[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

chương 7: chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm sau, lúc tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường, Quách Kỳ Lân duỗi người dãn gân cốt, vén chăn lên trở mình, đôi mắt vừa hé ra một khe nhỏ, mơ mơ màng màng nhìn thấy rất nhiều bóng đen đứng trước giường!

Quách Kỳ Lân giật nảy mình chợt ngồi xuống, đợi cho mắt nhìn rõ mới thấy rõ những bóng người kia là ai.

Cao, Cao Tiêu Bảo?

Thiếu gia.

Cao Tiêu Bảo gọi một câu, thấy hắn tỉnh rồi thì phất tay cho phía sau, người hầu lập tức bưng hỉ phục tới, Cao Tiêu Bảo cười hì hì nhìn về phía Quách Kỳ Lân: Thiếu gia, giờ lành sắp đến, mời người thay quần áo lên kiệu.

Ai cơ? Quách Kỳ Lân chỉ vào mình, giật mình trợn tròn mắt: Ta lên kiệu á?

Tất nhiên là người lên kiệu rồi.

Cao Tiêu Bảo nhẹ nhành dỗ dành hắn, còn định ngồi ở mép giường giúp hắn thay quần áo, Quách Kỳ Lân ngây người một hồi, cuống cuồng đẩy hắn ta ra: Không phải đâu? Chắc các ngươi nhầm rồi, sao có thể là ta lên kiệu chứ?

Không phải không phải! Còn không đợi cho Cao Tiêu Bảo trả lời, Quách Kỳ Lân lại lắc đầu, hỏi lại hắn ta lần nữa: Sao các ngươi tìm tới đây được?

Từ giây phút người ra khỏi cửa nhà thì chúng tôi vẫn luôn đi theo, cả hành trình không dám làm phiền thiếu gia, cho nên người chưa từng phát hiện ra.

Cao Tiêu Bảo vẫn cười cười, không dám làm chậm trễ thời gian, đưa tay tới cổ áo của hắn: Hôm nay chúng tôi đã sớm đợi ở đây từ khi trời còn chưa sáng, thiếu gia mau thay quần áo đi, đừng bỏ lỡ giờ lành.

Quách Kỳ Lân vẫn lờ mờ, nhìn hắn ta muốn cởi y phục của mình, vội vàng đẩy hắn ta ra, xoay người nhảy xuống giường: Không đúng! Đào dương đã đồng ý để ta đi rồi, nếu mà đổi ý thì cậu ta sẽ là con chó con, không tin thì ngươi về hỏi cậu ta đi.

Người hầu bưng hỉ phục kia đã không đợi nổi nữa, bước lên bên cạnh Quách Kỳ Lân, cười lấy lòng đáp lời hắn: Thiếu gia, đây là do cô...

Khụ khụ! Cao Tiêu Bảo vội giả vờ ho khan, trừng mắt nhìn người hầu bắt hắn ngậm miệng lại, sau đó tiếp lời, cười với Quách Kỳ Lân.

Thiếu gia, mặc dù cô gia nói vậy nhưng mà lão gia thì không, người thông cảm cho tiểu nhân đi, nếu để lão gia biết chung tôi lơ là không trông coi người cẩn thận thì nhất định sẽ đánh chúng tôi.

Vừa nhắc tới đòn roi của phụ thân, Quách Kỳ Lân run lên, âm thầm cân đo đong đếm xem Cao Tiêu Bảo quan trọng hay là sự tự do của mình quan trọng, so sánh như vậy kết quả quá rõ ràng, xem ra chỉ có thể có lỗi với Bảo ca của hắn!

Quách Kỳ Lân cắn răng hạ quyết tâm, đột nhiên quay người chạy ra cửa phòng: Cái bạt tay đó đợi ta quay về sẽ đền lại cho huynh gấp mười lần! Xin lỗi Bảo ca!

