Những nghệ sĩ nơi Thiên đình diễn tấu ra âm thanh của tự nhiên, dạ minh châu bảy màu được khảm đầy trên cột trụ, sông xây bằng đá cẩm thạch đem đại đường phân cắt thành mấy bộ phận, bên trong chảy xuôi quỳnh tương (rượu) màu vàng nhạt, tản mát ra hương thơm làm say lòng người, nhìn kỹ, rất nhiều tiên quả trong suốt nằm dưới sông.
Cả gia đình Thiên đế ngồi ở chủ tọa, bên dưới bày hơn mười chiếc bàn bạch ngọc, những khách nhân dựa theo thân phận cao thấp, lấy chủ tọa là trung tâm mà ngồi xuống.
Các tiên nữ dâng lên mỹ thực, tiên thị dùng tiểu dũng (thùng) tinh xảo từ sông vớt khởi rượu ngon, rót vào bầu rượu ngọc bích, đưa đến trên bàn khách nhân, bên cạnh đại sảnh, lấy lụa mỏng ngăn cách, các đại trù (đầu bếp)thiên giới chế biến ra những thức mỹ vị.
Sứ giả Phù U Giới đều chưa thấy qua loại yến hội đặc biệt này, mỗi người hưng trí bừng bừng mà nhìn các tiên thị làm việc. Mà Hắc Chước cùng Tử Nhã dẫn đầu đoàn ngồi gần đó thì có vẻ bình tĩnh hơn.
Hắc Chước uống rượu ngon mới vừa đánh lân, biểu tình lạnh nhạt, cùng nước sôi không khác biệt lắm. Tử Nhã ngồi ở bên cạnh y, không yên lòng mà cầm lấy một khối hoa quế cao khéo léo cắn một hơi, hai mắt lại nhẫn không nổi nhìn về phía chủ tọa.
Thiên hậu nương nương tóc đen rủ xuống đất, khuôn mặt tuấn tú, một thân vốn xanh lam, hắn nhìn thế nào đều cảm thấy được quen mắt. Hắn nhất định chính là vị nương nương hơn hai trăm năm trước đã cứu mình, Tử Nhã cơ hồ có thể chắc chắn.
Lại nói tiếp, lần đó chính mình lên trời trộm dục thần chi quả, nếu không được Thiên hậu trợ giúp, đã sớm chết dưới côn của thủ vệ, nào có hôm nay đắc ý? Tử Nhã thật sự rất muốn tìm một cơ hội hảo hảo đáp tạ đối phương, nhưng là, đối phương giống như hoàn toàn không nhận biết chính mình, hắn thất vọng mà nhìn Mặc Nhiên từ đầu đến cuối mang mặt mỉm cười ứng đối mọi người.
Chẳng biết tại sao, Mặc Nhiên nguyên bản không có đặc biệt chú ý hắn thình lình xoay đầu lại, cùng ánh mắt Tử Nhã tiếp xúc. Hắn thân thiết hướng Tử Nhã mỉm cười, Tử Nhã biết vậy nên kinh ngạc, gương mặt lập tức nóng lên.
“Ngươi làm sao vậy?” – Hắc Chước thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên, Tử Nhã có điểm kích động mà chuyển hướng y.
“Không… Không có việc gì…” – Tử Nhã vội nói.
Hắc Chước tuy rằng ngoài mặt không quá để ý, nhưng kỳ thật y luôn luôn chú ý Tử Nhã, cũng biết là đối phương đang nhìn lén Mặc Nhiên, y tâm sinh khó chịu, không tốt mà nhìn nhìn Mặc Nhiên, người sau tựa hồ hồn nhiên mà tiếp tục cùng thái tử bên cạnh tán gẫu.
“Không được nhìn chằm chằm nam nhân khác.” – Hắc Chước gần sát bên tai Tử Nhã nói nhỏ.
“Không phải…” – Tử Nhã muốn nói mình nhìn Mặc Nhiên không phải nhìn theo ý mà Hắc Chước ám chỉ, nhưng nhất thời cũng nói không nên lời. Hắc Chước nghiêm mặt nói:
“Ta biết ngươi không phải thích hắn, nhưng thân là trượng phu của ngươi, bất kể là nguyên nhân gì cũng vậy, ta cũng không hy vọng ngươi đặt chú ý trên người nam nhân khác.”
