Sau khi rời khỏi nhà họ Vương, Trương Cửu Nam lại vội vàng cầm theo phần quà cuối cùng đến nhà họ Châu, vốn định đưa tận tay cho Mạnh Hạc Đường, nhưng người hầu nói y đã đến tiệm rồi, Trương Cửu Nam cũng lười chạy thêm một đoạn đường nên đi gặp Châu Cửu Lương luôn, dù sao hai người họ đều là người một nhà, đưa cho ai cũng là đưa mà.
Lúc này đang là giờ ngọ ba khắc, nhân lúc giữa trưa trong tiệm thuốc cũng không có khách, Mạnh Hạc Đường tranh thủ dành thời gian về nhà họ Châu một chuyết, theo thường lệ nấu thuốc buổi trưa, chờ sau khi Châu Cửu Lương dậy thì sẽ uống.
Đợi đến giờ uống thuốc, đúng lúc cũng đã nguội vừa đủ, Mạnh Hạc Đường bưng chén thuốc đi vào trong nhà, hiếm thấy hôm nay Châu Cửu Lương đã dậy rồi, lúc này đang ngồi bên bàn, nói chuyện với một người đàn ông, xem ra là đang đàm luận gì đó.
Mạnh Hạc Đường nghĩ mình không tiện quấy rầy nên định quay người rời đi, tính là chờ lát nữa rồi lại đến, Châu Cửu Lương thoáng nhìn thấy y, vội gọi y lại, vẫy vẫy tay: Tiên sinh, huynh đến đây chút đi.
Lúc này Mạnh Hạc Đường mới đi tới, Trương Cửu Nam nhìn thấy y, vội đứng dậy thi lễ, sau đó đưa cái hộp nhỏ đến trước mặt y: Mạnh công tử, ta tên là Trương Cửu Nam, là thủ hạ của Tạ sư gia, ông ấy cố tình lệnh cho ta đến đưa phần quà này cho ngài, ngài nhất định phải nhận, nếu không thì ta không biết phải báo cáo kết quả thế nào đâu!
Sư gia khách sáo quá.
Hắn đã nói đến vậy rồi, Mạnh Hạc Đường cũng không tiện không nhận, hai tay nhận lấy cái hộp, vốn cho rằng sẽ là chút đồ trang sức vàng gì đó, không ngờ khi mở nắp ra lại là đồ trang sức vàng khảm ngọc đã nói lúc trước, Mạnh Hạc Đường không khỏi sững sờ: Làm nhanh như vậy à?
Trương Cửu Nam trả lời: Mấy món này chỉ là hàng mẫu, sư gia cảm thấy cũng không tệ lắm nên bảo ta đưa tới cho ngài một cái.
Đa tạ.
Mạnh Hạc Đường lễ phép gật đầu với hắn.
Châu Cửu Lương thấy y cứ đeo món trang sức đó suốt, hơi rủ mắt xuống, không biến sắc mà đưa tay vào trong túi, vuốt ve sợi dây chuyền hắn đã mua hai ngày trước trong cơn tức giận, lại chậm chạp không móc ra.
Quà cũng đưa rồi, lòng biết ơn cũng đã truyền đạt, Trương Cửu Nam còn phải về đánh thức Lý Hạc Đông để đến tiệm, vội vàng cáo từ với bọn họ, Châu Cửu Lương không tiện đứng lên nên để Mạnh Hạc Đường đưa hắn ra cửa phòng, lại khách sáo đáp lại hắn mấy câu, Mạnh Hạc Đường quay người về lại trong phòng.
Châu Cửu Lương vẫn đang cúi đầu ngây người, suy nghĩ tìm một cơ hội nào đó, nên dùng lý do gì để làm cứ đưa dây chuyền cho tiên sinh.
Cửu Lương? Mạnh Hạc Đường khó hiểu gọi hắn: Cậu sao vậy? Đang nghĩ gì à?
Không, không có gì.
Châu Cửu Lương tỉnh táo lại, lắc đầu cười với y, cuối cùng vẫn không lấy sợi dây chuyền kia ra.