Tiểu tử này cũng thật là trượng nghĩa! Cao Tiêu Bảo không ngạc nhiên gì với kết quả này, dường như đã sớm đoán được, bất đắc dĩ phất tay với mọi người, bọn người hầu vội vàng đuổi theo Quách Kỳ Lân, chỉ có người bưng hỉ phục kia là ở lại, hỏi Cao Tiêu Bảo với vẻ không hiểu: Cao quản gia, vừa nãy vì sao ngài lại ngăn ta lại?

Cao Tiêu Bảo liếc hắn, nhíu mày: Ngươi là người mới tới à?

Người hầu kia khẽ gật đầu, Cao Tiêu Bảo cười nói: Sau này nhớ cho kỹ, trong nhà chúng ta, thà đắc tội với lão gia chứ đừng đắc tội với cô gia, lão gia cùng lắm là tát mấy bạt tay thôi, còn cô gia thì...

Cao Tiêu Bảo nói đến đây thì dừng lại, thở dài lắc đầu: Hủy hoại cả tinh thần lẫn thể xác đấy.

Người hầu kia hơi không tin, vừa định hỏi lại thì thấy thiếu gia của bọn họ bị hai người hầu khác khiêng về, hai chân Quách Kỳ Lân lơ lửng đung đưa giãy dụa, hai người hầu kia không thèm để ý tới một chút nào, ném hắn lên trên giường, sau đó nhào tới giúp hắn thay quần áo, cảnh tượng cộng thêm tiếng hét của Quách Kỳ Lân hình như có cảm giác giống cưỡng gian dân nữ giữa ban ngày ban mặt.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, buổi trưa, ba chiếc kiệu hoa theo thứ tự đi ra khỏi quán trọ Duyệt Lai, thẳng một đường cùng với kèn trống đi về phía thành Bắc Kinh.

Trong chiếc kiệu đi đầu, Quách Kỳ Lân đã sớm xốc khăn cô dâu lên, vội đến mức ngồi không yên, vén màn cửa lên liếc nhìn, thấy đã sắp đến cửa thành rồi mà còn không nghĩ ra cách đào tẩu thì xem như phí công nhọc sức!

Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một cách, mặc dù hơi mất mặt nhưng vẫn tốt hơn là bị bắt về, sau khi Quách Kỳ Lân quyết định xong, hít một hơi sâu, lập tức ôm bụng giả bộ làm ra dáng vẻ đau đớn, vén màn lên kêu Cao Tiêu Bảo.

Ui da! Cao Tiêu Bảo! Ta đau bụng! Ta muốn đi giải quyết!

Chiêu này cũ rồi, tất nhiên Cao Tiêu Bảo biết hắn đang làm bộ, nhức đầu thở dài, quay người đi đến bên kiệu, nhỏ giọng khuyên hắn: Thiếu gia, người nhịn thêm chút nữa đi, sắp tới rồi!

Tầm này mới không nhịn được đó! lúc này Quách Kỳ Lân càng thêm thảm hơn, vươn tay ra run rẩy níu tay áo Cao Tiêu Bảo: Tiêu Bảo, Bảo ca à, ta xin huynh, ta thật sự không nhịn được!

Thật sự hắn la quá to, mấy người khiêng kiệu cũng cúi đầu cười trộm, mấy người thổi kèn thậm chí còn cười đế nổi thổi lạc điệu, Cao Tiêu Bảo khó xử cau mày, cuối cùng cũng chỉ đành thỏa hiệp nói: Được rồi, nhưng ta sẽ đi theo người.

Được được được! Quách Kỳ Lân gật đầu liên tục.

Hạ kiệu!

Hô lên một tiếng, không chỉ kiệu hoa của Quách Kỳ Lân dừng lại mà hai kiệu hoa phía sau cũng dừng theo, mấy người Mạnh Hạc Đường còn có thể chờ được, nhưng đội kiệu của Trương Vân Lôi không chờ nổi, bọn họ phải đi xung hỉ, nếu trễ giờ sẽ rất khó lường!

Chen qua! Chen qua bên cạnh bụi cỏ ấy!

