Quỳ xuống!
Lý Hạc Đông khoanh tay lạnh giọng ra lệnh, trong nháy mắt Tạ Kim thay đổi sắc mặt, quét mắt nhìn những vị khách lui tới trong quán rượu, nối liền không dứt, Tạ Kim xích lại gần y, thấp giọng cầu khẩn: Đừng đừng đừng, ở chỗ đông người chừa chút mặt mũi cho ta với, đợi về nhà ta sẽ lập tức quỳ xuống rót trà nhận sai với ngươi.
Vậy ta cũng đợi về nhà rồi mới tha thứ cho ngươi! Lý Hạc Đông quay người đi, tiếp tục bực tức, tư thái tỏ ý nếu hắn không quỳ xuống thì y sẽ cứ giận.
Tạ Kim không còn cách nào với y, vội vàng cầm bình rượu lên, cười lấy lòng rót rượu cho y: Ta sai rồi ta sai rồi, thật ra cũng là bất đắc dĩ thôi, nếu không thì để dì Hai thấy chúng ta thì thầm với nhau chẳng phải sẽ lộ kế hoạch sao?
Lúc này Lý Hạc Đông hừ một cái: Ngươi bớt nói mấy lời vô ích với ta đi, ta cho ngươi biết, dì Hai của ngươi khá lắm đấy, quay về nhà là lập tức đi tìm cha của ngươi để tố cáo, thêm mắm dặm muối, mẹ nó, nói ta là không tuân theo chuẩn mực đạo đức! Ta nói cho ngươi biết! Đây là mớ hỗn độn mà ngươi tạo ra đấy, ngươi nghĩ cách giải quyết đi cho ta!
Cha ta không bị giận quá mà làm hại thân thể đó chứ? Tạ Kim vội hỏi y.
Nói dài như vậy thế mà hắn lại chỉ quan tâm đến cha hắn! Lý Hạc Đông khó chịu lườm hắn một cái: Cha ngươi rất khỏe, ngược lại là ta không khỏe đây! Nghe giáo dục tư tưởng cả một canh giờ, lỗ tai ta sắp đóng kén rồi!
Nghe là cha mạnh khỏe, cuối cùng Tạ Kim mới yên tâm, thấy Lý Hạc Đông giận đến mức mặt cũng đỏ rần, vội đưa rượu cho y, cười làm lành với y: Ta sai rồi ta sai rồi, về nhà sẽ để ngươi mắng ta một canh giờ cho hả giận được không? Nhé?
Ta không muốn phí nước bọt!
Lý Hạc Đông ghét bỏ đẩy cánh tay hắn, quay mặt qua chỗ khác, đột nhiên trông thấy một khuôn mặt quen thuộc ở trước cửa quán rượu, Lý Hạc Đông khẽ nhíu mày, lại tập trung nhìn, ủa? Đây không phải là Nhị thiếu gia của tiệm thuốc nhà họ Châu sao?
Tiêu rồi tiêu rồi! Cái đám con ông cháu cha như bọn hắn cho dù không phải bạn bè thì ở cùng một thành nhất định cũng có quen biết nhau, nếu hắn mà nhận ra Tạ Kim! Vậy thì chẳng phải kế hoạch giả chết của Tạ Kim sẽ bại lộ sao!
Lý Hạc Đông vội vàng quay đầu nhìn về phía Tạ Kim, Tạ Kim đang nói xin lỗi với y, thấy thế còn tưởng y đã chịu tha thứ cho mình, vừa định mở miệng cười, Lý Hạc Đông đưa tay ấn gáy hắn xuống, bỗng nhấn xuống dưới gầm bàn!
Cộp một tiếng, trán của Tạ Kim đập mạnh vào mặt bàn, theo tiếng kêu rên của hắn, tất cả mọi người trong quán rượu đều nhìn lại, ngay cả Châu Cửu Lương cũng không ngoại lệ, còn dẫn người bên cạnh đi về phía bên này.