Mạnh Hạc Đường cũng không hỏi nhiều, bưng chén thuốc trên bàn lên, múc một muỗng, thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng Châu Cửu Lương, Châu Cửu Lương lại thoáng đưa tay đẩy ra, sau đó cười nói với y: Thuốc này trước hết khoan hẵng uống, huynh theo ta đến tiệm đi.
Đến tiệm cũng không mất bao nhiêu thời gian uống bát thuốc này, uống nhanh đi, uống rồi ta theo cậu.
Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày, không cho hắn cơ hội nói nữa, đưa đưa chén thuốc đến trước mặt hắn.
Châu Cửu Lương đành phải ngoan ngoãn nhận lấy chén thuốc, mỉm cười bất đắc dĩ: Bây giờ huynh càng lúc càng giống cha ta.
Nói gì vậy.
Mạnh Hạc Đường cũng bị hắn chọc cười, đợi hắn uống cạn sạch chén thuốc kia, vội móc ra một hũ kẹo mạch nha từ trong tay áo, mở nắp ra đưa cho hắn: Ngậm một viên đi, ít nhiều có thể làm dịu vị đắng một chút.
Thật ra so với những vị ngọt vừa gắt vừa ngấy này thì Châu Cửu Lương dễ chấp nhận vị đắng hơn, nhưng hắn không nói ra, cầm lấy một viên kẹo trong hũ, nhét vào miệng, mỉm cười với y: Ngọt.
Thật sao? Trên mặt Mạnh Hạc Đường nở nụ cười mừng rỡ dạt dào.
Lúc này Châu Cửu Lương mới phản ứng kịp: Cái này là huynh làm à?
Mạnh Hạc Đường gật đầu: Là dùng cam thảo, cây cát cánh và kim ngân hoa để nấu đó, Cửu Thái nói cậu không thích vị quá ngọt nên ta còn bỏ thêm chút ô mai với bạc hà.
Nghe y nói, Châu Cửu Lương lập tức bắt đầu cẩn thận nhấm nháp mùi vị của viên kẹo kia, giống như bị làm phép gì đó, mùi vị vừa ngọt gắt vừa ngấy ban nãy bây giờ không còn nữa, thay vào đó là bị đắng của cam thảo, cộng thêm sự mát lạnh của bạc hà, trung hòa với vị ngọt ngào của đường, ngược lại là hợp khẩu vị của hắn.
Thêm viên nữa đi.
Châu Cửu Lương đưa tay muốn lấy thêm một viên.
Ấy! Đột nhiên Mạnh Hạc Đường thu hồi hũ kẹo lại, nghiêm khắc nói: Như vậy không được, một lần chỉ có thể ăn một viên thôi, nếu sau này cậu chịu ngoan ngoãn uống thuốc thì ta sẽ đưa cho cậu nữa.
Châu Cửu Lương sững sờ nhìn y, đột nhiên phì cười: Huynh đang xem ta như con nít mà dỗ dành đấy à?
Lúc này Mạnh Hạc Đường mới kịp nhận ra, chậm rãi cúi đầu, cũng chậm rãi cong môi, bất đắc dĩ mỉm cười.
Châu Cửu Lương cười, trong lòng biết rõ ánh mắt của mình bây giờ khi nhìn về phía y đã không thể che giấu được sự yêu thương nữa, đành phải thừa dịp tiên sinh còn chưa phát hiện ra mà thu tầm mắt lại, chậm rãi đứng lên: Đi thôi, đưa ta đến tiệm xem thành quả mấy ngày nay của huynh đi, nếu như làm không tệ lắm thì ta cũng có thưởng cho huynh.
Mạnh Hạc Đường nghe hắn nói như dỗ trẻ con, nhướng mày cười: Cậu đang trả thù ta đấy à?
Đều bị huynh nhìn ra hết rồi, ta cũng chỉ đành thừa nhận vậy.
Châu Cửu Lương cười đáp lại y, cũng quên là đã bao lâu không nghịch ngợm ấu trĩ như một đứa trẻ thế này rồi.
