Âm thanh bốn bề dần dần xa rời, ý thức của hắn trở nên hỗn độn trôi giạt. Toàn thân buông lơi, tứ chi khoan khoái. Hắc Chước biết, bản thân lại bắt đầu nằm mơ.
Cũng như vô vàn kí ức bốn năm qua trải dài trong màn đêm, Hắc Chước chờ đợi giấc mơ kia, chờ mong nhớ nhung những ngày những đêm ấy dáng hình ấy xuất hiện.
Bầu trời đen kịt, dù ánh trăng sáng tỏ, những cánh hoa tự như một đám đom đóm nghịch ngợm lóe lên tia sáng, lượn vòng xoay quanh mái tóc dài màu ngân bạch của bản thân. Hắn đi tới vùng đồng dã ấy trên nền bức họa tựa như trăm hoa rực rỡ, thấy được thê nhi của bản than đứng trú dưới ánh trăng sáng.
“Tử Nhã…” Mặc dù biết đây chỉ là mộng, hắn vẫn như trước kìm lòng không được, mừng rỡ như điên.
Dáng hình mỹ lệ, vẫn như trước chỉ đứng lặng im, mặc cho gió nhẹ nhàng thổi loạn mái tóc đen mượt của Tử Nhã. Trong lòng Tử Nhã ôm một đứa trẻ nhỏ khoảng chừng bốn tuổi, đứa trẻ được ẵm y chang như người cha có mái tóc ngân phát sinh đẹp là hắn đây, giống mẹ cũng có đôi mắt tựa như màn đêm đen. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của nó cười toe toét, hướng Hắc Chước vươn đôi tay nhỏ bé mập mạp ngắn ngủi, dùng thanh âm trẻ con ngọt ngào tinh thế hô một tiếng:
“Cha…”
Hắc Chước cảm thấy bản thân như sắp khóc, liều mạng bổ nhào tới, ôm mẫu tử bọn họ kéo vào trong lòng, liều chết dùng hết sức mạnh mà ôm lấy, hận không thể đem bọn họ nép vào trong cơ thể mình mà vân vê.
“Tử Nhã… Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…”
Vị đế vương cao ngạo chảy nước mắt, cho dù muốn hắn xin lỗi bao nhiêu lần, đều không đủ để bù đắp sự áy náy về những gì hắn đã đối xử với Tử Nhã.
“Đừng rời bỏ ta… Van cầu em trở về bên ta… Van cầu em…”
Vô luận hắn cầu xin thế nào, dáng hình trong sự nhớ nhung của hắn vẫn thủy chung không trả lời một câu nào.
Ngay cả trong mộng, ta cũng không thể có được sự tha thứ của em sao?
Ngay cả trong giấc mơ của ta, ta cũng không có cách nào nhận được sự khoan dung của em sao?
Hắc Chước nhịn không được cúi đầu nhìn Tử Nhã, một trận cuồng phong thổi qua, cánh hoa bay loạn che mất tầm nhìn của hắn, thân thể ấm áp trong lòng tức khắc tiêu tán, hóa thành vô số cánh hoa hồng nhạt, bay về phía chân trời…
Hắc Chước tuyệt vọng nhìn những cánh hoa lượn vòng bên vầng trăng sáng, ngực truyền đến cơn đau nhức như bị khoan lỗ trong tâm, đau đớn này còn muốn tiếp tục duy trì đến lúc nào nữa? Vì sao bản thân không đau lòng mà chết luôn đi?
Hắn không ngừng hết lần này đến lần khác ở trong tâm khảm hò hét:
Cho ta chết đi… Cho ta đi theo bọn họ đi… Vì sao ta còn phải đợi chờ ở nơi này…
“Đại vương, đại vương…”
Một thanh âm kêu gọi vội vã vang lên, đưa hắn thoát khỏi khung cảnh bình nguyên đau thương, hắn chậm rãi mở đôi mắt ẩm ướt đẫm lệ, thấy chùm bạch quang chói mắt. Thiếp thân thị tòng của hắn cung kính đợi chờ bên giường.