Ngươi làm gì vậy?
Tạ Kim hít vào một hơi lạnh, vừa định ngẩng đầu, Lý Hạc Đông bỗng lại đạp cái ghế của hắn ra, Tạ Kim đặt mông ngồi luôn xuống đất, Lý Hạc Đông dùng phần rủ xuống của khăn bàn đắp lên người hắn, cùng lúc Châu Cửu Lương đi đến trước mặt, một tay ấn Tạ Kim xuống, một tay chống cằm, ra vẻ không có gì mà mỉm cười với Châu Cửu Lương.
Lý thiếu gia, trùng hợp lại gặp nhau ở đây.
Châu Cửu Lương hơi chắp tay với y, Mạnh Hạc Đường bên cạnh thấy thế cũng vội học theo hắn thi lễ với Lý Hạc Đông.
Không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đến uống mấy ly sao? Ta cũng sắp đi rồi, xin hai vị cứ tự nhiên.
Lý Hạc Đông cười dùng tay làm dấu mời, Tạ Kim dưới mặt bàn đang giãy dụa, Lý Hạc Đông lắc lư phần dưới của mình, bàn tay rảnh rỗi vội vịn lấy mặt bàn, trừng mắt, nghiến răng, dùng lực ấn Tạ Kim xuống, còn phải ra sức cười với Châu Cửu Lương.
Châu Cửu Lương đã sớm để ý thấy dưới bàn có người, cúi đầu cười vụng trộm, không chút khách sáo mà ngồi vào chỗ đối diện y: Hiếm khi có duyên như vậy, hay là uống một ly rồi mới đi đi, hôm nay xem như tính bàn này cho ta.
Sao có thể để ngài tốn kém chứ.
Lý Hạc Đông cười khách sáo, vừa định tiễn khách lần này, bàn tay dưới bàn đột nhiên bị kéo ra, Tạ Kim há miệng lớn thở phì phò, từ dưới gầm bàn bò lên: Trời đất ơi! Ngươi ấn khăn bàn lên mặt ta, suýt chút nữa ta đã nghẹt thở chết rồi! Ngươi làm cái gì vậy!
Lý Hạc Đông lúng túng đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương và Mạnh Hạc Đương, lại trừng mắt nhìn Tạ Kim, cuối cùng tức giận vỗ tay bốp một cái: Ngươi thích để lộ thì lộ luôn đi! Không ai thèm quan tâm ngươi!
Giờ Tạ Kim mới hiểu được ý nghĩa hành động của y, đỡ ghế ngồi xuống, vừa chỉnh lại tóc vừa cười với y: Cửu Lương có biết cũng không sao, bình thuốc giả chết đó là cậu ấy cho ta đấy.
Hóa ra cái thứ thất đức đó lại là do ngươi cho à! Lý Hạc Đông kinh ngạc nhìn Châu Cửu Lương, nhíu mày ghét bỏ: Vừa co giật vừa sùi bọt mép, suýt chút là hù chết ta rồi.
Ta đây cũng là nhận ủy thác của người nên hết lòng vì người đó thôi.
Châu Cửu Lương nhẹ nhàng mỉm cười.
Cũng may là y thuật của cậu cao siêu, ngay cả cha cậu cũng không nhìn ra mánh khóe.
Tạ Kim nhướng mày với hắn, sau đó lấy một cái ly qua, rót rượu, lại nhìn về phía Mạnh Hạc Đường: Các hạ chính là vị Mạnh thiếu gia đến từ Đông Bắc đó à? Ta nghe nói qua rồi.
Nào.
Tạ Kim đưa cho y một ly rượu, mỉm cười với y: Gặp nhau chính là có duyên, có thể xảy ra sự cố đó cũng là do hai người có duyên phận không ít, lần này rời xa quê hương, sau này nếu Cửu Lương có ức hiếp cậu, ờm....Cố gắng đừng nói với ta, đi tìm Dương Cửu Lang đi, cậu ta rất trượng nghĩa, cũng thích xen vào chuyện của người khác, đợi khi nào Cửu Lang mặc kệ cậu thì hẳn tìm ta.