Tử Nhã trên mặt lúng túng, thẹn thùng mà cúi đầu, như tiểu hài tử làm sai việc, không dám tái ngẩng đầu nhìn Mặc Nhiên.
Hắc Chước biết mình đã thắng lợi, y cảnh cáo liếc nhìn Mặc Nhiên, giống như đang nói “Không được tái tùy tiện đối với lão bà của ta phóng điện”.
Mặc Nhiên không có nhìn y, tiếp tục uống rượu, chính là bỗng dưng khẽ thở dài một tiếng.
“Ngươi làm sao vậy?” – kẻ hay chú ý thắc mắc giống Hắc Chước chính là trượng phu của Mặc Nhiên, đường đường Thiên đế bệ hạ.
“Không có gì a.” – Mặc Nhiên quơ chén rượu.
“Vậy ngươi cảm thán cái gì?” – Phiền Lê nhíu mày.
“Nhìn thấy tiểu hắc điêu dịu ngoan bị khi dễ, có điểm gai mắt mà thôi.” – Mặc Nhiên nói nhưng Phiền Lê nghe không hiểu.
“Hắc điêu?” – Phiền Lê nhìn chung quanh đại sảnh. “Làm sao có hắc điêu?”
“Trong lòng có hắc điêu, trong mắt tự nhiên liền thấy hắc điêu.” – Mặc Nhiên đùa y nói.
“Ngươi tốt nhất nói rõ hơn một chút.” – Phiền Lê bắt đầu không kiên nhẫn.
“Bệ hạ, ngài như thế nào còn có thời gian cùng Bổn cung nói chuyện phiếm? Ngài hiện tại phải đi mời rượu các tân khách đi?” – Mặc Nhiên tứ lạng bạt thiên cân mà ngăn chặn y truy hỏi.
“Ai quan tâm bọn họ? Ta vốn không muốn xã giao đám hồ yêu kia, ký kết nghị hòa không được sao, còn muốn tốn thời gian chiêu đãi.” – Phiền Lê phát cáu nói.
“A?” – Mặc Nhiên mặt còn tươi cười, nhưng trong mắt lộ ra hàn ý. “Vậy ngài vẫn hạ mình đến giao tiếp với yêu hồ ta đây, thật sự là ủy khuất ngài.”
Phiền Lê kinh giác chính mình nói lỡ, vội thấp giọng nói: “Ngươi không giống với bọn họ…”
“Phải không? Ta cảm thấy được chúng ta là rất giống nhau.” – Mặc Nhiên không cười nữa, Phiền Lê sợ hắn ghét mình, nhận thua nói:
“Đã biết, ta đi tiếp đón bọn họ còn không được sao?”
Tuy rằng trăm lần không muốn, nhưng Phiền Lê vẫn cầm lấy chén rượu hướng các tân khách, thái tử cùng hai gã tiên thị theo sát sau đó.
Mặc Nhiên tao nhã chống má, xa xa nhìn Phiền Lê mời rượu Hắc Chước cùng Tử Nhã, Tử Nhã đoan trang dịu ngoan nhu thuận, âm mưu dần hình thành trong đầu Mặc Nhiên.
Đêm đã khuya, những khách nhân lên xe ngựa rời đi đại sảnh yến hội. Bốn thiên mã màu nâu kéo mã xa bạch kim di chuyển, ở trên đám mây chạy như bay, Hắc Chước cùng Tử Nhã ngồi ở trong xe ngựa, mười ngón siết chặt.
“Mệt mỏi sao?” – Hắc Chước vuốt ve cái trán trắng nõn của Tử Nhã.
“Không có…”
“Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai là có thể hồi Phù U Giới.”
“Ân.”
Bọn họ đang nói, bên ngoài bỗng nhiên quát khởi một trận quái phong, mã xa nhất thời không thể di chuyển. Bên trong xe Tử Nhã ngã vào người Hắc Chước, người sau vội vàng đem hắn đỡ lấy.
“Sao lại thế này?”
Xa phu là thần tướng thiên giới phái tới, hắn luống cuống trả lời: “Hồ vương, ta cũng chưa từng thấy qua cơn gió nào như vậy…”
Hắn vừa dứt lời, ngọn gió bỗng dưng biến thành gió xoáy, ngựa hí hô, mã xa bị thổi mà mãnh liệt đảo quanh, gió từ cửa xe tiến vào, Hắc Chước cùng Tử Nhã đều bị thổi đến không mở được mắt.