“Đại vương, thuyền chuẩn bị cập bờ, hàng ngũ chào đón của Hôi Hồ Tộc ngay trên bến tàu.”
Cảm giác được dưới thân mình mạn thuyền hơi lắc lư, một lần nữa ý thức Hắc Chước lại trở về trong người.
Hắn lặng lẽ đứng dậy mà không lên tiếng, thị tòng cẩn thận dè dặt hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu thay y phục. Y biết hồ vương bọn họ mỗi lần tỉnh giấc, là lúc tâm tình đều trở nên dị thường sầu muộn. Nhưng lại vẫn cứ thích ngủ, hầu như cứ có cơ hội là lại nhắm mắt vào ngủ. Nghe một vài lão quan nhân nói, là bởi vì vị Hồ Vương thường mơ thấy ái thê cùng nhi tử bị mất tích, chỉ có trong mộng, mới có thể cùng thê nhi gặp mặt…
Hắc Chước mặc cẩm bào chỉnh tề, đi ra khỏi khoang thuyền. Sau giờ ngọ ánh nắng tỏa ra liên tục trên làn sóng, ánh sáng phản xạ toát ra so với mái tóc bạc của Vương còn chói mắt hơn.
Chợ trời bờ bên kia con sông sầm uất phồn thịnh tươi tốt, chốn chốn tràn đầy sức sống, Hắc Chước híp mắt, nhìn ra xa cảnh tượng phồn hoa trên bến tàu, một lần nữa lại kiên định quyết tâm tiếp tục hành trình của bản thân.
Đã bốn năm qua… Tử Nhã rời bỏ hắn đã bốn năm. Cho tới tận ngày hôm nay, hắn vẫn như trước không tin Tử Nhã lại có thể chết đi như thế, hắn tin chắc rằng Tử Nhã còn sống, tại một nơi nào đó mà bản thân không biết mà sống cho thiệt tốt, có lẽ, ngay cả cục cưng trong bụng Tử Nhã cũng còn sống.
Hắc Chước nhắm mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa xuất hiện trong giấc mơ.
Con của hắn… Con của hắn và Tử Nhã… Nếu như còn sống, năm nay đã bốn tuổi rồi? Nó đã có thể nói ra rất nhiều thứ tinh linh cổ quái… Rồi còn có thể sôi nổi chạy nhanh … Nó lớn lên sẽ giống hắn chứ? Hay là giống mẹ hơn? Tính cách nó có hoạt bát không? Cởi mở không?
Tưởng tượng bề ngoài đứa con của mình, tưởng tượng cảnh mẹ con bọn họ sống ra sao, viền mắt Hắc Chước lần thứ hai đỏ lên. Đau đớn trong ngực tựa hồ chưa hề tan biến cả ngày cả đêm, nhớ nhung sẽ không thôi dày vò hắn. Bị đào rỗng cả tâm hồn, cũng không có bất kể là thứ gì có thể cho hắn cảm thấy vui sướng, thứ còn lại, chỉ là sự tĩnh mịch vô biên, với sự hổ thẹn không ranh giới…
Tất cả nam sủng hậu cung, có người chết, có người rời đi. Tường thành đổ nát còn có thể xây dựng lại từ đầu không?, người rời đi rốt cuộc sẽ không quay về.
Vệ Đình yếu đuối bởi vì trải qua việc quân giặc bắt làm tù binh mà tan vỡ, ngày nào hắn cũng gào thét phải về gia trong tiếng khóc, Hắc Chước cuối cùng đuổi hắn về Nhân Gian Giới. Đối với bản thân đơn giản chỉ là buông tay, Hắc Chước cũng cảm thấy bất ngờ. Bản thân có thể đối với Vệ Đình cũng không còn si mê như trong tưởng tượng, cũng có thể hắn thực sự quá mệt mỏi, chán ghét…
Từ khi Tử Nhã mang theo con rời bỏ hắn, hắn cũng không thể lại lần nữa quyến luyến người khác. Đây là sự nghiêm phạt ông trời dành cho hắn, vì nghiêm phạt tội hắn không hiểu được và quý trọng hạnh phúc.