Lý Hạc Đông nghe thấy lời lẽ không trượng nghĩa của hắn, lúc này hừ một tiếng, vỗ xuống bàn, chỉ vào Mạnh Hạc Đường vênh váo nói: Đừng nghe lời hắn, có chuyện gì ngươi cứ việc tới tìm ta! Cho dù là Châu Cửu Lương hay Dương Cửu Lang ta đều sẽ bảo kê ngươi!
Châu Cửu Lương nghe vậy cúi đầu cười khẽ, đột nhiên cảm thấy cuộc sống sau này của mình e là chẳng tốt hơn so với Dương Cửu Lang cưới phải vị tổ tông kia là bao.
Mạnh Hạc Đường cũng bị bọn họ chọc cười, nhận lấy ly rượu Tạ Kim đưa tới, nhẹ giọng nói: Cửu Lương đối với ta rất tốt, Cửu Lang cũng đối với ra rất tốt, đa tạ hai vị.
Ngoan quá vậy? Lý Hạc Đông cười đưa tay tới, chọc lấy cằm của Mạnh Hạc Đường: Ta thích kiểu như ngươi đấy!
Thoáng cái đã khiến Mạnh Hạc Đường bối rối, hai người bên cạnh cũng thấy mà hoa cả mắt, nhưng Lý Hạc Đông vẫn không cảm thấy có gì không đúng, vừa định chọc thêm cái nữa, Tạ Kim vội vàng đè cánh tay y lại: Này! Đừng bắt nạt vợ bạn!
Nói gì vậy! Lý Hạc Đông hất tay hắn ra, thấy hắn không hiểu: Ta thích gì y đâu, xem y như huynh đệ tốt, đùa một chút cũng không được à!
Hóa ra là hiểu lầm! Lúc này Châu Cửu Lương mới cười, quay đầu đưa mắt nhìn Mạnh Hạc Đường, Mạnh Hạc Đường cũng liếc nhìn hắn, hai người đều lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Tạ Kim cũng không biết phải giải thích thế nào cho Lý Hạc Đông hiểu là người huynh đệ này không giống với những huynh đệ bình thường khác của y, không thể trêu chọc được, nghẹn họng cả buổi cuối cùng đưa tay chọc cằm hắn một chút: Vậy ta cũng xem ngươi là huynh đệ tốt, trêu ngươi nhé?
Con mẹ nó, ngươi như thế này gọi là ngứa đòn đấy! Lý Hạc Đông lúc này lập tức nhào tới, dùng cánh tay ghìm chặt cổ hắn, nửa người đều đè lên người hắn, đánh vào đầu hắn mấy cái.
Được rồi được rồi, đừng nghịch nữa, chọn vài món uống vài ly đi, đúng lúc ta cũng có chuyện muốn hàn huyên với hai người.
Châu Cửu Lương vẫy vẫy tay với họ, sau đó đưa tay gọi tiểu nhị.
Nửa đêm gà gáy, chọn chút thức ăn không nhiều dầu mỡ và một ít bánh ngọt, Châu Cửu Lương gắp thêm một miếng bánh ngọt cho Mạnh Hạc Đường, mỉm cười với y, sau đó quay đầu hỏi Tạ Kim: Sáng nay nghe Cửu Thái nói đối diện tiệm vàng nhà họ Tạ lại mở một tiệm vàng khác, chắc hẳn chính là sư gia nhỉ?
Đúng vậy, vừa mới khai trương, suýt chút đã bị cậu ta làm cho sập tiệm.
Tạ Kim nói, mỉm cười đưa mắt nhìn Lý Hạc Đông, Lý Hạc Đông ném ánh mắt sắt dư dao về phía hắn, cũng không thèm quan tâm đến hắn nữa, không muốn nhắc đến chuyện hồi chiều!
