Cửu Hàm! Kết quả xem bói để ở đâu rồi!
Ở...Ở trong ngăn kéo bàn sách!
Vì cược một ván với Châu Cửu Lương, hôm nay Dương Cửu Lang quyết tâm nhất định phải nhìn thấy kết quả bói số mệnh đó, nhanh chân đi đến trước thư phòng, đạp thẳng cửa ra.
Ngăn kéo bàn sách...
Dương Cửu Lang nhìn chằm chằm vào cái bàn sách, hít sâu một hơi, đi thẳng tới trước bàn, moi ra bức thư từ trong ngăn kéo, vừa rút giấy ra, trong khoảnh khắc muốn mở ra, đột nhiên Đổng Cửu Hàm xông tới đè tay hắn lại: Thiếu gia! Ngài thật sự nghĩ kỹ chưa?
Vừa dứt lời, rõ ràng hắn cảm giác được cơ thể của Dương Cửu Lang cứng lại một chút, quả nhiên là hắn vẫn sợ, Đổng Cửu Hàm thở dài, cẩn thận rút tờ giấy ra khỏi tay hắn: Quên đi thiếu gia, ngài tội gì phải làm khó bản thân chứ.
Dương Cửu Lang không thèm nghe hắn, một phát cướp lại tờ giấy, siết thật chặt trong tay, nhưng không mở ra ngay mà là cúi đầu do dự.
Nói thật, hắn không muốn bị Châu Cửu Lương xem thường, nhưng thật ra cũng không có dũng khí để xem kết quả này, mấy năm gần đây trong mắt người ngoài mặc dù hắn sống rất vui vẻ, nhưng thật ra chỉ có mình hắn biết, trong lòng hắn rốt cuộc để ý đến số mệnh của mình tới mức nào.
Từ nhỏ, hắn đã cảm thấy là mình khắc chết mẫu thân, nếu không phải phụ thân lâu ngày đi làm việc ở bên ngoài thì có lẽ cũng có kết cục giống nhau, còn có Cửu Hàm nữa, năm đó lúc xác định Cửu Hàm muốn ở lại nhà họ Dương, chuyện đầu tiên mà phụ thân làm là dẫn hắn đi tìm cao nhân xem mệnh, nếu không phải số mệnh của Cửu Hàm với hắn vừa khéo hợp nhau thì e là đã sớm bị đưa đi rồi...!
Hắn thật sự rất sợ phải xem kết quả này, sợ sau khi mình xem xong không muốn từ bỏ người yêu mà hắn vất vả lắm mới có được, sợ mình sẽ nghĩ nhiều, nghĩ là Trương Vân Lôi bị thương có phải toàn là do hắn khắc hay không, nghĩ nhiều về bệnh của Cửu Lương càng ngày càng nặng thêm có phải cũng là do hắn khắc không, nghĩ nhiều sát khí trên người hắn càng ngày càng nặng, sau này có thể sẽ tổn thương đến người vô tội nào khác không.
Thiếu gia...!Đổng Cửu Hàm lay hắn, thấy hắn ngây người, lại lần nữa định lấy đi tờ giấy kia: Đưa ta đi thiếu gia.
Tờ giấy sắp bị rút đi, Dương Cửu Lang bỗng tỉnh táo lại, thoáng chốc cũng hạ quyết tâm, cướp lấy tờ giấy, hít sâu một hơi nói: Cửu Hàm, ngươi cũng không được cưới vợ, nếu kết quả không như y, vậy nửa đời sau cũng chỉ còn lại hai huynh đệ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau!
Thiếu gia...!
Thấy Dương Cửu Lang sắp mở tờ giấy kia ra, Đổng Cửu Hàm cũng hít một hơi sâu, căng thẳng đến mức giọng cũng bắt đầu run, hai người tập trung nín thở, hai cặp mắt nhìn chằm chằm tờ giấy, trên trán dần dần rịn ra mồ hôi lạnh, trái tim nhảy lên bình bịch.
Cửu Hàm! Đột nhiên Dương Cửu Lang kêu lên, trong lòng thật sự không chắc, nhét tờ giấy cho Đổng Cửu Hàm: Hay là ngươi...ơ?
