Baba!
Tiểu cô nương gọi ra một tiếng baba này khiến Mai Cửu Lượng hoàn toàn mờ mịt, dáng vẻ tràn đầy kinh ngạc, trợn mắt thật to, đồng thời cảm thấy trong lòng run lên, toàn thân đều cứng đờ, y không thể nào tin vào tai của mình được, baba sao? Tiểu cô nương này gọi là baba! Không phải ca ca, cũng không phải chú! Mà là ba!
Tần Tiêu Hiền lại có dáng vẻ như đã quen thuộc, hai tai kẹp dưới nách tiểu cô nương kia, ôm cô bé vào trong ngực, cười hỏi cô bé: Tiểu nha đầu! Có nhớ baba không?
Nhớ ạ.
Tiểu cô nương gật đầu, mềm mại nói một tiếng, bàn tay nhỏ khi thì sờ sờ tóc Tần Tiêu Hiền, lúc lại túm túm lỗ tai hắn, vô cùng đáng yêu.
Mai Cửu Lượng còn chưa tỉnh lại khỏi sự khiếp sợ, sững sờ nhìn hai cha con thân mật trước mặt, trong lòng đã lạnh đến cực điểm, không ngờ Tần Tiêu Hiền nhìn ngơ ngơ ngốc ngốc, ngoan ngoãn như vậy thế mà đã có con từ lâu rồi.
Là chưa kết hôn mà đã có con? Hay là ly hôn với vợ, hoặc tệ hơn là vợ đã qua đời rồi? Cũng mặc kệ là thế nào, hắn đều không nên giấu y, luôn miệng nói là thích y mà chuyện lớn như vậy tại sao không nói ra sớm một chút chứ!
Mai Cửu Lượng hít sâu một hơi, ép buộc bản thân đón nhận chuyện này, cảm xúc cũng chầm chậm bình tĩnh lại, y chưa từng gây gổ với người khác, giờ phút này cũng không muốn thất thố, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của Tần Tiêu Hiền, miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười với hắn, giọng điệu lại khó nén được chất vấn.
Huynh chưa từng nói cho ta biết là huynh có một đứa con gái.
Tần Tiêu Hiền như vừa mới phản ứng được, quay đầu liếc nhìn y, lập tức từ từ rủ mắt xuống, đầu tiên là thả con gái xuống đất, xoa xoa tóc cô bé, dịu dàng dỗ dành: Ngoan, con đi tìm các chú gia đinh chơi trước đi.
Tiểu cô nương rất nghe lời hắn, ngoan ngoãn gật đầu, đi theo gia đinh đến hậu viện chơi, Tần Tiêu Hiền nhìn theo cô bé suốt, chờ khi bóng lưng của cô bé hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới quay đầu lại, giải thích với Mai Cửu Lượng: Con bé không phải con gái ta, là con gái của huynh đệ ta.
Huynh đệ...của huynh á? Mai Cửu Lượng nhíu chặt mày, nhất thời còn không có cách nào tiếp nhận lượng thông tin lớn như vậy.
Tần Tiêu Hiền nặng nề gật đầu: Tình huống cụ thể không thể nói rõ trong vài ba câu, nhưng ta xin huynh tin tưởng ta, ta chưa từng có vợ, cũng chưa từng làm gì sai trái, huynh là người đầu tiên mà ta thích.
Mai Cửu Lượng không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn hắn, nói thật, bọn họ mới chỉ quen biết có một tháng ngắn ngủi, thật sự không thể dễ dàng tin hắn như vậy.
Tần Tiêu Hiền biết y sẽ không tin, nhưng không biết phải giải thích thế nào với y, vội nắm chặt lấy hai tay y, hứa với y: Đối với chuyện này ta có thể thề, xin huynh nhất định phải tin ta!
Thái độ của hắn cực kỳ chân thành, nhìn không giống như đang nói dối, huống hồ tiểu cô nương kia nhìn mới có ba bốn tuổi, năm nay dù sao Tần Tiêu Hiền cũng mới mười tám, cho dù có thành thân sớm cũng không thể có con gái lớn như vậy được.
Nghĩ vậy, Mai Cửu Lượng mới nhẹ nhàng gật đầu: Ta tin huynh.
Tần Tiêu Hiền nhẹ nhàng thở phào, vừa định vươn tay ôm y thì lúc này Tần lão gia đã từ phòng khách vọt ra, trong nháy mắt nhìn thấy Tần Tiêu Hiền thì chỉ vào hắn mà chửi ầm lên.