Bà mối gấp đến mức phất khăn tay, mấy người khiêng kiệu liền nâng kiệu hoa lên muốn đi qua bụi cỏ chen lên đầu, bên kia Cao Tiêu Bảo thấy Quách Kỳ Lân như đau đớn dữ dội thì xốc màn kiệu lên định dìu hắn xuống kiệu, vừa đưa tay tới thì bỗng nhiên Quách Kỳ Lân đẩy hắn ra, nhảy khỏi kiệu hoa, chạy về phía sau như điên.

Cao Tiêu Bảo không đề phòng, không đứng vững nên ngã thẳng xuống đất, thấy Quách Kỳ Lân chạy thì cuống quít la lên: Mau! Mau ngăn thiếu gia lại!

Chỉ một thoáng, đội đón dâu của nhà họ quách bất kể là người hầu hay người khiêng kiệu, cầm bảng, thổi kèn, xách chiêng, đốt đèn, xách giỏ, khiêng rương đều vội vàng thả đồ trong tay xuống đuổi theo Quách Kỳ Lân, hai ba chục người đồng loạt chạy theo sau lưng Quách Kỳ Lân phóng ra phía sau đội đón dâu của hai nhà kia.

Việc này dọa sợ hai bà mối, sự điềm xấu hỉ xung hỉ, vội vàng lệnh cho mấy người khiêng kiệu nép kiệu hoa sang bên cạnh, tuyệt đối phải né cái vị thiếu gia nhà họ Quách kia ra!

Quách Kỳ Lân cũng không hiểu những thứ tục lễ này, vì để thoát thân mà chui vào nơi có nhiều người, hắn chạy vòng quanh hai kiệu hoa, hai kiệu hoa đó thì lại xoay vòng vòng tránh hắn, hiện trường hoàn toàn hỗn loạn, Trương Vân Lôi và Mạnh Hạc Đường cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đụng bên này rồi lại ngã sang bên kia trong kiệu hoa, bọn họ bị thương hay bị đụng đau cũng không la lên được.

Ầm một tiếng, đội ngũ của cả ba nhà rốt cuộc cũng va vào nhau, hai kiệu hoa rơi mạnh xuống đất, những người khiêng kiệu ngã trái ngã phải thành một đống, hai bà mối kia cũng va vào nhau văng ra ngoài, Cao Tiêu Bảo cuối cùng cũng đuổi kịp Quách Kỳ Lân.

Xin lỗi, thiếu gia nhà ta gây thêm phiền phức cho các vị rồi.

Cao Tiêu Bảo xin lỗi, đè đầu Quách Kỳ Lân xuống cúi người xin lỗi đội ngũ đón dâu của hai nhà, dù sao hai bà mối kia cũng biết vị này có thân phận là Quách thiếu gia nên không tức giận cũng không dám giận, đành miễn cưỡng cười.

Không sao không sao, lát nửa bắn pháo nổ giải hỉ xung hỉ này là được, chỉ là...!Bà mối kia nói, quay đầu nhìn chiếc kiệu hoa giống nhau như đúc ở sau lưng, vẻ mặt như đưa đám nói.

Chỉ là hai kiệu hoa đã bị làm rối loạn, ai của nhà nào làm sao xác định bây giờ?

Chuyện này làm khó tất cả mọi người, hai kiệu hoa này giống hệt nhau, trừ phi vén màn lên nhìn, nếu không thì làm sao cũng không thể phân biệt được, nhưng không ai ở đây là tân lang, ai mà dám đi vén màn kiệu chứ!

Một người khiêng kiệu đề nghị: Hay là gọi hai vị công tử đi?

Ấy! Không được không được!" Một bà mối khác phản đối: Sau khi lên kiệu hoa thì không được mở miệng nói chuyện, lỡ đây xảy ra chuyện gì thì ngươi chịu trách nhiệm nhé!

