Lý Trường Lâm sắp tiến vào giai đoạn phi thăng quan trọng, ông mong Sở Nhược Đình chỉ dẫn mình.
Hôm sau lúc Sở Nhược Đình dẫn Lý Trường Lâm đi đàm đạo khai phóng, Huống Hàn Thần đột nhiên chạy tới mượn Thanh Thanh.
Sở Nhược Đình thắc mắc, “Ngươi đi đánh lộn mà kêu đứa bé như Thanh Thanh đi cùng làm gì?”
Thanh Thanh tu luyện với A Trúc tại Phù Quang Giới, nó chưa từng đến đây.
Huống Hàn Thần nghiêm túc đáp, “Nghe đồn tông chủ Quan Thanh Tông thông thạo điều khiển linh thú, ta sợ khó đối phó nổi. Thanh Thanh có mặt sẽ khiến Quan Thanh Tông kiêng dè đôi phần.”
“Có lý.”
Sở Nhược Đình vội vàng chỉ dẫn Lý Trường Lâm chứ không rảnh đi cùng ông. Nàng lấy ra viên ngọc trai thai nghén Phù Quang Giới và lặng lẽ triệu hồi Thanh Thanh.
Viên ngọc tỏa sáng lập lòe, bé rắn xanh đột ngột xuất hiện từ không khí. Thanh Thanh và A Trúc như hình với bóng, có cành trúc nhẹ nhàng đong đưa trên chiếc sừng ở đỉnh đầu rồng.
“A Trúc cũng tới à.” Huống Hàn Thần nhanh tay móc ra hai xâu kẹo hồ lô mình chuẩn bị sẵn. “Mau ăn nào.”
Cành trúc vươn cánh tay nhỏ, do dự nhận lấy kẹo hồ lô.
Thanh Thanh thân mật quấn quanh tay Huống Hàn Thần, đôi mắt tròn xoe đen láy đong đầy ý cười, “Cảm ơn cha Huống! Cha Huống tốt quá!”
Sở Nhược Đình hỏi, “Sao ngươi không kêu những người khác đi cùng?”Huống Hàn Thần gãi sừng rồng, “Ma quân dẫn Kinh Mạch ra ngoài từ sáng sớm, Du Nguyệt Minh bảo hắn đi sắm đồ cần thiết cho môn phái. Nhạn tiền bối bận tu luyện, Tạ Tố Tinh đi cùng Tuân Từ tới viếng thăm một kiếm tu cực kỳ nổi tiếng.”
“Vậy ngươi nhớ cẩn thận đấy.”
“Ừm.”
Huống Hàn Thần dẫn Thanh Thanh lẫn A Trúc đi, Sở Nhược Đình chẳng lo gì hết. Bảy người đều có dấu ấn linh hồn, ai gặp nguy hiểm là nàng sẽ tới trong chớp mắt. Sở Nhược Đình cảm thấy họ sẽ không dễ dàng lấy được địa điểm có phong thủy tốt mà Quan Thanh Tông chiếm cứ. Hơn nữa linh khí dồi dào chỉ đóng vai trò công cụ phụ trợ, yếu tố cốt lõi trong việc tiến bộ là sự ngộ đạo và thiên phú mỗi cá nhân.
Nói đến đây, Huống Hàn Thần nào dám đơn độc đập Quan Thanh Tông một trận.
Hắn đưa bái thiếp do Hoài Bích chân tiên cho để gặp tông chủ Quan Thanh Tông. Kế tiếp hắn nói thẳng rằng mình muốn đánh bài với ông. Xúc xắc, bài cửu[1], mã điếu[2], sư bồ[3], trò gì hắn cũng chơi được tất.
Tông chủ Quan Thanh Tông đực mặt ra.
“Ngươi là thằng quái nào? Có tư cách gì đánh bài với bản tông chủ? Ngươi có đủ tiền cược chắc?”
Huống Hàn Thần chả thèm bận tâm thái độ của đối phương.
Hắn mỉm cười, hai ngón tay xách Thanh Thanh, “Đây là tiền cược của ta, đủ tư cách chưa?”
Bé thần thú đang say mê mút kẹo hồ lô: “…”
A Trúc ngẩng đầu nhìn trời, “Ta biết ngay mà, trên đời làm gì có kẹo hồ lô miễn phí.”
Oo———oOo———oΟ
Tòa thành phồn hoa nhất Vĩnh Chương Giới có xe ngựa đông đúc nối tiếp nhau, người đến kẻ đi như mắc cửi.
Sau lưng Bắc Lộc Du thị là toàn bộ Phù Quang Giới. Tu vi của Du Nguyệt Minh thuộc dạng tầm thường ở Vĩnh Chương Giới, nhưng chẳng ai có thể coi khinh tài lực hắn nắm giữ.
Thành lập môn phái cần quá trời đồ.
Du Nguyệt Minh rảnh nên mang theo cả đống túi chúi đồ, vừa phe phẩy quạt vừa thấy gì ưng mắt là mua luôn.
Thanh niên ghé qua Trân Bảo Lâu lừng danh, tiểu nhị thấy hắn ăn mặc đẹp đẽ quý phái bèn ân cần giới thiệu, “Công tử, đây là lụa Yến Điệp thượng hạng, may thành xiêm y thì chẳng những thoải mái mà còn có tác dụng phòng ngự. Đây là gấm Bát Bảo, có công dụng tăng cường sức khỏe. Còn tơ Lạc Vân thì…”
Du Nguyệt Minh đánh giá mấy món này khá ổn, gật gù bảo, “Bản công tử mua hết đồ trên kệ này.”
Bao giờ môn phái thu nhận đệ tử thì sẽ dùng chúng may trang phục cho đệ tử.
“Gỗ Phong Trạch với đồng Huyền Nguyệt là nguyên liệu luyện khí thượng đẳng.”
“Mua!”
“Đất linh Tử Ngọc giúp tăng sản lượng linh thực.”
“Mua!”
“Còn xác ve Tuyết Kim…”
“Mua!”
Tiểu nhị mừng húm, hắn hấp tấp lên lầu rồi mời một ông cụ râu tóc bạc trắng xuống, “Công tử, vị này là chưởng quầy của Trân Bảo Lâu chúng ta…”
Du Nguyệt Minh lập tức đóng gói người và ném vô túi chứa đồ, hắn vung quạt xếp, “Mua!!!”
Chú thích
[1] Là một trò đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với bộ bài gồm 32 quân domino Trung Quốc. Hình ảnh của domino Trung Quốc:
[2] Một dạng bài cổ của Trung Quốc:
[3] Một trò chơi ngày xưa, ném năm hạt gỗ màu và tùy theo màu sắc mà định hơn thua, giống trò gieo xúc xắc ngày nay.