Tiểu tử thối! Con còn biết về à! Biết sớm thì ta đã không cho con xuất ngoại học y rồi, bốn năm liền con về được mấy lần? Xem nhà như cái quán trọ ấy! Ta thấy ngay cả cha của con mà con còn không nhận!
Tần lão gia nhanh chân đi tới, giơ tay lên định đánh, Tần Tiêu Hiền ỷ mình cao vội vàng nắm chặt cổ tay phụ thân, cười nịnh nọt: Cha à! Cha đừng đánh, còn có khách đấy!
Lúc này Tần lão gia mới chú ý đến Mai Cửu Lượng, vội thu tai lại, cấp tốc trở mặt, cười lễ độ với y: Ôi! Bây giờ ta mới thấy, thật ngại quá, để cậu chê cười rồi.
Không có không có! Mai Cửu Lượng vội đáp lễ, nhìn thấy Tần lão gia, trái tim lại đập bình bịch nhảy lên cổ họng!
Tần Tiêu Hiền cũng xem như là nói được làm được, vội giữ chặt lấy tay Mai Cửu Lượng, kích động giới thiệu với phụ thân: Cha, huynh ấy tên Mai Cửu Lượng, là sư ca của con, cũng là người con thích.
Này! Mai Cửu Lượng không kịp cản, cuống quít quay đầu nhìn về phía Tần lão gia, ngay trong giây phút đó, trái tim đã sợ đến mức không biết nên đập thế nào nữa!
Tần lão gia cũng bị dọa cho phát sợ, nhìn Mai Cửu Lượng một chút rồi lại nhìn Tần Tiêu Hiền, trừng mắt khó tin: Con, con nói thật à!
Tần Tiêu Hiên vô cùng nghiêm túc mà gật đầu, Mai Cửu Lượng lại không kịp ngăn cản, lập tức hít sâu một hơi, trong lòng đã thầm chuẩn bị lát nữa sẽ bị đuổi ra khỏi nhà cùng với Tần Tiêu Hiền.
Một giây sau, đột nhiên Tần lão gia hơi luống cuống, vội đưa tay bảo Mai Cửu Lượng ngồi xuống: Mau, mau ngồi xuống đi con! Người đâu! Dâng trà! Ôi chao! Tới đột ngột quá cũng không gửi thư thông báo cho ta, ta thay một bộ quần áo khác! Cũng cho người hầu dọn dẹp nhà cửa một chút! Thứ lỗi nha con! Tiếp đãi không chu đáo! Tiếp đãi không chu đáo!
Không có...Không có.
Đối với phản ứng này của Tần lão gia, Mai Cửu Lượng ngây cả người, cực kì không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Tần Tiêu Hiền, nhỏ giọng cảm thán: Cha của huynh cứ thế mà tiếp nhận rồi à?
Đúng vậy, ta đã nói rồi mà, cha ta rất nhiệt tình hiếu khách! Tần Tiêu Hiền cười, cũng tranh thủ bảo y ngồi xuống.
Mặc dù Tần lão gia rất hiếu khách, rất nhiệt tình, nhưng Mai Cửu Lượng vẫn không có cách nào thả lỏng được, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế cho khách, nhưng lại càng căng thẳng hơn, Tần lão gia không ngừng nhìn y từ trên xuống dưới, dọa cho trán của Mai Cửu Lượng đều rịn ra mồ hôi lạnh, thậm chí tay bưng trà cũng không nhịn được mà run lên.
Tần lão gia cũng nhận ra đã dọa sợ đứa trẻ này nên vội mỉm cười, dịu dàng hỏi y: Con à, nhà con ở đây vậy? Ta cho người mời cha mẹ con tới thương lượng chuyện hôn sự.
Phụt! Mai Cửu Lượng nghe vậy thì phun thẳng một miệng trà ra, cái gì vậy trời vừa gặp đã thương lượng hôn sự!
Tần Tiêu Hiền vội vỗ lưng giúp y thuận khí, sau đó đưa mắt oán trách nhìn phụ thân: Cha, người đừng có dọa huynh ấy!
Cái gì mà dọa? Trai lớn lấy vợ, gái....Trai lớn lấy vợ mà! Luật lệ của Đại Thanh cũng có viết, năm từ trở lên, nữ từ trở lên là có thể thành hôn, số tuổi như hai đứa mà đổi thành nhà bình thường thì đã có con luôn rồi đó! Tần lão gia hừ một cái, điệu bộ nhất định phải định đoạt cho được chuyện hôn sự mới thôi.