Châu Cửu Lương lại hỏi: Vậy bước kế tiếp người định làm gì?
Tạ Kim nghe vậy khẽ nhíu mày, đột nhiên nghiêm túc lên, có chút buồn rầu khẽ thở dài: Ta vốn định mở tiệm mới để cạnh tranh với dì Hai, đợi đến khi bà ta không chống đỡ được nữa, lúc sắp đóng cửa, nhất định cha ta sẽ giao hết tất cả cổ phần và quyền chủ quản cho Đông tử, như vậy cũng có thể khiến bà ta tâm phục khẩu phục, nhưng hôm nay e là có chút khó khăn, tiệm lâu năm vẫn là tiệm lâu năm, tích lũy đủ danh tiếng và lượng khách hàng, ta vừa mới khởi bước vẫn còn kém xa bà ta.
Châu Cửu Lương nghe hắn nói thì cũng thở dài: Từ lần đầu tiên người nói với ta về kế hoạch này, ta đã đoán được sẽ như vậy, huống hồ nhà Đông ca đãi vàng luyện vàng, bà ta dựa vào mối quan hệ này nên mua hàng rẻ hơn người nhiều, nếu người cứ tiếp tục cứng rắn như vậy, sợ là còn chưa đợi được đến khi cầm được cổ phần mà đã phá sản trước rồi.
Tạ Kim suy nghĩ một lát, quay đầu hỏi Lý Hạc Đông: Này, chúng ta có thể nào kéo anh trai của ngươi nhập bọn không?
Không nổi đâu, ta cũng đã nói với ngươi từ trước rồi, cái bệnh tham tiền của anh ta là bệnh nan y, ngay cả ta mà huynh ấy còn không nhận, chỉ nhận tiền.
Lý Hạc Đông lắc đầu, nhớ tới bộ dạng tham tiền kia của anh trai y thì không nhịn được mà thấy ghét bỏ.
Tạ Kim vội vàng nói tiếp: Không phải ta đã hứa với ngươi sau khi chuyện này thành công sẽ cho ngươi một nửa cổ phần thực à?
Còn thư bỏ vợ của ta nữa! Lý Hạc Đông nhắc nhở hắn.
Ơ...Khoan đã...!Châu Cửu Lương nghe vậy thì hơi sửng sốt, đột nhiên nhận ra điều gì đó, giơ tay lên ngắt lời hai người: Ta mạo muội hỏi một câu, cổ phần với thư bỏ vợ thì đưa cái nào trước vậy?
Tạ Kim nghe vậy thì giật mình, lúc này giương mắt nhìn y, Lý Hạc Đông lại không nghĩ nhiều, cực kỳ hào phòng mà nói: Đưa một lượt hết, ta cũng không phải người không biết quy tắc, đợi được chuyện rồi mới lấy tiền, không thành thì một xu cũng không cần!
Châu Cửu Lương gật đầu, lại hỏi y: Vậy thỏa thuận này của hai người ký...!
Khụ khụ! Đột nhiên Tạ Kim ho khan, cúi đầu giả vờ uống nước, lén lút trừng mắt nhìn Châu Cửu Lương, xem như cảnh cáo hắn đừng lắm mồm.
Lúc này Châu Cửu Lương hiểu ra, cúi đầu bật cười, xem ra Tạ Kim định quỵt nợ đây mà, không ký hợp đồng, còn đưa cổ phần trước rồi mới đưa thư bỏ vợ, Lý Hạc Đông thân là phu nhân của Tạ Kim, lúc ở trong nhà thì cổ phần tất nhiên là dưới tên của Tạ Kim, y cũng có phần đứng tên, đợi cuối cùng đưa thư bỏ vợ, cổ phần tự nhiên sẽ phải trở về với người nhà bên nội, nhiều lắm là Lý Hạc Đông cũng chỉ có thể được chia cho một ít tiền thôi.