Đám người nhất thời lại bắt đầu lâm vào thế khó, hai người trong kiệu cũng vội đến nhíu mày, trong lòng Trương Vân Lôi mắng Quách Kỳ Lân một ngàn lần, gặp chuyện gì rắc rối đều là do hắn! Nhưng bọn họ không thể nói chuyện cũng không được ra ngoài, rốt ruột cũng chỉ có thể ngồi im lo lắng suông.

Ha ha! Tên đầu sỏ quách Kỳ Lân kia đột nhiên cười lên, khoanh tay, vẻ mặt đắc ý.

Vẫn là ta đã dự đoán từ trước, sớm biết kiệu hoa nhất định sẽ bị xê dịch, đêm qua ta đã đặc biệt buộc khăn đỏ lên kiệu hoa, ông cậu ở bên trái, Mạnh ca ở bên phải.

Hai bà mối nghe thế thì vội vàng nhìn qua kiệu bên cạnh, quả nhiên là có khăn đỏ cột một bên trái một bên phải, mọi người thoáng thở phào, hai người trong kiệu cũng yên lòng.

Cái này, đây là bên trái, đây là Trương công tử, kiệu hoa của nhà họ Châu!

Đây là bên phải, là Mạnh công tử, kiệu hoa của nhà họ Dương!

Đều tự tìm đến các kiệu hoa, những người khiêng kiệu lần nữa nhấc kiệu hoa lên, Cao Tiêu Bảo cũng thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía thiếu gia nhà mình, lần này hoàn toàn mất đi nét cười, chỉ còn vô cùng bất đắc dĩ.

Thiếu gia, người ngoan ngoãn lên kiệu đi, khi nào người chạy cũng được, nhưng hôm nay thì không được, nếu hôm nay lão gia không nhìn thấy người sẽ tức chết đấy.

Quách Kỳ Lân bất đắc dĩ bĩu môi, vẫn không muốn lên kiệu, Cao Tiêu Bảo thở dài, thật sự hết cách, chắp tay vái hắn: Thiếu gia, đừng làm khó chúng tiểu nhân.

Ca! Huynh đừng...!Quách Kỳ Lân vội vàng đỡ hắn dậy, cũng không muốn làm khó Bảo ca nữa, cắn răng hạ quyết tâm quay người lên kiệu, lên thì lên, đợi kiệu hoa đến cửa thì chạy cũng không muộn!

Nhóm lửa pháo, thổi kèn, đùng đùng còn náo nhiệt hơn vừa rồi, đội ngũ lần nữa lên đường, trước hoàng hôn, ba kiệu hoa mới bình an tiến vào Bắc Kinh, tình cờ gặp được kiệu hoa của nhà họ Tạ và nhà họ Vương ở cửa thành, chính là như vậy, cảnh tượng long trọng trăm năm khó gặp ấy rốt cuộc được bày ra trước mắt người dân Bắc Kinh.

Gần xế chiều là thời gian tốt để thành thân, năm nhà đều náo nhiệt sắp xếp nghi thức bái đường.

Trong số đó thì nhà họ Vương xem như là bình thường hơn một chút, đương nhiên việc này hoàn toàn là cần phải nhờ bốn nhà kia làm nền cho, Trương Cửu Linh bị ép uống hơi nhiều thuốc mê, giờ này vẫn chưa rã hết thuốc, ngay cả mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể để người khác dìu, còn Vương Cửu Long bên cạnh y thì lại bị một sợi dây thừng gai thật to trói lại, hùng hổ bái đường.

Nhà họ Tạ thì xem như hiếm có, Tạ Kim ngược lại là không giống như không vui, khóe miệng cứ cong lên mỉm cười lễ phép, nhưng trong đôi mắt kia lại không có chút niềm vui nào, còn vị huynh đài bên cạnh hắn kia mặc hỉ phục đội khăn cô dâu kín mít, làm lễ rất quy củ nhưng trong tay lại cầm theo dao phay, điều này khiến người ta rất mở mang tầm mắt.

Về phần ba nhà còn lại thì đúng là khiến người ta choáng váng, lúc vào thành bọn họ đã ầm ĩ một trận, đợi cho kiệu hoa từng nhà tách ra khiêng đến cửa thì lại ì xèo một trận nữa.