Mạnh Hạc Đường gật đầu, đứng dậy, vẫn không quên lấy ra một chiếc áo choàng từ trong tủ cho Châu Cửu Lương, sau đó dìu lấy hắn, hai người từ từ đi về phía tiệm thuốc.
Châu Cửu Lương bệnh nên ít nói chuyện, cũng không còn sức mà tức giận, Châu lão gia lại thường đến tiệm, người hầu nhà họ Châu đều nhàn hạ cho nên khó tránh bọn họ hơi ngang ngược, nhưng tiểu nhị của nhà họ Châu thì khác, mỗi một người đều hiểu biết về y thuật, thường tiếp đãi khách ở tiệm, mỗi người cũng đều tốt tính, vô cùng lễ độ.
Mà Mạnh Hạc Đường dù sao cũng là thiếu phu nhân, có thiếu gia che chở, có Trương tiên sinh giúp đỡ, lão gia cũng ngầm công nhận y là chưởng quỹ ở đây, các tiểu nhị đương nhiên không dám thất lễ với y, từ sau khi y tới đây thì họ vẫn dựa theo căn dặn của y mà làm việc, Mạnh Hạc Đường cũng xem như có bản lĩnh, cái nào hay chỗ nào cũng đều cho bố trí ngay ngắn rõ ràng.
Châu Cửu Lương đi dạo một vòng trong tiệm, nhìn qua nhà kho, lại xem qua sổ sách, xác định không chỗ nào có vấn đề, sau đó cười gật đầu với Mạnh Hạc Đường: Không tệ.
Mặc dù không tăng thêm lợi nhuận, nhưng ít ra cũng không có hao tổn, vừa mới nhậm chức mấy ngày mà có thể duy trì như vậy thì rất khó, nhưng e là vấn đề về lâu về dài cũng sắp ập tới rồi, giao hẹn với phụ thân còn chẳng tới một tháng nữa.
Nghĩ đến chuyện này, Châu Cửu Lương không khỏi hơi nhíu mày lại, Mạnh Hạc Đường thấy cảm xúc của hắn bất thường, còn tưởng là mình làm sai điều gì, vội vàng hỏi hắn: Sao vậy?
Không có gì.
Châu Cửu Lương mỉm cười, chỉ ra đường: Đã lâu rồi không tới đây, đột nhiên muốn ăn bánh ngọt của tiệm sát vách, tiên sinh, huynh có thể đi mua giúp ta không?
Được, ta đi mua.
Mạnh Hạc Đường lập tức gật đầu, tìm cái ghế đỡ hắn ngồi xuống, sau đó chạy ra ngoài mua bánh ngọt.
Châu Cửu Lương đưa mắt nhìn y ngoặt ra khỏi tiệm, sau đó quay đầu thu hồi vẻ tươi cười lại, vẫy tay gọi các tiểu nhị, các tiểu nhị rối rít bỏ hết công việc trong tay xuống rồi vây lại, Châu Cửu Lương nhìn qua từng người bọn họ, chậm rãi đứng lên.
Các vị tiểu huynh đệ có người đã ở tiệm thuốc rất nhiều năm, cũng có người vừa tới đây không lâu, phu nhân này của ta gia nhập giữa chừng, lại vừa mới nhậm chức, tất nhiên không thể hiểu biết được nhiều cho lắm so với mọi người, sau này có chỗ nào làm không đúng, xin các vị giúp huynh ấy nhiều hơn một chút.
Dứt lời liền xoay người bái, dọa cho các tiểu nhị đều giật mình, cũng cuống quít cúi người theo, người đứng gần đó nhất còn định đưa tay đỡ hắn dậy, Châu Cửu Lương thẳng người lên, lại nhìn về phía họ lần nữa.
Phu nhân này của ta tính tình rất tốt, đương nhiên sẽ không bạc đãi các vị, huynh ấy rời xa quê hương, lá gan cũng không lớn, ta mong sau này sẽ không xuất hiện tình huống buộc huynh ấy phải tức giận, nếu như có, cũng hi vọng không ai làm khó huynh ấy, nếu như là huynh ấy sai, trước tiên ở đây xin các vị khoan dung cho.