Lý Hạc Đông không biết mấy chuyện này, chỉ thấy Tạ Kim không ho khan nữa, theo lễ nghĩa vừa định bảo Châu Cửu Lương nói cho hết lời đi thì Tạ Kim vội đổi chủ đề: À này, cổ phần cũng đã hứa với ngươi rồi, ngươi còn chưa nói là anh của ngươi có thể nhập bọn hay không đấy?
Không phải ta vừa mới nói rồi à? Lý Hạc Đông liếc nhìn hắn, hơi bực mình nói: Nói thẳng với ngươi này! Muốn mua chuộc được huynh ấy thì phải bỏ ra vàng ròng bạc trắng đưa đến trước mặt huynh ấy, chuyện này ngươi làm được hay không còn chưa biết chừng, nói suông ai nói không được, huynh ấy không thèm tin đâu?
Vậy phải làm sao hắn mới bằng lòng chấp nhận? Tạ Kim hỏi.
Lý Hạc Đông thở dài, rất nghiêm túc, trả lời hắn: Trừ phi ngươi có thể bỏ ra con số còn nhiều hơn cả số sinh lễ mà nhà ngươi tặng cho huynh ấy, nếu không thì huynh ấy sẽ không đồng ý vứt bỏ dì Hai của ngươi để nhập bọn đâu, ngoài điều kiện tiên quyết là tiền thì huynh ấy vẫn rất coi trọng chữ tín.
Nhưng ta mở cửa hàng này là gần như tiêu hết tiền tích góp rồi, làm gì còn thêm tiền cho anh của ngươi nữa? Tạ Kim ủ rũ cúi đầu nói.
Châu Cửu Lương và Lý Hạc Đông cũng thở dài, không còn cách nào cả, dùng vàng để dỗ Lý Vân Kiệt thì không trông mong gì được, nhưng cuối cùng còn cách gì, nên làm như thế nào mới có thể khiến một tiệm mới tới như hắn có thể áp đảo được một tiệm thâm niên đây?
Chuyện đó...!Mạnh Hạc Đường vẫn luôn im lặng nghe bọn họ nói chuyện, thấy lúc này mọi người đều bó tay thì rụt rè giơ tay ra: Nhà ta cũng làm ăn buôn bán, ta cũng từng học qua, hay là nghe chút biện pháp của ta thử xe,? Có lẽ có thể giúp được người.
Châu Cửu Lương không khỏi quay đầu nhìn hắn, tò mò nói: Huynh biết chuyện làm ăn à?
Mạnh Hạc Đường nói với vẻ khiêm tốn: Cũng không tính là biết, chỉ là nhìn cha làm, mưa dầm thấm đất nên biết một chút.
Sao không nói thì thôi, mà cất tiếng một cái là làm ai nấy đều kinh ngạc?
Dáng vẻ của Mạnh Hạc Đường mặc dù trông nhát gan, nhưng giọng điệu lại như đinh đóng cột, ba người lập tức đồng loạt quay đầu nhìn về phía y, bị ánh mắt vây quanh, Mạnh Hạc Đường hơi bối rối chớp mắt mấy cái, từ từ để tay xuống, mọi người thấy thế đều cảm thấy hơi thấp thỏm, ngay cả Tạ Kim ở trên thương trường lâu năm cũng không nghĩ ra được cách, Mạnh Hạc Đường lại có thể có chủ ý gì hay đây?
Trái lại là Châu Cửu Lương tin y, cũng tò mò y có thể nghĩ ra được cách gì, mỉm cười gật đầu với y: Nói nghe thử xem.
Có câu nói đó của Châu Cửu Lương, Mạnh Hạc Đường lập tức có sức mạnh, hít một hơi sâu, không nhanh không chậm mà nói ra.
Cha từng nói, làm ăn chú trọng nhất là sáng tạo ra cái mới, nếu có một món đồ mà tất cả mọi người đều thích, nhưng chỉ có tiệm của người là có, tiệm khác không sao chép được, vậy thì không sợ là có đối thủ cạnh tranh.
