Từ khi biết Trương Vân Lôi có thể ngăn cản sát mệnh của hắn, Dương Cửu Lang kích động ăn hết cả một bàn toàn rau, sau đó còn vui vẻ đến cả đêm không ngủ, hôm sau đã đứng trước cửa phòng Trương Vân Lôi từ sớm, chờ y rời giường.
Chỉ chờ thôi hắn thật sự ngồi không yên, Dương Cửu Lang lại lôi Quách Kỳ Lân dậy, dò la cả buổi từ chỗ hắn xem Trương Vân Lôi thích ăn gì, nói gì thì nói cũng nên tự tay làm một phần điểm tâm cho Trương Vân Lôi mới được!
Cái này là cái gì? Còn cả cái này này nữa! Mấy cái này ăn được hả?
Quách Kỳ Lân cầm đũa chọc chọc vào hai bàn thức ăn mà Dương Cửu Lang đã hao tốn hết trăm đắng nghìn cay mới làm ra được, chê đến mức ngũ quan cũng nhăn díu vào nhau.
Sao không ăn được? Nấu cơm không phải là củi gạo dầu muối thôi sao? Hồi trước ta từng xào rồi! Ngon! Dương Cửu Lang tặc lưỡi, cầm đũa gắp một miếng thịt lên, lấy lòng đưa đến bên miệng Quách Kỳ Lân: Không tin đệ nếm thử đi, dù sao ta cũng đảm bảo ăn vào đệ không chết đâu.
Tuy nói là Quách Kỳ Lân chê nhưng vẫn há miệng đón lấy, vừa nếm ra mùi vị thì lập tức nhoài người phun ra, nhả thôi chưa đủ mà còn không nhịn nổi nôn khan một hồi, như ăn phải thứ gì đó rất buồn nôn vậy.
Dương Cửu Lang hơi không vui, vỗ hắn một phát: Đệ có cần đến mức này không?
Sao không đến? Cắn một miếng thôi đã khiến ta sau này muốn bỏ ăn thịt luôn! Quách Kỳ Lân lau miệng, nhíu mày hỏi hắn: Huynh chắc là huynh từng thật sự xào món này rồi à?
Dương Cửu Lang nhất thời nghẹn lời, ngượng ngùng gãi đầu: Nói thật với đệ thì đúng là ta chưa từng làm, nhưng ta chưa từng tự ăn cơm ta nấu, đều là cha ta ăn đấy.
Quách Kỳ Lân lắc đầu đồng cảm: Mạo muội hỏi một câu, sức khỏe của ông cụ nhà huynh còn ổn chứ?
Dương Cửu Lang lườm hắn, quăng đũa xuống bàn, bưng hai mâm đồ ăn kia lên định đi, Trương Vân Lôi lại trước một bước mà đi vào phòng, mỉm cười với bọn họ: Mọi người dậy sớm vậy?
Dương Cửu Lang lập tức buông đĩa xuống bước tới trước mặt y, cười niềm nở: Ngươi dậy cũng sớm mà? Có đói không? Ta cho người làm một ít thức ăn cho ngươi?
Không cần làm, không phải có sẵn đó sao.
Trương Vân Lôi chỉ xuống hai mâm đồ ăn trên bàn, cười đi sang ngồi, cầm đũa định gắp.
Dương Cửu Lang lập tức giật mình, vội vàng nháy mắt với Quách Kỳ Lân, Quách Kỳ Lân cũng biết ý, phút chốc đã tiếp thu, đưa tay kéo hai mâm đồ ăn kia đến trước mặt mình: Đây, đây là của con!
Cái gì mà của ta của con? Hẹp hòi quá vậy, mỗi người ăn một miếng đi? Trương Vân Lôi nói với vẻ ghét bỏ, đưa tay lại muốn gắp.
Quách Kỳ Lân cuống quít giang hai cánh tay ra che hai mâm đồ ăn: Không được! Con còn chưa ăn đủ đâu! Cậu, cậu tìm cái khác đi!
Dương Cửu Lang lén lút giơ ngón cái lên với Quách Kỳ Lân, trong lòng ghi nhớ mối ân tình này của hắn, sau này ắt phải báo đáp!