Ôi trời! Kiệu hoa của nhà họ Dương vừa đến, Dương lão gia đã mừng rỡ thiếu điều đích thân đi đón, nếu không phải do quy tắc không choi phép thì nói không chừng ông ấy thực sự sẽ hấp tấp mà đẩy con trai mình đi rồi.

Dương Cửu Lang thì hoàn toàn khác, đứng ở cửa bình tĩnh lạ thường, giống như người kết hôn không phải là hắn vậy, lờ đờ híp cặp mắt nhỏ xíu kia lại, ngáp một cái, mãi đến khi kiệu hoa được đặt xuống, sau đó thế mà hắn lại để Đổng Cửu Hàm ở sau lưng đi đón!

Thiếu gia, như vậy không hay lắm đâu?

Đổng Cửu Hàm vẻ mặt khó xử nhỏ giọng hỏi hắn, Dương Cửu Lang quay đầu lườm hắn, Đổng Cửu Hàm lập tức im miệng, ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh kiệu hoa, xốc màn kiệu lên, Đổng Cửu Hàm nịnh nọt xoay người, vươn tay ra với tân nhân, vẫn không quên cất giọng hô hào vui mừng.

Mời tân nhân xuống kiệu, một bước phú quý, hai bước các tường, ba bước tài nguyên cuồn cuộn, bốn bước vạn phúc đến!

Nhưng gương mặt bên dưới khăn cô dâu trong kiệu sớm đã lạnh mặt, Trương Vân Lôi thẳng lưng, hai tay đặt trên gối không nhúc nhích, chỉ hơi hất hàm, cho dù không thấy mặt cũng có thể để lộ ra sự cao ngạo khác với người thường của y.

Châu Cửu Lương đáng chết! Ta để bản thân chịu uất ức đi xung hỉ cho ngươi, con mẹ nó ngươi đón cũng không thèm đón ta, được lắm! Vậy hai ta cứ thế mà kéo dài đi, dù sao lỡ giờ lành thì người chết cũng không phải ta!

Tân lang không chịu đón kiệu thì thôi, tân nhân này cũng chậm chạp không chịu xuống kiệu, tân khách vây xem lập tức ngây ngẩn cả cười, hiện trường từ từ trở nên yên tĩnh, Đổng Cửu Hàm luống cuống quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang, vẻ mặt cầu xin, dùng ánh mắt hỏi hắn nên làm gì?

Dương Cửu Lang thấy tình huống như vậy cũng không nhịn được mà ngây người một lát, lấy lại tinh thần, hứng thú híp mắt lại, nhìn về phía người kia ở trong kiệu, tiếp đó hừ một tiếng, khoanh tay chậm rãi cong môi lên.

Ai nói công tử nhà họ Mạnh luôn dịu dàng, rất biết điều, bây giờ xem đi như vậy không phải rất nóng tính à? Dây dưa thì dây dưa, bổn thiếu gia xem ngươi có thể ngồi đó tới khi nào!

Cùng lúc đó, kiệu hoa của nhà họ Châu cũng được đưa tới cửa nhà cùng một lúc với nhà họ Dương, Dương lão gia bên kia vui đến không khép được miệng thì Châu lão gia bên này lại xúc động suýt khóc, kèn chiêng trống vang rần trời, các tân khách đứng gần đó đều phải bịt tai lại.Châu Cửu Lương bị tiếng chiếng trống này làm rúng động đến hoảng hốt, bực bội nhắm mắt lại, thở mấy hơi thật dài, hai tay chống gậy run lên nhè nhẹ, nếu không có cái này chỉ sợ là bây giờ hắn sẽ ngã luôn xuống đất.

Thiếu gia, nên mời tân nhân xuống kiệu rồi.