Đột nhiên ở giữa hai người duỗi ra một cái tay cướp tờ giấy đi, hai người lật đật quay đầu lại nhìn, y hệt lúc trước, không biết Trương Vân Lôi từ đâu xuất hiện cướp lấy tờ giấy!
Biện nhi? Dương Cửu Lang hơi luống cuống nhìn y.
Trương Vân Lôi đã chạy đến đây, lúc này mệt mỏi đến mức há lớn miệng để thở, hung ác trừng mắt nhìn Dương Cửu Lang, trong mắt tràn đầy oán hận, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía bọn họ rồi xé nát tờ giấy kia!
Biện nhi! Dương Cửu Lang giật mình, vừa định bước tới ngăn lại, Trương Vân Lôi đã xoay phắt lại, trở tay vung một bạt tay thật mạnh lên mặt Dương Cửu Lang!
Thiếu gia! Đổng Cửu Hàm giật nảy mình, trợn to hai mắt, nhìn Trương Vân Lôi rồi lại nhìn Dương Cửu Lang, đáng thương cho hắn bị kẹp giữa hai người, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, không nhúc nhích, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Một cái tát này vừa bay ra, Dương Cửu Lang cũng tỉnh táo lại, nghiêng đầu, đầu lưỡi rà lên mặt trong má trái đau nhức, nhẹ giọng hỏi y: Em làm gì vậy?
Ngươi còn hỏi ta làm gì! Ta còn muốn hỏi ngươi đó! Mũi Trương Vân Lôi thấy chua xót, thoắt cái đỏ cả vành mắt, giơ những mảnh vụn của tờ giấy lên trước mặt hắn, vừa khóc vừa chất vấn: Ta hỏi ngươi, nếu như tờ giấy rách này viết tướng mệnh của ngươi và ta không hợp, vậy thì ngươi làm gì? Đưa ta về Thiên Tân sao? Hay là đem ta trả lại nhà họ Châu!
Trương Vân Lôi trút giận quăng mấy mảnh giấy vụn kia xuống đất, trong lòng Dương Cửu Lang thắt chặt đau đớn, chậm rãi cúi đầu không dám nhìn y, nhẹ giọng trả lời: Ta không biết...
Kiểu trả lời gì đây? Trương Vân Lôi càng tức giận hơn, rất chán ghét cái bộ dạng sợ sệt này của hắn, lại dùng sức đẩy hắn một cái: Dương Cửu Lang! Ngươi có còn là con người không!
Dương Cửu Lang không đứng vững, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, lưng va vào giá sách, sách vở và đồ trang trí trên kệ sách đều rơi hết xuống đất, gây ra tiếng động không nhỏ, dọa cho Đổng Cửu Hàm giật bắn mình.
Trương Vân Lôi vẫn chưa nguôi giận, chỉ vào hắn mà mắng tiếp: Ngay từ ban đầu ngươi đã biết ta tới để xung hỉ cho Cửu Lương, lúc trước ngươi dám liều lĩnh giữ ta lại, sau này lại trăm phương ngàn kế trước mặt cha ta để mang ta đi, tại sao bây giờ lại sợ! Vậy những thứ mà trước đây ngươi làm có ý nghĩa gì? Trêu đùa ta thôi có phải không!
Dương Cửu Lang cứ cúi đầu không nói gì, Đổng Cứu Hàm định đứng ra khuyên giải, nuốt ngụm nước bọt, run rẩy giơ tay lên với Trương Vân Lôi: Chuyện này...!
Không đợi cho hắn nói hết, Trương Vân Lôi lập tức quét ánh mắt hình con dao qua: Cút!
Được rồi! Vậy thì thôi! Đổng Cửu Hàm thiếu điều quỳ xuống ngay tại chỗ, lúc này gật đầu, chạy ra khỏi nơi thị phi này như bay!
Cửa phòng đóng lại, trong thư phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người bọn họ, Dương Cửu Lang vẫn cúi đầu giữ im lặng, Trương Vân Lôi cũng không mắng hắn nữa, cắn chặt môi dưới, xoay người sang chỗ khác nhỏ giọng khóc thút thít.