Dứt lời lại cúi người lần nữa, các tiểu nhị thật sự không dám nhận cái cúi đầu này của hắn, một vị lớn tuổi lật đật đỡ hắn dậy, hứa với hắn: Thiếu gia yên tâm đi, mặc dù mấy ngày nay thời gian tuy ngắn, nhưng cũng có thể nhìn ra được thiếu phu nhân là một người có bản lĩnh, đối xử với mọi người lại rất ôn hòa, mọi người chúng tôi đều rất tôn trọng ngài ấy, nhất định sẽ không bạc đãi ngài ấy.
Châu Cửu Lương vẫn luôn chú ý đến ánh mắt của ông ấy, không thấy có cái gì trái lương tâm, lúc này mới cong môi cười với ông ấy: Đa tạ.
Dứt lời hắn quay người đi tìm Mạnh Hạc Đường, các tiệu nhị sau lưng đều ngẩn ra tại chỗ, từ khi bọn họ vào hiệu thuốc nhà họ Châu đến giờ vẫn chưa từng thấy thiếu gia cười, xem ra là đã thật sự gặp được người phù hợp rồi, người có thể khiến thiếu gia nhớ nhung, vui vẻ như vậy, nhất định cũng là người vô cùng tốt, đi theo y tuyệt đối sẽ không sai!
Một bên khác, Mạnh Hạc Đường cầm theo hai túi bánh ngọt đi về hướng hiệu thuốc, từ xa đã thấy Châu Cửu Lương từ trong tiệm đi ra, mấy ngày nay thời tiết chuyển dần sang lạnh lẽo, trong lòng Mạnh Hạc Đường quýnh cả lên, sợ hắn không chịu được gió thổi, vội vàng gọi hắn: Cửu Lương!
Châu Cửu Lương nhìn lại theo tiếng gọi, vừa định trả lời lại y, lúc vô tình thoáng nhìn ra phía sau lưng y thì có hai người mặc áo đen đi ra từ trong ngõ, Châu Cửu Lương nhận ra điều kỳ lạ, cuống quít la lên: Tiên sinh! Cẩn thận sau lưng!
Mạnh Hạc Đường vô thức quay đầu nhìn, còn chưa thấy rõ là có nguy hiểm gì, đột nhiên mắt tối sầm lại, bị người ta trùm vào trong một cái bao lớn, Châu Cửu Lương giật mình, tự nhận thấy thân thể này của hắn không thể đuổi kịp bọn cướp, vội vàng quay lại tiệm thuốc kêu các tiểu nhị nhà mình.
Trong chốc lát mười mấy người gào lên lao ra khỏi tiệm, chạy theo hai tên cướp kia, bọn cướp đang cột bao tải lại, vì Mạnh Hạc Đường cứ giãy dụa nên không cột được, cuối cùng dứt khoát dùng dây thừng trói lại, thấy nhóm người trong tiệm thuốc kia xông tới, hai tên cướp lập tức giật mình, cũng mặc kệ là có cột hay không cột, cuống quít khiêng Mạnh Hạc Đường lên, chạy vào trong ngõ.
Các tiểu nhị vừa định đuổi theo, ngay sau đó một chiếc xe từ trong ngõ lao ra, lúc rẽ khúc cua làm một cú lết bánh khiến các tiểu nhị vừa vây tới phải bỏ chạy, sau đó chiếc xe chạy về phía cửa thành!
Thiếu gia, phải làm sao đây! Các tiểu nhị hỏi.
Châu Cửu Lương nhìn chằm chằm chiếc xe kia đi xa, cũng sốt ruột đến mức khó thở, há miệng lớn thở phì phò, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hiện tại hắn không có cách nào suy nghĩ xem đang xảy ra chuyện gì, chỉ muốn mau mau tìm tiên sinh về, trong đầu vô thức nghĩ phải tìm Dương Cửu Lang tới giúp đỡ, Châu Cửu Lương bình tĩnh lại, bỗng kéo một tiểu nhị qua, ra lệnh: Nhanh! Lấy xe ra! Đến nhà họ Dương!.