Nhưng hành động này của hắn khiến Trương Vân Lôi phát bực, vỗ đũa lên bàn, khoanh tay nhìn hắn: Đấy! Con ăn đi!
Hả? Quách Kỳ Lân sững sờ.
Trương Vân Lôi nguýt hắn: Ăn đi! Hôm nay nếu con không ăn hết đống này trước mặt ta! Xem ta trừng trị con thế nào!
Quách Kỳ Lân sợ đến khẽ run lên, bĩu môi nhìn về phía Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang vội lén lút thở dài với hắn, ra hiệu bảo hắn ăn đi, nếu thật sự để Trương Vân Lôi ăn thì hai người bọn họ có khi đều không có kết quả tốt!
Quách Kỳ Lân chấp nhận số phận nhắm mắt lại, hít sâu, gắp một miếng thịt nhỏ xíu, run rẩy đưa vào miệng, mức độ đau khổ không thua kém một bàn rau ngày hôm qua chút nào.
Thiếu gia!
Trong giờ phút nguy cấp, Đổng Cửu hàm vội vã chạy tới, lần này Dương Cửu Lang xoay phắt lại ôm chặt hắn hẳn mười lăm giây, cảm động đến suýt chút nữa là rơi nước mắt.
Tốt quá Cửu Hàm, mau nói cho ta biết là bên ngoài trời sắp sập đi?
Trời sắp sập thật rồi! Lần này Đổng Cửu Hàm thật sự sốt ruột, chỉ về phía cửa chính: Đào thiếu gia đến rồi!
Ai cơ! Quách Kỳ Lân nghe vậy thì sợ đến mức đứng bật dậy, dọa cho Trương Vân Lôi khẽ run lên, vô cùng ghét bỏ mà trừng mắt nhìn Quách Kỳ Lân: Con có cần tới mức đó không? Mau ăn hết đi cho ta! Đừng có định qua loa cho có lệ!
Quách Kỳ Lân không phản ứng lại y, tiến đến nắm chặt cánh tay Dương Cửu Lang, căng cổ hỏi hắn: Không phải huynh nói là đệ ấy sẽ không dám tìm tới đây sao!
Ta...!Dương Cửu Lang nhất thời không phản bác được.
Thôi xong rồi xong rồi! Quách Kỳ Lân gấp đến mức ôm đầu đi loạn xạ trong phòng: Đệ ấy đến bắt ta rồi! Ta sắp bị trục xuất về nhà! Ta sắp mất đi tự do! Đời ta tiêu rồi!
Không phải không phải! Đổng Cửu Hàm vội giữ hắn lại, sau đó kéo Dương Cửu Lang: Đào thiếu gia tới là vì Châu thiếu gia, trông có vẻ rất gấp, thiếu gia mau đi xem chút đi!
Vì Cửu Lương sao? Trương Vân Lôi nghe vậy bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Dương Cửu Lang: Chẳng lẽ nó nghĩ ra được cách giúp Cửu Lương và Mạnh ca rồi
Lúc này Dương Cửu Lang mới nhớ ra, vỗ tay một cái: Đúng ha! Hôm nay là ngày cuối của kỳ hạn ba ngày rồi!
Chúng ta mau đi xem! Trương Vân Lôi nói rồi bước nhanh ra cửa.
Dương Cửu Lang cũng tranh thủ đi theo Trương Vân Lôi, vừa bước ra khỏi cửa phòng, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu chỉ Quách Kỳ Lân, nhẹ giọng nhắc nhở hắn: Ăn chưa đủ hả! Còn không mau chạy đi, đợi cậu ấy quay lại là trễ đó!
Hả? À! Quách Kỳ Lân cũng phản ứng kịp thời, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Lúc này, Đào Dương đang đứng ở cửa chính nhà họ Dương, nhàn nhã thưởng thức trời tranh mây trắng, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập sau lưng, không nhanh không chậm đưa tay vỗ lên mặt, vỗ đến đỏ cả mặt, lại không biết moi đâu ra một cái bình nhỏ, đỏ nước trong đó vào lòng bàn tay, phẩy lên mặt giả làm mồ hôi rồi xé quần áo mấy cái.