“A ——”
Hắc Chước bỗng nhiên nghe thấy Tử Nhã thét chói tai, y chịu đựng cuồng phong mà mở mắt ra, nhìn thấy đúng là Tử Nhã bị gió từ cửa sổ cuốn đi.
“Tử Nhã!!” – Hắc Chước liều lĩnh theo sát bay ra.
Gió kia vừa nhanh vừa mạnh, phảng phất có ý ngăn cản Hắc Chước, Tử Nhã nháy mắt mất đi bóng dáng, lúc này, cuồng phong cũng lập tức đình chỉ.
“Tử Nhã ——!” – Hắc Chước lo lắng hô to, bay theo hướng Tử Nhã bị thổi.
“Vất vả ngươi rồi, ngươi lui ra đi.”
“Là, nương nương, mạt tướng cáo lui.”
Tử Nhã nghe thấy bên tai có người nói chuyện, hắn chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường treo đầy lụa mỏng.
“Ngươi đã tỉnh?” – Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Nhiên mang theo nụ cười giảo hoạt hiện tại trước mặt, Tử Nhã hoảng sợ, kích động ngồi dậy.
“Nương nương… Nơi này…” – Tử Nhã cả kinh nói năng lộn xộn.
“Nơi này là tẩm cung của ta.” – Mặc Nhiên trấn an nói: “Ngươi đừng sợ, ta tìm ngươi đến không phải có ác ý.”
Chẳng qua là trò đùa dai mà thôi, Mặc Nhiên ở trong lòng bổ sung.
Tử Nhã vội vàng bò xuống giường, ở trước mặt Mặc Nhiên quỳ xuống.
“Ngươi làm cái gì vậy?” – lúc này đến phiên Mặc Nhiên chẳng biết tại sao.
“Nương nương, ân tình ngài đối với Tử Nhã, Tử Nhã vẫn không có cơ hội báo đáp, mà nay đi vào Thiên Giới, thế nhưng cũng không thể chuẩn bị tạ lễ, Tử Nhã cảm thấy phi thường hổ thẹn…”
“Ai nói ngươi phải tạ ơn ta.” – Mặc Nhiên đem hắn nâng lên.
“Thế nhưng ta…”
“Bất quá, ngươi nếu thật có lòng đáp tạ ta, liền giúp ta làm một chuyện đi.” – Mặc Nhiên cười tủm tỉm nói.
“Chỉ cần là việc ta có thể làm, xin nương nương cứ việc phân phó.”
“Ngươi nhất định có thể làm được.” – Mặc Nhiên để sát vào tai hắn, nói nói mấy câu, Tử Nhã khuôn mặt lập tức đỏ lên, cuống quýt lắc đầu nói: “Không được… Ta làm không được…”
“Ngươi nhất định làm được, không phải chỉ là chuyện đơn giản sao?”
“Thực xin lỗi nương nương, loại sự tình này… Ta thật sự… Thật sự làm không được…”
“Thật là, hài tử đều sinh vài tên, còn có cái gì hảo thẹn thùng?”
“Thế nhưng… Đó là…” – Tử Nhã càng nói mặt càng hồng.
“Chẳng qua là không biết cách mà thôi.”
“Nương nương… Thế nhưng ta cảm thấy được… Như vậy rất thẹn thùng…”
“Không có gì phải thẹn thùng, trong quan hệ phu thê, không thể một người mãi mãi bị người kia ăn trụ, phải thay đổi một chút mới không thấy chán a.” – Mặc Nhiên hướng dẫn từng bước.
“Nương nương… Ta thật sự là…”
“Như vậy tốt lắm, ngươi thật sự không cần nói, liền để cho ta tới làm mẫu, như thế nào?”
“Ách?”
Phiền Lê cất bước đi trên hành lang dài, một gã thần thị khẩn trương theo sát phía sau y.
“Bệ hạ, Hồ vương nói tận mắt thấy Hồ hậu bị gió quát sang bên này…”
“Kia lại như thế nào? Y cho rằng ta bắt nương tử của y sao?”
“Y không nói như vậy, y chính là hy vọng bệ hạ anh minh tra cứ một chút…”
“Nói với hắn, có lẽ là nương tử của y không chịu nổi y, chính mình bỏ trốn, ít đến phiền ta.”