Người hầu ở sau lưng nhẹ giọng nhắc nhở hắn, lúc này Châu Cửu Lương mới mở to mắt, vì để cho sư ca của hắn thể diện mà miễn cưỡng mỉm cười, chống gậy run rẩy đi đến trước kiệu, người khiêng kiệu vén màn kiệu lên, người hầu lập tức cười cất giọng vui vẻ hô lên.

Tân nhân xuống kiệu, mang cát tường tới, tân nhân vào cửa, tài nguyên cuồn cuộn, tân nhân đi qua yên ngựa, trường thọ bình an, tân nhân bước xuống đất, phúc khí đầy đất!

Trong kiệu, Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày, trong lòng vẫn hoảng hốt, không thể tin được mình thật sự sắp lập gia đình, gả cho một người xa lạ chưa từng gặp, sống cùng người kia đến hết đời...

Xuyên qua vạt khăn cô dâu, Mạnh Hạc Đường có thể nhìn thấy cái tay luồn vào trong kiệu kia, nho nhỏ, tái nhợt, nhìn rất xinh đẹp, chỉ là không biết người trông như thế nào?

Mạnh Hạc Đường lo lắng thở ra một hơi, do dự đưa tay với tới hắn, đầu ngón tay vừa chạm đến bàn tay lạnh buốt kia thì toàn thân lập tức cứng đờ, rụt tay về.

Chuyện gì vậy? Sao bàn tay này lại lạnh như vậy? Như một tảng băng, vừa rất kỳ lạ, màu da xám trắng gần giống như người chết đó là sao? Quá kỳ quái, người đứng trước mặt này sao lại giống như một cái xác thế chứ?

Thấy bàn tay kia đột nhiên rụt về, Châu Cửu Lương hơi sững sờ, không khỏi khẽ đảo mắt dò xét nhìn y, khăn cô dâu che mặt, không nhìn được mặt mũi, Châu Cửu Lương từ từ di chuyển ánh mắt, cuối cùng dừng trên hai tay đặt trước đầu gối của y.

Đây không phải sư ca! Tay của sư ca lớn hơn so với đôi tay này một chút, trên mu bàn tay còn có một nốt ruồi, đôi tay này không chỉ không có nốt ruồi đó mà còn quá trơn nhẵn xinh đẹp, hơn nữa nhìn thân hình cũng không giống lắm, xảy ra chuyện gì? Sư ca đâu? Rốt cuộc đây là ai?

Đến rồi đến rồi!

Theo tiếng reo hò của tân khách, kiệu hoa của nhà họ quách cuối cùng cũng an toàn đặt xuống cửa, giây phút Cao Tiêu Bảo nhìn thấy Đào Dương đứng chờ ở cửa, việc lớn đã thành, nhẹ nhàng thở hắt ra, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, nếu thiếu gia lại chạy nữa thì xem như không liên quan đến hắn.

Nhìn kiệu hoa từ từ đi tới cổng, Đào Dương không nhanh không chậm chắp hai tay ra sau lưng, nhếch môi, lộ ra nụ cười như đã khống chế tất cả trong tay, dáng vẻ không hề gấp gáp chút nào, kiên nhẫn chờ kiệu hoa được đặt xuống đất.

Tân nhân đến, tài tử giai nhân ghép thành đôi, pháo vang chấn thiên động địa, nam nữ già trẻ đều đến, nói cười nhảy múa niềm vui tràn ngập!

Cao Tiêu Bảo hô hỉ thoại, thấy Đào Dương đi tới thì vội vàng nhấc màn kiệu lên, không yên tâm mà lén liếc nhìn qua, vẫn ổn! Còn may là thiếu gia không chạy, nhưng trông hắn như đang ngủ thiếp đi vậy...

Quách Kỳ Lân không giữ chút hình tượng nào mà tựa vào kiệu, một góc khăn cô dâu rũ trên chân, còn một góc thì vướng trên đỉnh đầu, suýt chút nữa là rơi xuống, có lẽ tua rua trên khăn cô dâu đâm hơi ngứa mặt một chút, trong lúc ngủ mơ hắn còn thỉnh thoảng đưa tay lên gãi mấy cái.