Sau khi đã chuẩn bị xong hết, xoay người, lập tức giả vờ làm ra bộ dạng cuống cuồng: Ôi trời! Cửu Lang, cuối cùng huynh cũng đến rồi!
Đào Dương sải bước dài đến đón, đưa tay níu cánh tay hắn kéo ra ngoài cửa: Mau, tranh thủ đi theo ta!
Dương Cửu Lang đưa tay tránh y ra, giả bộ làm ra vẻ không nhịn nổi: Ta đang định tìm ngươi đó, trái lại là ngươi tìm ta trước, kỳ hạn ba ngày sắp đến rồi, chuyện đến đâu rồi?
Ta đang định nói với huynh đây! Đào Dương nhíu chặt mày, giả bộ khổ não: Sáng nay, ban đầu ta định đi thăm Châu lão gia, nhưng ai ngờ vừa mới tới nhà họ Châu thì nghe nói Châu lão gia chướng mắt Mạnh ca có mệnh thiên sát cô tinh, đến mức huynh ấy bị bắt nạt ở nhà họ Châu, mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bao thiu, ngay cả người hầu cũng dám la lối quát nạt huynh ấy, châm chọc khiêu khích huynh ấy, huynh nói xem chuyện này....!
Ngươi nói cái gì cơ!
Không đợi cho y nói hết, Dương Cửu Lang đã ngắt lời y, lạnh mặt nhíu mày nhìn y, nghiến chặt răng, không thể không nói, nếu Dương Cửu Lang mà nổi giận thì vẫn rất dọa người, ngay cả Trương Vân Lôi cũng bị dọa sợ, cảnh giác nhìn hắn, không dám hé răng một câu.
Đào Dương không sợ, cái mà y muốn là đây, vội ra vẻ đồng cảm mà thở dài: Cửu Lang, tình hình cụ thể ta không nỡ nói ra, trong lòng huynh chắc cũng hiểu rõ, ta nghĩ rồi, hay là cho người đưa huynh ấy về để đỡ phải bị giày vò ở đó, đúng không?
Dương Cửu Lang thật sự tức giận, đưa tay nắm chặt cổ áo Đào Dương, gào lên với y: Châu Cửu Lương hắn chết rồi à! Hắn không biết quản sao!
Trương Vân Lôi giật bắn mình, vội vàng tách tay Dương Cửu Lang ra: Cửu Lang, ngươi buông đệ ấy ra trước đi.
Đào Dương nhíu mày, lắc đầu bất đắc dĩ: Tình trạng của Cửu Lương đâu phải huynh không biết, ba ngày thì ngất hai lần, bản thân huynh ấy còn lo không xong, sao lo cho người khác được?
Dương Cửu Lang nghe vậy thì rủ mắt, từ từ buông Đào Dương ra, cúi đầu rơi vào im lặng.
Trương Vân Lôi thấy thế cũng nhíu mày, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội hỏi Đào Dương: Không thể nào, bác Châu không phải...!
Ayya! Đào Dương giật mình, vội vàng ngắt lời y: Vậy cũng khó trách, huynh nói xem đại thiếu gia của nhà họ Châu đã không còn nữa, bệnh của Cửu Lương càng ngày càng nặng, bác Châu lo cho con nên sốt ruột, cho dù là thầy thuốc nhân từ cũng khó mà tránh khỏi lắm!
Nghe thấy vậy, đột nhiên Dương Cửu Lang nhớ tới chuyện năm xưa, lập tức hừ một cái: Thương con nên sốt ruột à? Ta cũng phải hỏi ông ta một chút, con của ông ta là bảo bối! Vậy con của người khác thì không sao!
Cửu Hàm chuẩn bị xe! Dương Cửu Lang cất giọng căn dặn, nhanh chân đi ra cửa viện.
Này! Ta cũng đi nữa! Trương Vân Lôi sợ hắn như vậy là muốn đến nhà họ Châu quậy một trận, vội vàng bước nhanh theo.
Đào Dương trái lại là không vội, chậm rãi quay người nhìn theo bóng lưng của Dương Cửu Lang, bung quạt giấy ra, vụng trộm nhếch môi, sau đó không nhanh không chậm nhấc chân đuổi theo bọn họ..