Tạ Kim nghe thấy thế, thở dài thất vọng: Tất nhiên là ta biết điều này, cũng đã bày ra kiểu dáng mà tiệm cũ không có, nhưng ta cũng biết rõ, không đến một tháng, tiệm ta có thì tiệm khác chắc chắn cũng nghĩ hết mọi cách để sao chép được.
Mạnh Hạc Đường không chút hoang mang, bình tĩnh hỏi hắn: Tiệm của người có những món nào mới?
Tạ Kim liếc nhìn y, mặc dù đã không còn tin y có thể nghĩ ra cách, nhưng vẫn móc danh sách hàng hóa từ trong túi ra đưa cho y.
Mạnh Hạc Đường nhận lấy, nhìn lướt sơ qua, bày ra nụ cười như đã dự đoán trước được, quả nhiên trong đa số các tiệm vàng đều chỉ bán trang sức vàng, lập tức chỉ vào danh sách hàng hóa rồi nói: Người xem, những món vàng khảm ngọc, vàng khảm kim cương, phỉ thúy, mã não, ngọc trai, đá quý làm phụ kiện đều rất đẹp, có lẽ có thể làm thêm nhiều kiểu dáng hơn.
Thì? Tạ Kim khẽ nhíu mày, đột nhiên giống như tâm trí được khai mở.
Mạnh Hạc Đường buông tờ giấy xuống, cười nói: Ta nghe nói đến một món đồ thủ công từng chuyên được cung cấp cho Hoàng thượng, là vàng khảm ngọc, chắc hẳn mọi người cũng đều từng nghe qua rồi, chỉ là hiện tại ít có ai biết, vừa khéo là ta có biết một vị thợ thủ công già, ông ấy từng là nghệ nhân ở trong cung nay đã về hưu, nhưng không biết bây giờ có còn chịu nhận đơn đặt hàng hay không, hay là sư gia đi xem thử đi?
Tốt quá! Tạ Kim kích động đứng lên, định nắm lấy tay y.
Châu Cửu Lương lại trước một bước kéo bàn tay đang duỗi tới của hắn ra, cười nói: Ta bổ sung thêm cho người một việc, vàng thì không khác lắm, nhưng ngọc thì có đủ loại, chúng ta là người ngoài nghề không biết rõ giá cả thị trường, không biết mấy nhà khai thác các loại ngọc này có ai nói chuyện hợp tác chưa?
Tạ Kim cũng lập tức hiểu ra, ý của hắn là vàng dễ sao chép, đơn giản là độ thuần chất, còn ngọc phỉ thúy thì khác, những thứ này chú trọng rất nhiều thứ, chất lượng, số năm, vẻ ngoài, mọi thứ đều ảnh hưởng đến đánh giá cuối cùng cho nó, nếu như mình có thể kéo các nhà sản xuất phụ kiện này tới nhập bọn, vậy thì thứ được làm ra chẳng phải sẽ thành chỉ có mình tiệm của hắn là có, còn các tiệm khác thì không thể sao chép được hay sao?
Đột nhiên Lý Hạc Đông nói: Ngươi muốn hắn đi nói chuyện hợp tác à? Nhưng hắn không có tiền vốn thì làm kiểu gì?
Có nhiêu đó còn không bàn được thì sao có thể nhận là thương nhân.
Tạ Kim nói, mỉm cười nhìn hai người.
Lý Hạc Đông lại nói với vẻ không chắc: Nhưng cuối cùng thì ngươi vẫn là tiệm vàng, phụ kiện quá tốt thì chẳng phải là giọng khách át giọng chủ à?
Cũng có thể là thêu hoa trên gấm mà.
Tạ Kim nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn y, chọc lấy cằm của y: Cũng giống như việc có ngươi trong kế hoạch, đó là thêu hoa trên gấm..