Mùa đông năm , tại một hẻm núi sâu, vắng người qua lại, trên dãy Côn Luân.
Tôi ngẩng lên nhìn qua khung cửa sổ, một dải màu đỏ rực đang hiện trên dãy núi phía xa, mây đen nhuốm vàng tươi làm nền cho màu xanh sẫm nơi đường chân trời. Tôi đứng lên, chầm chậm cất bước về phía cửa sổ, tủm tỉm cười:
- Trời sáng rồi!
Quay đầu lại thấy chàng trai trẻ đang run rẩy, nhìn mình đăm đắm, đôi mắt ngấn nước, rưng rưng rồi tuôn trào, vỡ òa. Tôi mỉm cười, ngóng đợi:
- Chàng nhớ ra rồi, phải không?
Người đó đứng lên, chao đảo, ấp úng:
- Ta… ta là… ta là…
Tôi tháo viên ngọc Linh hồn đeo trước ngực, ánh sáng bảy màu lấp lánh tỏa rạng, quầng sáng xoay nhiều vòng quanh chàng trai rồi đột ngột thâm nhập vào vùng ngực chàng, viên ngọc Linh hồn trên tay tôi lập tức biến mất. Chàng trai đặt tay lên ngực, thở gấp, giọng chàng nức nở:
- Ta nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi. Đây là kiếp luân hồi thứ bao nhiêu?
- Thứ mười lăm đó chàng.
Chàng run rẩy vuốt ve gương mặt tôi:
- Em vẫn chờ ở đây như mọi khi ư?
- Vâng. Em không đi đâu hết, em chỉ ở đây chờ chàng, chờ được ở bên chàng. Ngắn thì hai mươi năm, dài thì trăm năm. Có lần nửa đêm chàng đã thiếp đi, lúc tỉnh lại, chẳng còn nhớ gì cả, rồi chàng từ biệt em và ra đi mãi mãi. Từ đó em mới biết rằng, mỗi lần chàng đến tìm em, em phải kể hết toàn bộ câu chuyện trước khi trời sáng. Nếu không, chàng sẽ không thể nhớ ra và em sẽ phải chờ kiếp sau nữa. – Tôi mỉm cười mãn nguyện. – Nhưng tuổi thọ của em rất dài, em không ngại chờ đợi. Lúc chàng không đến, em dành thời gian suy nghĩ xem nên kể câu chuyện theo cách nào thì hấp dẫn nhất để chàng không thấy tẻ nhạt mà thiếp đi giữa chừng…
Chàng siết chặt tôi thêm nữa, như thể chỉ cần khẽ buông lơi là tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời này. Giọng chàng nghẹn ngào:
- Sau khi ta chết, em lại tiếp tục chờ đợi như vậy sao?
- Chàng nghĩ em sẽ trường sinh bất tử chắc? – Tôi phì cười, đập khẽ vào ngực chàng. – Không đâu! Đây là lần cuối cùng. Em chỉ sống được mấy chục năm nữa thôi, chàng xem, tóc em đã bạc trắng cả rồi này. Vả lại, ngọc Linh hồn sắp cạn linh khí, chàng cũng không thể đầu thai chuyển thế được nữa.
Chàng đẩy tôi ra xa một đoạn, đón lấy một lọn tóc của tôi, mái tóc màu lam mềm mượt như rong biển nay đã biến thành màu trắng toát. Tôi bật cười khi nhìn vẻ mặt kinh ngạc xem lẫn xót xa của chàng:
- Chàng sao vậy? Có phải chàng chê em già nua không? Hay chàng đang nuối tiếc vì không thể đầu thai chuyển thế được nữa?
Chàng vội vã thanh minh:
- Làm gì có chuyện đó! Dù dung mạo của em có thay đổi thế nào đi nữa, em vẫn mãi là bông hoa đẹp nhất trong lòng ta.
- Chàng nói đấy nhé! – Tôi nắm chặt tay chàng trong niềm hạnh phúc vô bờ. – Đời người ngắn ngủi xiết bao, chúng ta hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, để không phải tiếc nuối, cũng không mong cầu được chờ nhau hết kiếp này đến kiếp khác.
Chàng gật đầu cả quyết, lồng tay chàng vào tay tôi.
- Em nói đúng, chúng ta hãy sống thật vui vẻ, không chờ đợi kiếp sau, không nuối tiếc.
Ánh ban mai tràn vào căn phòng nhỏ, nắng vàng rực rỡ bao phủ lấy hai chúng tôi. Chàng giơ cao đôi bàn tay siết chặt của chúng tôi, chiếc vòng tay hình hoa sen lấp lánh muôn sắc dưới ánh mặt trời. Chúng tôi nhìn nhau và cười, bóng đôi lứa in trên tấm rèm lụa cửa sổ.
HẾT