Tử Nhã… Em sẽ không chết, đúng không? Em cứng cỏi như vậy, ngoan cường như vậy … Em sẽ không rời bỏ ta đi như thế, đúng hay không?
Mặc kệ thời gian có trôi qua lâu đi chăng nữa, hắn phải tìm Tử Nhã về, hắn muốn tìm Tử Nhã và con về.
Một năm trước, hắn bắt đầu hành trình. Hắn bắt đầu từ cửa khẩu nhánh con sông đông nơi Tử Nhã nhảy xuống, dọc theo nhánh sông quanh co xuôi đi. Mỗi lần tới một thị trấn, hắn đều ở nơi này lưu lại vài ngày, hy vọng nhờ thời gian đó tìm được một chút tin tức từ Tử Nhã về. Mặc dù liên tục đều không có một chút thu hoạch nào, nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần bản thân kiên trì không ngừng, cuối cùng sẽ có một ngày có thể một lần nữa đạt được hạnh phúc.
Thuyền cập bờ, thị tòng của Hắc Chước vây chặt cho hắn xuống, bước trên vùng đất này mang theo hi vọng mới.
Tộc trưởng Hôi Hồ Tộc cùng quan viên đối với việc hắn đến biểu thị sự hoan nghênh nhiệt liệt, Hắc Chước leo lên mã xa bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, đi trước tộc trưởng về chỗ ở nghỉ ngơi.
Đoàn xe chào đón trên con đường rộng lớn đi trước, tộc trưởng Hôi Hồ Mễ Trù Đại Nhân dọc đường đi giới thiệu cho Hắc Chước phong thổ địa phương, hắn báo cho Hắc Chước, xung quanh chủ thành năm mươi dặm cùng bên trong có tới tận bảy thôn trang to nhỏ, tổng nhân khẩu hơn nghìn, dân đông sống bằng nghề chăn nuôi cùng nông nghiệp.
Hắc Chước kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn đường phố phồn hoa, phố xá hai bên đường thương gia san sát mọc lên, còn có các quán nhỏ bán thức ăn hàng mỹ nghệ. Hắn không thể không cảm thán, cuộc sống tộc yêu hồ càng ngày càng giống xã hội nhân loại, bọn họ cũng dần dần hình thành hình thức sản xuất tổng thể tự cấp tự túc, không hề đơn thuần chỉ là yêu quái lấy xâm phạm nhân loại mà sống.
Mã xa đến phủ của Mễ Trù, Hắc Chước bước xuống xe ngựa. Thê tử Mễ Trù dẫn con út năm tuổi ra nghênh tiếp, Hắc Chước vừa nhìn đến đứa bé nam có cái bím tóc dài kia, lập tức nhớ tới con của mình không biết đang ở nơi nào.
“Con của ngươi…?” Hắn dùng thanh âm mang chút run rẩy hỏi, bên cạnh Mễ Trù tươi cười hớn hở.
“Đúng vậy, ta có phúc hơn mấy người huynh đệ ta, cưới được thê tử tốt.” Mễ Trù dốc tâm trí mà khen ngợi ái thê của mình, vóc người phu nhân Mễ Trù có vẻ hơi chút mập mạp thẹn thùng cúi đầu mỉm cười. Bộ tộc Yêu Hồ thiếu phụ nữ, có thể lấy được đến một người vợ đồng thời sinh con, quả thật là rất khó có được phúc khí đó. Trong mắt Mễ Trù dào dạt niềm kiêu hãnh thái độ của một người cha, lôi kéo cánh tay nhỏ bé của nhi tử phân phó: “Tiểu Đan, tới tham kiến đại vương.”
“Tham kiến đại vương.” Tiểu Đan nhu thuận vái chào.