Nghe thấy tiếng động này của y giống như đang khóc, rốt cuộc Dương Cửu Lang cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bờ vai gầy của y run rẩy, Dương Cửu Lang lại đau lòng tự trách, nhíu chặt mày, bước tới một bước, duỗi hai tay ra ôm lấy y: Biện nhi, đừng khóc.
Ngươi đừng đụng vào ta! Trương Vân Lôi giật mình, cuống quít giãy dụa xoay người, muốn đẩy hắn ra lần nữa.
Ta sai rồi, đừng khóc nữa.
Trái lại Dương Cửu Lang càng ôm y chặt hơn, bất kể y có vùng vẫy thế nào cũng không chịu buông ra.
Trương Vân Lôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn, liều mạng giãy dụa, miệng còn không quên tiếp tục mắng hắn: Không phải ngươi sợ khắc chết ta sao? Vậy ngươi cách xa ta ra chút đi! Sợ này sợ kia! Ngươi còn tới trêu chọc ta làm gì! Còn không biết xấu hổ mà đi nói Cửu Lương người ta! Ta thấy ngươi còn không bằng người ta nữa đó!
Là ta sai, đều là lỗi của ta.
Dương Cửu Lang một mực nhận sai, thấy sắp không túm được y nữa, bỗng Dương Cửu Lang ôm y vào trong ngực, ôm y thật chặt, kề vào tai y nói: Biện nhi, ta thật sự sai rồi, ta thề với em cả đời này sẽ không xem kết quả kia nữa! Em tha thứ cho ta đi có được không?
Lúc này Trương Vân Lôi mới ngừng giãy dụa, lại thút thít, nhìn hắn với vẻ không tin: Ngươi nói thật à?
Dương Cửu Lang gật đầu, lại hỏi y: Còn em? Thật sự không sợ ta sao? Quyết định muốn ở bên cạnh một thiên sát cô tinh như ta, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại?
Trương Vân Lôi không trả lời câu hỏi của hắn mà là nhíu mày hỏi hắn: Ngươi đang cầu hôn ta đấy à?
Dương Cửu Lang hơi sửng sốt, mỉm cười bất đắc dĩ: Coi như là vậy đi, vậy em có bằng lòng gả cho ta không?
Nghe câu này xong, Trương Vân Lôi lập tức ưỡn thẳng sống lưng, lau sạch nước mắt, ra vẻ làm khó làm dễ hắn: Để ta suy nghĩ một chút!
Vậy em cứ từ từ cân nhắc đi.
Dương Cửu Lang thật sự không nhịn được cười, Trương Vân Lôi cũng bật cười theo, hai người liếc nhìn nhau, đồng thời vươn tay ra ôm chặt lấy đối phương.
Cuối cùng nội dung trong tờ giấy bị xé nát kia cũng chỉ có một mình Châu Cửu Lương biết, nhiều năm về sau, chợt Trương Vân Lôi nhớ tới những chuyện cũ của năm đó, bấy giờ mới hỏi Cửu Lương.
Châu Cửu Lương nhìn hai người ân ái trước mặt, nhẹ nhàng mỉm cười, nói với bọn họ, thật ra trên tờ giấy đó viết là: Thiên sát cô tinh, Thiên Ất quý nhân, sát mệnh đã giải, quý nhân đã tới.
Nhưng những chuyện này để nói sau đi, ít nhất trong thời gian ngắn hiện tại Dương Cửu Lang sẽ không biết kết quả này, nhưng hắn cũng giữ đúng lời hứa, sau ngày hôm đó, rốt cuộc cũng không đi xem bói tướng mệnh của hai người có hợp hay không nữa, chỉ càng yêu Trương Vân Lôi hơn, không chỉ vì sợ mình sẽ khắc chết y, mà còn là vì hành động hôm nay y xông vào thư phòng xé toang tờ giấy đó đã khiến Dương Cửu Lang không còn cách nào dừng yêu y nữa..