“Bệ hạ… Như vậy không tốt lắm đâu…” – thần thị đầu đầy mồ hôi. “Dù sao Hồ vương là khách quý, Vương hậu của y mất tích ở thiên giới, nếu xử lý không tốt, chỉ sợ sẽ khiến cho hai giới trở mặt…”
Nói cũng đúng, nếu cùng Phù U Giới giới không tốt, Mặc Nhiên lại sẽ mất hứng đi… Phiền Lê dù ngại phiền toái cũng muốn chiếu cố Mặc Nhiên. Hồ hậu mất tích hẳn không phải là bất ngờ, nhưng rốt cuộc là ai đã đem Hồ hậu đi? Phiền Lê dừng lại, giống như nhớ tới một chút manh mối.
“Bệ hạ…?” – thần thị đang chờ đợi y đáp lại.
“Phái người ở kề bên này cẩn thận tìm, nhưng không thể vào tẩm cung quấy rầy nương nương.” – Phiền Lê rốt cục từ bi ra lệnh.
“Là.” – thần thị rốt cục nới lỏng một hơi.
“Ta muốn nghỉ ngơi, căn dặn người không có việc gì thì đừ ng đến ồn ào ta.” – Phiền Lê cũng không quay đầu lại mà đi vào tẩm cung.
Lướt qua sa mạn thật dày, Phiền Lê đi vào trong phòng ngủ, y đang muốn cùng Mặc Nhiên nói chuyện Hồ hậu mất tích, đã thấy Mặc Nhiên mặc đơn bạc trường bào ngồi ở bàn tròn.
Mặc Nhiên một tay nâng cằm, một tay kia lẩm nhẩm sách trên mặt bàn. Khuôn mặt tú lệ của Mặc Nhiên dưới hào quang của dạ minh châu có vẻ càng thêm mê người, thân thể tuyết trắng của hắn cùng đầu nhũ trắng mịn dưới áo ngủ như ẩn như hiện.
“Đã trở lại?” – Mặc Nhiên cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi Phiền Lê đang cứng nhắc ở một bên.
“Ân… ” – Phiền Lê cổ họng nóng lên, nuốt nuốt nướt bọt, chậm rãi đi về phía Mặc Nhiên, hai tay khoát lên trên bả vai hắn, mềm nhẹ xoa bóp cho hắn.
“Muốn trước tắm rửa sao?” – Mặc Nhiên khép lại sách vở, quay đầu lại đối y cười khẽ.
“Ân.” – Phiền Lê hai tay luồn vào trong vạt áo rộng mở, ở trước ngực hắn xoa bóp.
“Muốn ở trong phòng? hay là đi phòng tắm?” – Mặc Nhiên cái gáy tựa vào trên bụng y, ngửa đầu hấp dẫn mà nhìn y.
“Liền ở trong này…” – Phiền Lê nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn mà muốn bốc cháy.
“Vậy đi a.” – Mặc Nhiên đứng lên, dẫn đầu đi hướng phòng tắm, Phiền Lê vừa cởi quần áo vừa bước nhanh đuổi theo hắn.
Trong phòng tắm sương trắng mờ mịt, trung tậm có hình một lá sen, có thể đồng thời dung hạ mười người, nước ấm theo sư tử đầu trào ra, chảy vào trong bồn tắm.
Mặc Nhiên đứng ở bên cạnh ao, không tự mình động thủ, Phiền Lê đã muốn từ sau ôm lấy hắn, đem đai lưng hắn cởi bỏ, lưu loát mà bái rơi quần áo.
Phiền Lê đem hắn ngang ngược ôm lấy, hai người trần trụi đi vào dục trì. Nước ao cũng không quá sâu, bọn họ ngồi xuống mộ lúc nước vừa vặn ngập lên đến ngực.
Mặc Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, Phiền Lê tiến lên hôn hắn. Mặc Nhiên cũng tích cực mà vươn đầu lưỡi đáp lại, tiểu mông đặt ở khố gian của đối phương xấu xa mà chà xát, cảm thụ được vật thể kia dân dân cường đại.
“Nhanh như vậy liền cứng rắn?” – Mặc Nhiên cười trêu nói.
Phiền Lê chịu không nổi dụ dỗ, rất nhanh liền thô lỗ thở gấp đem Mặc Nhiên quay lại, để hắn mở ra chân khóa ngồi ở trên người mình.
Hai người ôm chặt đối phương, kịch liệt hút lẫn nhau. Mặc Nhiên tiếp tục đong đưa eo nhỏ, cùng hắn ma xát hạ thân.