Hôm nay Mai Cửu Lượng cũng mở mang tầm mắt, lúng túng cười, lại cảm thán một câu: Phong tục của mọi người cũng cởi mở thật ha, nếu đổi lại là chúng con thì chắc đã sớm gây long trời lở đất rồi.
Hai cha con này nghe vậy thoáng chốc cũng thay đổi sắc mặt, Mai Cửu Lượng giật nảy mình, còn tưởng là mình nói gì sai, vừa định xua tay giải thích với bọn họ, Tần lão gia đã cười nói: Được rồi được rồi, chuyện mấy đứa nhỏ các con tự các con quyết định đi, ta mặc kệ.
Mai Cửu Lượng kỳ quái nhìn bọn họ, không rõ rốt cuộc là mình đã nói gì sai, hình như Tần lão gia nóng lòng gỡ bỏ đề tài này, ngoắc tay lệnh cho người hầu lấy ra một bức thư, đưa cho Tần Tiêu Hiền.
Bức thư này là từ Bắc Kinh gửi đến cho con hơn một tháng trước, còn hôm qua tiểu Mạnh khóc tới tìm con, nói là có chuyện gấp.
Thư gửi từ Bắc Kinh? Mạnh ca khóc tới tìm con? Tần Tiêu Hiền hơi kinh ngạc, Bắc Kinh và Mạnh ca, trái lại là hắn rất quen thuộc, nhưng thư từ và khóc thì lại khiến hắn bối rối.
Tần lão gia gật đầu: Ta cũng không biết là chuyện gì, nó không có nói, nhưng khóc đến tê tâm liệt phế, xem ra tìm con đến sắp điên rồi.
Tần Tiêu Hiền nhíu mày, nếu đã không có cách nào biết được chuyện của Mạnh ca là thế nào thì cứ nhận thư xem một chút đi, trên thư chỉ viết địa chỉ, không có người gửi, Tần Tiêu Hiền xé bức thư ra, phát hiện bên trong còn có một một lá thư nhăn nhúm, trên đó viết địa chỉ trường học ở nước ngoài của hắn, người gửi thư là Mạnh Hạc Đường.
Thư này cũng là Mạnh ca gửi cho con!
Có thể thấy được đúng là Mạnh Hạc Đường tìm hắn có việc gấp! Tần Tiêu Hiền vội xé thư ra thoáng nhìn qua nội dung, trên đó viết y đã gã đến nhà họ Dương ở Bắc Kinh, nửa đường gặp được phu nhân của tiệm thuốc nhà họ Châu ở Bắc Kinh, kết làm bằng hữu với y, nhưng Châu thiếu gia bệnh lâu không khỏi, tìm danh y khắp nơi đều không trị được, mong hắn có thể đến giúp đỡ, xem bệnh cho Châu thiếu gia.
Trời ạ! Đây là một bức thư cứu mạng đó! Tần Tiêu Hiền bỗng đứng bật dậy, quay đầu nói với Mai Cửu Lượng: Sư ca, Mạnh ca bạn của ta, trong thư huynh ấy nói có chồng của một người bạn bị bệnh, mời ta đến Bắc Kinh xem bệnh cho huynh ấy, hôm qua Mạnh ca khóc đến tìm ta nhất định là vì bệnh của người kia đã nguy kịch, chúng ta đến Bắc Kinh xem thử trước rồi mới đến bệnh viện báo danh đi!
Cứu một mạng người hơn xây tháng tầng, Mai Cửu Lượng thân là bác sĩ tất nhiên vui vẻ đồng ý, vội vàng đứng lên nói: Nếu đã vậy thì chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường thôi!
Ăn cơm rồi đi...
Tần lão gia còn chưa dứt lời, hai người đã chạy đi, Tần lão gia đành phải thở dài bất đắc dĩ, trong lòng vẫn luyến tiếc con trai, nhưng vừa nghĩ đến tối qua Mạnh Hạc Đường khóc đến nỗi thương tâm như vậy nên cũng không ngăn cản.
Cùng lúc đó ở Bắc Kinh, Mạnh Hạc Đường cũng về đến nhà họ Dương, mới vừa vào cửa, người hầu nhìn thấy y lập tức đều xông tới, từng người đều kích động hỏi y.
Mạnh thiếu gia, ngài đã đi đâu vậy? Làm chúng ta đều lo muốn chết!
Mạnh Hạc Đường giật mình, cuống quít hỏi: Sao vậy? Cửu Lương xảy ra chuyện sao?