Tân khách vây xem thấy thế đều sững sờ, sau đó là đồng loạt bật cười, có sao nói vậy thôi, chuyện này đáng yêu thì đáng yêu, mà hiếm có thì vẫn là hiếm có, ngày đại hỉ như vậy mà tân nhân có thể ngủ trong kiệu hoa thì đúng là hiếm gặp.

Đào Dương đi đến bên kiệu, cúi người đưa mắt nhìn, thấy anh Đại Lâm của y đang ngủ say, nhất thời cũng cười bất đắc dĩ, bước qua cán kiệu xoay người thò vào trong kiệu, thận trọng đưa tay kéo khăn cô dâu ra một nửa, thấy cái miệng nhỏ kia trong mộng đẹp còn chép chép mấy cái, tảng đá trong đáy lòng Đào Dương liền rơi xuống, suýt chút nữa là đỏ cả vành mắt.

Vẫn may, may là huynh, vẫn là huynh.

Từ tối qua tận mắt tiễn hắn đi, sau đó dặn Cao Tiêu Bảo đuổi theo, Đào Dưỡng vẫn lo lắng, lo rằng hắn sẽ vì đào hôn mà không từ thủ đoạn, mất ngủ cả đêm, tưởng tượng ra vô số khả năng, trong đó sợ nhất không phải là ngày mai vén màn kiệu lên bên trong không có ai, mà là vàng thau lẫn lộn bị đổi thành người khác.

Cuối cùng cũng cưới được huynh.

Đào Dương thì thầm, nhẹ nhàng nhéo gương mặt của hắn, Quách Kỳ Lân chợt bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy, khăn cô dâu cũng theo đó tuột xuống, Quách Kỳ Lân sững sờ nhìn Đào Dương ở trước mặt, chớp chớp mắt mấy cái, đột nhiên như phản ứng kịp cái gì đó, cuống quít muốn đẩy y ra để chạy ra ngoài.

Không cho chạy.

Đào Dường đưa tay nắm chặt cổ tay hắn, nhẹ nhàng nói một câu.

Đào Dương nghiêm mặt, Quách Kỳ Lập lập tức sợ, ngoan ngoãn ngồi lại, tủi thân nhìn y, nhỏ giọng phàn nàn: Đệ đã nói là để ta đi rồi mà.

Đào Dương nhớ tới lời hứa hẹn tối qua với hắn, nhướng mày: Huynh nhớ kỹ lại xem lời mà ta đồng ý với huynh là gì?

Quách Kỳ Lân nghe thế thì nhớ lại, tối qua y nói là: Nếu anh Đại Lâm đã muốn phiêu bạt chân trời như vậy thì hôm nay A Đào sẽ để huynh đi.

Má! Hôm nay! Y nói là hôm nay! Lúc đó không phải là chiều tối rồi sao chứ?

Quách Kỳ Lân không thể tưởng tượng nổi mà nhíu mày, dốc sức nhớ tới thời gian mà Đào Dương nói câu đó, cuối cùng buồn bã giương mắt nhìn y: Đào Dương chó chết vô liêm sỉ!

Đào Dương không nhịn được cúi đầu bật cười, dịu dàng dỗ hắn: Được rồi, bái đường xong rồi đi, sư phụ đang chờ trong phòng, huynh muốn làm ông cụ tức chết hay sao?

Quách Kỳ Lân nghe vậy thì chậm rãi cúi đầu xuống, đúng là cảm thấy mình như vậy quá tùy hứng, nhưng thực sự không muốn người khác kiểm soát cuộc đời hắn, nhất thời lâm vào rầu rĩ xoắn xuýt.

Thấy hàng lông mày của hắnn híu chặt Đào Dương bất đắc dĩ thở dài, nhặt khăn cô dâu bị rơi lên trùm lên cho hắn, lần này, nghiêm túc hứa với hắn.

Nghe lời, ngoan ngoãn bái thiên địa xong ta thật sự sẽ để huynh đi..

Truyện Chữ Hay