“Ngươi yêu tinh kia…” – Phiền Lê mắng nhỏ, đem hắn đẩy ngã bên cạnh ao. Kéo lên đội chân dài tuyết trắng, Mặc Nhiên lại nói:
“Chờ một chút thôi…”
“Ta chờ không được…” – Phiền Lê đột nhiên cúi đầu, ngậm phân thân nửa cứng rắn của đối phương.
“Ân…” – Mặc Nhiên phát ra rên rỉ mất hồn, Phiền Lê mê muội mà mút hắn, chờ toàn bộ dương cụ đều bị liếm qua, lại chuyển sang liếm lộng thịt huyệt trắng mịn.
“A… A… chính là chỗ đó… Thật thoải mái…” – Mặc Nhiên ôm đầu y, tiểu mông nương theo y mà từng đợt co lại, Phiền Lê đem đầu lưỡi dò xét đi vào u huyệt, một tay nắm phân thân đối phương bộ lộng.
“Ân… Hảo bổng… Thật thoải mái… Chính là chỗ đó…” – Mặc Nhiên càng phát ra âm thanh dâm đãng, trên mặt biểu hiện vui sướng hưởng thụ. Phiền Lê tựa hồ được cổ vũ, càng thêm ra sức lấy lòng hắn.
Bọn họ đang khí thế ngất trời, bỗng nhiên nghe thấy “đông” một tiếng, Phiền Lê cảnh giác ngẩng đầu, nhanh chóng kéo Mặc Nhiên ra phía sau. Y nhìn về phía truyền đến tiếng vang, chỉ thấy một con hắc điêu ghé vào cổng vòm nơi phòng tắm, xem ra nó là từ khung cửa bay vào.
Hắc điêu bị Phiền Lê nhìn chằm chằm, trong mắt toát ra sợ hãi, nó bước chân nhỏ nhắn chạy đến co lại phía sau cửa trốn đi. Phiền Lê đang muốn rời khỏi dục trì để tìm đến cùng, bị Mặc Nhiên từ phía sau ôm lấy.
“Đó là ta nhặt trở về, không có việc gì.”
Phiền Lê quay đầu lại nhìn hắn, tựa hồ có điểm hoài nghi, Mặc Nhiên hướng tai y thổi nhẹ một hơi.
“Như thế nào? Không tiếp tục sao?”
“Đương nhiên không phải.” – Phiền Lê xoay người ôm lấy Mặc Nhiên, để hắn nửa nằm ở bên cạnh ao.
Phiền Lê mở ra cặp đùi trắng noản, nhắc lên ngạnh bổng thô to, nhắm ngay mật động ướt át mà động thân tiến vào.
“Ai nha…” – Mặc Nhiên nhẹ nhàng chậm chạp lay động, để tiểu huyệt hoàn toàn tiếp nhận dương cụ xâm nhập.
Phiền Lê thông thuận đi vào, Mặc Nhiên mang theo tính khí của y, vặn vẹo tiểu mông bộ lộng đứng lên.
“A… Đừng nhúc nhích… Ngươi này tiểu yêu tinh…” – Phiền Lê chịu đựng không nổi mà thở dốc.
“Ta vốn chính là yêu tinh…” – Mặc Nhiên cười khúc khích, ôm cổ của y kéo xuống, vươn cái lưỡi phấn hồng liếm lỗ tai y, tiểu huyệt tiếp tục chặt lại.
“Ngươi thật là… dâm đãng… Xinh đẹp nhất yêu tinh… ” – Phiền Lê ôm lấy cặp mông mượt mà của hắn, bắt đầu mãnh lực ra vào.
“A, a, a… Lại dùng lực một chút… A…”
Từng đợt phóng đãng rên rỉ từ trong phòng tắm truyền ra, tiểu hắc điêu trốn ở bên ngoài thẹn thùng mà lui thành một góc.
Phiền Lê ở trong sa trướng màu tím nhạt đang ngủ say, Mặc Nhiên khoác trường bào tơ vàng, khinh thủ khinh cước (nhẹ nhàng, rón rén) mà rời đi phòng ngủ. Tiểu hắc điêu ghé vào cạnh cửa vận động đôi chân ngắn ngủn theo sát hắn.
Mặc Nhiên đi đến hành lang dài cách xa phòng ngủ, xoay người, nhẹ nhàng vung tay lên, hắc điêu khôi phục thành hình dáng Tử Nhã.