“Tiểu Đan thật ngoan.” Bàn tay to lớn của Hắc Chước liền xoa lên mái tóc màu tro mềm mượt trên đầu, khó nén được xúc động trong lòng. Con của hắn… Con của hắn cùng Tử Nhã, hẳn là lớn lên cũng như vậy…
Mễ Trù ở bên và thị tòng hoang mang nhìn thần sắc Hắc Chước vừa vui vừa đau buồn, vẻ mặt mờ mịt.
“Đại vương, chúng ta nên đi vào nghỉ ngơi.” Mễ Trù nói.
“Được.”
Đoàn người vừa trò chuyện vừa đi vào phòng trong, Hắc Chước hiển nhiên phi thường thích đứa bé, hắn chủ động lôi kéo Tiểu Đan đi, dọc theo đường đi hỏi han, tỷ như “Con mấy tuổi rồi?” “Thích chơi cái gì? Thích ăn cái gì?”, Mễ Trù cùng thê tử thấy chính con mình có thể làm cho Vương vui vẻ, cũng rất vui mừng.
Vì Hắc Chước mà Mễ Trù cử hành yến hội chào đón, Hắc Chước vẫn cho Tiểu Đan ngồi bên cạnh, còn không ngừng hỏi phu nhân Mễ Trù về những chuyện thú vị xung quanh sự lớn lên của Tiểu Đan. Mễ Trù phu nhân không tiếc rẻ chút nào đem kinh nghiệm sinh nở của mình ra chia sẻ, Hắc Chước nghe xong càng hứng thú, không hề có vẻ tự cao tự đại của bậc đế vương, toàn bộ bầu không khí yến hội đều hài hòa, tất cả mọi người với một Hắc Chước ôn hòa khen không dứt miệng.
Cuối cùng giữa lúc mọi người tản mác ra, Hắc Chước một mình trở về phòng khách chính hoa mỹ.
Tối nay hắn không thể cùng thê nhi gặp gỡ trong mộng, chỉ vì trong lòng rầu rĩ phiền muộn sự mất mát kia khiến hắn khó có thể nhắm mắt ngủ.
Hắn đã bỏ lỡ bốn năm phát triển của chính con mình, lẽ nào sau này hắn sẽ còn phải tiếp tục bỏ lỡ? Còn phải chờ bao lâu nữa, tự tay hắn mới có thể ôm con của hắn? Còn phải chờ bao lâu, hắn mới có thể một lần nữa nắm giữ được hạnh phúc của bản thân…
Hạnh phúc, vốn dĩ xa vời đến thế…
Hắc Chước một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, hắn dẫn theo thiếp thân hầu hạ đi tới đoạn đường náo nhiệt nhất trấn. Sau khi đi loanh quanh một vòng trên con đường, hắn đi tới một quán trà. Trên lầu hai tầm nhìn mở rộng, đến ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, nhìn cảnh vật bên dưới không bỏ sót cái gì.
Đây là chuyện hắn nhất định sẽ làm khi đến mỗi một thị trấn nào đó, không hiểu vì sao, hắn luôn luôn nghĩ, chỉ cần tự bản thân nhìn những hình dáng ấy, một ngày nào đó sẽ thấy người nọ cùng đứa trẻ đi vào tầm nhìn của hắn — mặc dù kỳ tích vẫn chưa xuất hiện.
Khi tới buổi trưa, trên đường phố dần dần náo nhiệt hẳn lên, người đi đường cũng càng ngày càng nhiều, tiếng rao hàng của người bán hàng rong mới bắt đầu cất lên thưa thớt.
Hắc Chước thờ ơ mà uống trà, say mê nhìn nhìn dòng người qua lại trên đường. Hắn vừa nhìn trong đầu vừa lẩm nhẩm duy nhất một lời khẩn cầu–
Xin cho ta thấy em… Xin cho ta thấy Tử Nhã… Xin cho ta và em tương phùng…(tương phùng: gặp lại. Tự nhiên analih nhớ đến bài hát “nghìn năm tương phùng >.