây giờ đúng là tò mò cho nên thận trọng mở miệng: Huynh vừa nói...Ông chủ của tiệm vải Thượng Ký, có phải là cha ruột của tiểu nha đầu không? Vị huynh đệ mà huynh nói ấy.
Phải.
Tần Tiêu Hiền dứt khoát gật đầu, cũng không cảm thấy chuyện này có gì mà không hỏi được, ngược lại còn cho hắn một cơ hội giải thích chuyện của con gái với sư ca.
Đường về nhà còn một đoạn nữa, Tần Tiêu Hiền mượn thời gian này để giải thích với y: Vào một đêm của bốn năm trước, Cửu Hi bế một tiểu nha đầu mới đầy tháng đến cửa nhà ta, kèm thêm chuyện buôn bán và gia sản của huynh ấy đều giao hết cho ta, nhưng huynh ấy không nói cho ta biết là định làm gì, chỉ xin nhờ ta chăm sóc cho con gái của huynh ấy.
Nói đến đây, Tần Tiêu Hiền đột nhiên bực bội vò đầu: Trời ơi! Nói đến chuyện này là ta lại muốn đập đầu chết! Lúc ấy thế mà ta lại cho rằng huynh ấy chỉ có việc phải vắng mặt một thời gian thôi!
Vậy là huynh đồng ý với huynh ấy à? Mai Cửu Lượng nhướng mày, thấy dáng vẻ phát điên của hắn thì suýt chút không nhịn được mà bật cười.
.
Chuyên trang đọc truyện || tru.