“Thế nào?” – Mặc Nhiên hỏi Tử Nhã vẻ mặt đỏ bừng.
Tử Nhã vặn xoắn ngón tay, không tiện mà nói nhỏ: “Thiên hậu nương nương… Ta xem thời gian cũng không còn sớm, ta có phải hay không cần phải trở về…”
“Không cần phải gấp gáp trở về đi? Khiến cho Hắc Chước tiểu tử kia khẩn trương một chút càng tốt.” – Mặc Nhiên bất cần mà nói: “Hơn nữa ta đang hỏi ngươi, ngươi vừa rồi xem xong một màn biểu diễn phấn khích, có bị dẫn dắt hay không?” (beta: vâng vâng chị đã chỉ dẫn tận tình goy =]])
Tử Nhã xấu hổ đến hai tai đều đỏ, nói lắp: “không…”
“Không phải chứ? Ta vừa rồi như vậy dụng tâm làm mẫu, ngươi cư nhiên cái gì cũng học không được?”
“Cái kia…”
“Ngươi thẹn thùng cái gì?” – Mặc Nhiên một tay tao nhã vuốt cằm tự hỏi. “Lấy cá tính của Hắc Chước mà nói, y “làm ngươi” không ít lần đi? Nhìn ngươi thế nào vẫn một bộ thanh thuần xử nam.”
“Không phải… Bởi vì…”
“Cái gì?”
“Bởi vì… Ta rất ít cùng người khác… Đàm luận này đó…” – Tử Nhã ấp a ấp úng nói.
“Làm đều làm, như thế nào vẫn không tiện đàm luận?”
“Nương nương… Ta xem ta cần phải trở về…” – Tử Nhã lại lặp lại.
“Ta đây xin ngươi? Ngươi áp dụng chủ động câu dẫn Hắc Chước, làm không được sao?”
Tử Nhã hơi áy náy nói: “Thực xin lỗi, nương nương…”
“Xem ra cố gắng của ta đúng là uổng phí?” – Mặc Nhiên buông tay.
“Tử Nhã phụ lòng nương nương… ” – Tử Nhã đang nói, Mặc Nhiên bỗng dưng vươn ngón trỏ đặt trên trán hắn, một đạo quang mang kỳ dị nháy mắt tiến vao trong đầu hắn, mà Tử Nhã cái gì cũng không cảm giác được.
“A?” – hắn hoang mang che trán.
“Quên đi, ta phái người đưa tiễn ngươi trở về.”
Tử Nhã nhìn Mặc Nhiên rời đi, nghĩ thầm mình nhất định đã làm cho đối phương thực thất vọng rồi. Mà Mặc Nhiên đưa lưng về phía Tử Nhã trên khuôn mặt lại hiện ra nụ cười giảo hoạt.
Tử Nhã được thần tướng hộ tống trở lại nơi ở dành cho khách quý, Hắc Chước nghe thấy tiến tới, đưa hắn cẩn thận đánh giá một phen. Tử Nhã chủ động nói rõ:
“Không có việc gì, Thiên hậu nương nương tìm ta.”
“Hắn tìm ngươi làm cái gì?” – Hắc Chước nhíu mày.
“Chính là…” – Tử Nhã đang chuẩn bị nói, trong đầu lại bỗng nhiên trống rỗng, hoàn toàn nhớ không nổi sau khi Mặc Nhiên tìm hắn đã phát sinh chuyện gì.
“Chính là cái gì?” – Hắc Chước lại khẩn trương hỏi.
“Giống như…” – Tử Nhã thật sự không nhớ, đành phải kiên trì nói dối: “Chính là hỏi một chút chuyện Phù U Giới…”
“Chỉ có như vậy sao?”
“Ân… Còn có chuyện bọn nhỏ…”
Hắc Chước đối với lới Tử Nhã nói rất tin, thầm nghĩ có lẽ Mặc Nhiên lấy thân phận trưởng bối quan tâm nữ nhân chính mình, y không hề truy vấn, ôm Tử Nhã trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Phù U Giới một hàng ly khai Thiên Giới, chuyến đi lần này xem như viên mãn thành công.
Sau khi trở về, chờ đợi bọn hắn là một hồi yến hội long trọng. Hắc Chước cùng Tử Nhã tiếp đón đại thần cùng những khách nhân, tới đêm khuya mới có thể trở lại phòng ngủ.