Không có không có! Người hầu liên tục xua tay, giải thích với y: Châu thiếu gia không sao, chỉ là không tìm thấy ngài nên khiến ngài ấy lo lắng, ngài mau đi xem ngài ấy đi.
Lúc này Mạnh Hạc Đường mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy tới phòng cho khách.
Châu Cửu Lương vì nhớ Mạnh Hạc Đường mà suốt cả đêm không ngủ dù chỉ một chút, lúc này sắc mặt đã hết sức tiều tụy thấy trời lại sắp tối, trong đầu Châu Cửu Lương đã tưởng tượng vô số khả năng Mạnh Hạc Đường đã bị giết hại, rốt cuộc hắn cũng không đợi nổi nữa, đang định viết một lá thư sai người đến nha môn báo án, lúc này Mạnh Hạc Đường lại trước một bước đi vào phòng.
Khoảnh khắc Châu Cửu Lương nhìn thấy u, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, đồng thời cảm thấy cổ họng dâng lên một luồng mùi tanh, bỗng phun ra một ngụm máu tươi!
Máu đỏ nhuộm lên tờ giấy trên bàn, Mạnh Hạc Đường giật mình, vội vã bước tới đỡ hắn dậy, nước mắt lập tức dâng đầy trong hốc mắt, gọi hắn từng tiếng một: Cửu Lương! Cửu Lương! Cậu sao vậy?
Châu Cửu Lương thở dốc, hắn chưa từng nổi giận với tiên sinh, nhưng giờ phút này hắn cũng không nhịn được nữa, bút trong tay đập mạnh lên mặt bàn, giọng nói run rẩy hỏi y: Tiên sinh! Rốt cuộc là huynh đã đi đâu vậy chứ!!
Mạnh Hạc Đường nắm chặt tay hắn, bật khóc lắc đầu: Rất xin lỗi, đáng lẽ ta nên gửi thư cho cậu, hại cậu lo lắng, thật sự rất xin lỗi!
Châu Cửu Lương cũng đỏ cả vành mắt, nhíu mày hỏi y: Vừa mới trải qua một vụ bắt cóc, cả đêm lại không thấy bóng dáng huynh đâu, suýt chút nữa ta đã cho là huynh bị giết hại, tiên sinh, huynh nhất định phải dọa ta đến trụy tim mới vừa lòng sao?
Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...!Mạnh Hạc Đường từ từ cúi người ngồi xổm xuống đất, vịn lấy hai chân hắn, vì không có cách nào nói cho hắn biết mình đi làm gì, chỉ có thể nói rất xin lỗi hết lần này đến lần khác, nước mắt không ngừng rơi ra.
Cuối cùng Châu Cửu Lương vẫn đau lòng, chậm rãi cúi đầu xuống, thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy y vào lòng, ôm thật chặt.
Chạng vạng tối, Dương Cửu Lang và Trương Vân Lôi ra cổng tiễn hai người, Dương Cửu Lang nhớ tiểu đạo sĩ kia kỳ kỳ quái quái, không khỏi nhíu mày khuyên: Hay là mai hẵng về đi!
Châu Cửu Lương lắc đầu: Cả đêm không về, cha ta chắc cũng nhớ rồi.
Không phải ta kêu Cửu Hàm đi báo tin rồi sao? Cũng đâu có cách bao xa! Dương Cửu Lang không khỏi tặc lưỡi, kéo hắn vào một chút, nhỏ giọng nhắc nhở hắn: Hôm nay ta tới đạo quán, tiểu đạo sĩ kia nói cái gì mà trời sắp mưa rồi, ta đoán là có chuyện lớn sắp xảy ra, hôm nay ngươi vẫn nên ở lại nhà ta đi!
Huynh suy nghĩ nhiều quá rồi? Châu Cửu Lương chỉ chỉ lên trời: Hôm nay trời cứ giăng đầy mây, thì chỉ là trời sắp mưa thôi mà.
Dương Cửu Lang đưa mắt nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, vẫn không yên tâm: Ta luôn cảm thấy không đơn giản như vậy đâu.
Châu Cửu Lương cười bất đắc dĩ: Vậy thế này đi, nếu thật sự không xảy ra chuyện gì thì ta quay lại tìm huynh.
Nhưng mà lỡ xảy ra chuyện thật thì ngươi đâu có kịp đến tìm ta.
Dương Cửu Lang làm thế nào cũng không chịu để hắn đi.
Châu Cửu Lương biết hắn là vì muốn tốt cho mình, lại mỉm cười vỗ vỗ cánh tay hắn: Yên tâm đi..