Sau khi người hầu đưa đến quần áo để thay, liền bị Hắc Chước thối lui. Khi trong phòng chỉ còn lại có Tử Nhã cùng Hắc Chước, trên trán Tử Nhã bỗng nhiên hiện lên một đạo hào quang, Hắc Chước đang thay áo cũng không có phát hiện.
Tử Nhã thái độ khác thường mà không có tiến lên giúp Hắc Chước thay quần áo, lại ngồi vào mép giường.
“Ngươi làm sao vậy?” – Hắc Chước phát hiện điểm dị thường của hắn, quan tâm mà đi đến trước người hắn.
“Ta không thoải mái…” – Tử Nhã xoa thái dương.
Hắc Chước rất là khẩn trương, vội ngồi vào bên cạnh hắn. “Làm sao không thoải mái?”
“Nơi này…” – Tử Nhã lôi kéo tay y luồn vào trong áo chính mình, đặt trên ngực.
“Ngực không thoải mái sao?” – Hắc Chước một lòng đều treo ở trên người hắn, vội vàng áp vào ngực hắn vận khí.
“Ân… Nhu một chút thì tốt rồi…” – Khẩu khí của Tử Nhã hàm chứa ý vị làm nũng xưa nay chưa từng có, hơn nữa dựa vào trong ngực Hắc Chước.
“Có hảo một chút hay không?” – Hắc Chước vừa nhu vừa hỏi.
“Thực ngứa ngáy.” – Tử Nhã đẩy y ra.
“Dương?”
Tử Nhã ngồi mãi đến khi thân mình rớt ra quần áo, lộ ra một mảng ngực trắng nõn, hắn chính mình xoa một bên nhũ tiêm đã muốn đứng lên, thở gấp nói: “Nơi này thực dương…”
Hắc Chước thấy một màn như vậy, cổ họng lập tức nóng lên.
Tử Nhã đưa quần áo cởi đến thắt lưng, tay nhỏ bé quạt gió. “Hình như nóng hơi.”
Thông minh như Hắc Chước, khiêu khích rõ ràng như vậy sao có thể không nhìn ra? Y ôm bả vai Tử Nhã, thấp giọng nói: “Nhiệt thì đem quần áo cởi đi…”
Y nói xong, tay đã muốn phóng tới trên đai lưng Tử Nhã, Tử Nhã lại đem tay y dời.
“Ta phía dưới không nóng a.” – Tử Nhã chỉ vào nhũ thủ chính mình nói: “Nơi này đặc biệt dương.”
“Ta đây tới giúp ngươi chỉ dương…” – Hắc Chước đột nhiên một hơi đi lên cắn đầu nhũ của hắn, Tử Nhã thấp kêu một tiếng, tiếp theo lại nở nụ cười.
“Ha ha… Đừng như vậy! Càng dương nữa!”
“Vậy sao?” – Hắc Chước vươn đầu lưỡi, cuốn trứ tiểu quả khéo léo kia, lại hấp.
“Ân…” – Tử Nhã thở hổn hển, chính mình thân thủ xoa đầu ngực bị bỏ quên bên kia. Hắc Chước vội vàng đẩy ra tay hắn, chuyển sang ngậm bên kia.
Tử Nhã đầu gối hơi hơi co lại, cọ sát nơi khố hạ, cảm giác nơi đó hơi hơi co lại.
“Ân… A…” – Tử Nhã thở gấp liên tục, nhũ tiêm hai bên được Hắc Chước âu yếm mà trở nên cứng rắn đứng lên, hơn nữa tản mát ra màu đỏ tươi.
Hắc Chước liếm đủ, rốt cục hỏi: “Vẫn dương sao?”
“Bên trên không dương, thế nhưng phía dưới thực dương…” – Tử Nhã vặn vẹo lưng áo.
“Ta lập tức tới cho ngươi chỉ dương.” – Hắc Chước gấp gáp cởi đai lưng, xốc lên vạt áo. Tử Nhã lúc này đem hắn thật lớn hung khí kéo ra.
Hắc Chước không gặp qua Tử Nhã như vậy chủ động, y đĩnh thắt lưng, theo sự dẫn dắt của đối phương mà đem dương vt đưa đến trước u huyệt của Tử Nhã.
Tử Nhã ừ vài tiếng, nắm nam cái thô to chá sát trên u huyệt.
“Như vậy sẽ không dương sao?” – Hắc Chước bắt đầu thở gấp.
“Ân… Thế nhưng bên trong vẫn là thực ngứa ngáy…” – Tử Nhã lay động tiểu mông.
“Cắm vào đi… Đảo vài cái sẽ không dương…”
Tử Nhã thân nằm úp sấp ở trên giường, đổi thành tư thế mê người. “Nhanh lên vào đi, ta dương sắp chết…”
Hắc Chước theo dõi cúc huyệt trắng mịn khi khai khi hợp, kích động đến máu mũi đều nhanh phun ra, y nhấc lên côn tht, bài khai tiểu huyệt đỉnh vào.
“A… ” – Tử Nhã ngửa đầu thở gấp. côn tht tiến nhập nửa thanh, Hắc Chước từ phía sau hỏi:
“Vẫn dương sao?”
“Dương a… Ta còn muốn…”
Hắc Chước đĩnh thắt lưng lại cắm vào một chút, Tử Nhã phát ra rên rỉ thoải mái.
“Hảo bổng… Sâu hơn một chút…”
“Ngươi hôm nay như thế nào đặc biệt nha…” – Hắc Chước phát lên cái mông trắng noãn, rốt cục dùng sức đem phân thân đâm đi vào.
Mông Tử Nhã dính sát vào hạ thân Hắc Chước, hai người điên cuồng mà đong đưa thắt lưng. Khi Hắc Chước hướng bên trong xen vào, Tử Nhã kẹp chặt dương cụ sốt cao.
Hắc Chước thoải mái hô to: “Ngươi bên trong thật chặc… A… Mau đưa ta cho ta vào… Lại nhiệt lại siết chặt… Ngươi này tiểu tao tinh…”
Y từ sau ôm lấy Tử Nhã, để Tử Nhã ngồi trên chân của mình. Tử Nhã mở ra đùi, ngồi xổm trên người y tiếp tục bộ định, Hắc Chước hai tay giúp đỡ thắt lưng hắn, kéo hắn cao thấp di chuyển, tả hữu xoay quanh.
Hai người đỉnh đến trăm lần, Hắc Chước rốt cục phóng xuất, tiểu huyệt nóng bỏng bị yêu dịch tưới quá, Tử Nhã cũng thoải mái đến run rẩy, đưa dục vọng của mình phun ra.
Nhất thời, Tử Nhã trên trán ánh sáng nhấp nhoáng, cũng dần ảm đạm đi xuống.
Hắc Chước ôm Tử Nhã, cùng nhau thở phì phò, ý thức của Tử Nhã bỗng nhiên khôi phục lại, hắn còn nhớ rõ chính mình vừa rồi làm cái gì, nhưng hắn không biết vì cái gì chính mình sẽ làm như vậy, câu dẫn Hắc Chước căn bản là không phải là ý nguyện của hắn a!
Ngày hôm qua cùng Mặc Nhiên gặp mặt cũng trở về trong trí nhớ, Tử Nhã nhớ tới Mặc Nhiên ở trên trán mình điểm một cái, rốt cục hiểu được.
Mặt của hắn oanh oanh đỏ lên, mà lúc này, Hắc Chước lại từ phía sau ôm hắn, hướng trên mặt hắn dùng sức hôn một hơi.
“Bảo bối, ngươi vừa rồi thật nhiệt tình a… Giỏi quá.”
Tử Nhã nhớ tới chính mình mới vừa rồi “không biết xấu hổ”, ngượng ngùng đến toàn thân đều thiêu cháy, hắn bụm mặt thấp hô: “Không phải rồi!”
“Ngươi làm sao vậy?” – Hắc Chước không rõ ý. Tử Nhã tiếp tục bụm mặt, như thế nào cũng không chịu đối mặt y.(beta: em à đã làm mấy ngàn lần mà vẫn ngại hãn =..=)
Thiên giới bên này ——
Mặc Nhiên nhìn đôi vợ chồng son trong gương, thất vọng thở dài: “Thật vất vả giúp ngươi chủ động, như thế nào vẫn là một bộ dáng nhu nhược.”
Bất quá có lẽ đó cũng là phương thức chung sống của bọn họ đi, Mặc Nhiên ngón tay điểm nhẹ, hình ảnh trên gương biến mất. Hắn duỗi thắt lưng, chậm rãi ly khai phòng.