Tôi ngắt lời cậu ta bằng tràng cười giòn giã, nước mắt trào ra:
- Nên chàng đã giao tôi cho người đàn ông khác, lại là người đàn ông quyền lực nhất thế gian! Tôi nên cảm ơn chàng ư? Vì sao chàng không hỏi xem tôi có bằng lòng hay không?
Thấy tôi khóc, cậu ta cuống quýt không biết phải làm sao, đành rút từ trong túi áo ra mảnh khăn lụa, rụt rè đưa cho tôi:
- Em đừng trách thầy. Thầy đã yêu cầu ta khẳng định chắc chắn tình cảm dành cho em. Thầy nói rằng, không thể để em chịu đựng thêm bất cứ sự đổ vỡ tình cảm nào nữa. Nếu ta chỉ đam mê nhan sắc yêu kiều của em thì thầy quyết không nhờ cậy ta chăm sóc em. Ta đã thề với thầy rằng, ta thật lòng yêu em...
- Thật lòng? – Tôi đẩy cậu ta ra, gạt nước mắt, lạnh lùng bật cười mỉa mai. – Cậu muốn giam tôi vào chốn lầu son gác tía như các phi tần khác, để ngày ngày mòn mỏi ngóng chờ cậu đến ban ơn mưa móc hay sao?
Chân Kim chừng như rất buồn, rầu rầu biện bạch:
- Nếu ta là kẻ háo sắc thì chỉ cần nháy mắt một cái, Vương phủ của ta sẽ chất đầy mỹ nữ. Nhưng bao năm qua, ngoài Khoát Khoát Chân, ta chỉ có thêm hai phi tần, họ đều là những người chăm sóc ta từ bé. Sau khi làm mẹ, họ trở nên già nua. Ta không có tình cảm yêu đương với họ mà chỉ còn tình nghĩa vợ chồng.
Công bằng mà nói, Chân Kim là người ít thê thiếp nhất trong số mười một hoàng tử của Hốt Tất Liệt. Trước khi được sắc phong làm thái tử, cậu ta là hoàng tử được sủng ái nhất, nhưng hơn mười năm qua, Chân Kim mới chỉ có một người vợ cả là Vương phi Khoát Khoát Chân và hai người thiếp vốn là những người theo hầu cậu ta từ nhỏ. Khoát Khoát Chân sinh cho cậu ta ba người con trai, hai người thiếp cũng lần lượt sinh hạ hai cô con gái và được phong làm thứ phi. Nhiều năm qua, biết bao vương công quý tộc muốn kết thân với Chân Kim, tìm mọi cách đưa cành vàng lá ngọc của mình vào phủ Yên Vương nhưng đều bị cậu ta từ chối. Trong số các hoàng tử, cậu ta là người liêm chính, ngay thẳng, đứng đắn nhất.
Cậu ta tiến thêm một bước, nhìn tôi đắm đuối:
- Tiểu Lam, trước ngày thành hôn với Khoát Khoát Chân, ta đã gặp em và trúng phải tiếng sét ái tình. Em là cô gái khiến ta lần đầu tiên trong đời biết thế nào là rung động. Cảm giác xốn xang, thổn thức, quyến luyến khó tả ấy, mãi đến bây giờ, sau mười ba năm, ta vẫn nhớ như in. Nếu ngày đó em không biến mất, biết đâu chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau!
Những lời tình tứ ngọt ngào, nồng nhiệt được thốt lên từ miệng một người đàn ông có thân phận tôn quý nhường ấy, quả thực rất có sức hấp dẫn, mê hoặc. Chỉ tiếc rằng, tôi đã không còn là cô gái thanh tân, cửa lòng để ngỏ năm xưa nữa. Thế nên, tôi vẫn bình thản nhìn thẳng vào cậu ta:
- Cậu là hoàng đế tương lai, dù thế nào cũng không thể trọn đời trọn kiếp với một mình tôi. Huống hố, cậu đã có người vợ kết tóc se tơ, chung sống với cậu mười ba năm và sinh cho cậu ba người con trai.
- Khoát Khoát Chân là vương phi của ta, bao năm qua cô ấy đã cai quản phủ Yên Vương đâu ra đấy, chưa khi nào làm điều gì sai trái nên ta không thể bỏ cô ấy. Ngày sau, nếu ta được kế thừa vương vị, ngôi hoàng hậu chắc chắn thuộc về cô ấy.
Cậu ta thốt ra những lời này bằng nỗ lực phi thường nhưng không hề do dự. Điều này chứng tỏ vị trí vô cùng quan trọng của Khoát Khoát Chân trong trái tim cậu ta. Chân Kim đưa mắt về phía tôi:
- Nhưng ta xin thề, nếu em bằng lòng lấy ta, ta sẽ không nạp thêm bất cứ thê thiếp nào nữa. Ta chỉ cần em thôi!
Khabi từng nói, tuyệt đối không được tin những lời thề nguyền của đàn ông. Tôi lắc đầu:
- Người ta càng quyền cao chức trọng càng bạc tình bạc nghĩa, tôi không tin đâu.
Cậu ta bối rối, mắt đỏ hoe, bước tới, nắm chặt hai vai tôi:
- Ta sẽ trở thành người đàn ông quyền lực nhất thế gian này, ta đủ sức để bảo vệ em!
Tôi gạt tay cậu ta ra, lắc đầu:
- Tôi là yêu tinh, tôi có thể tự bảo vệ mình, không cần dựa vào cậu. Chân Kim, Bát Tư Ba luôn như vậy, lúc nào cũng chỉ biết lo lắng cho người khác. Thực tình, tôi đã suy nghĩ rất kĩ, sau khi chàng viên tịch, tôi sẽ về sống bên cạnh con trai tôi, không đến với bất cứ người đàn ông nào nữa, kể cả cậu.
Câu nói của tôi như giáng cho Chân Kim một đòn chí mạng, cậu ta cắn môi đau đớn:
- Em cự tuyệt ta, ta chỉ biết cầu xin mà chẳng thể làm gì khác. Tiểu Lam, em thật nhẫn tâm!
Chân Kim nhìn tôi ai oán, ánh mắt ngập nỗi thất vọng. Tôi thở dài, nắm lấy bàn tay cậu ta:
- Không phải tôi nhẫn tâm đâu. Chân Kim, tôi chỉ xem cậu như một người bạn thuở ấu thơ. Ngay từ đầu tôi đã biết, cậu không phải người tôi có thể yêu nên tôi không dành cho cậu bất cứ tình cảm đặc biệt nào. Tôi cũng không thể chia sẻ chồng mình với những phụ nữ khác. Tôi có Kháp Na, có Bát Tư Ba một lòng yêu tôi, vậy là đủ rồi!
~.~.~.~.~.~
- Thực ra, trong ba năm sống ẩn dật ở Lâm Thao, Bát Tư Ba không hoàn toàn xa lánh thế sự. Lâm Thao khi ấy là khu vực quần cư của nhiều dân tộc. Người Mông Cổ đã lập nha Tuyên úy Duo Sima ở đây. Vì Bát Tư Ba là nhà lãnh đạo cao nhất của Tổng chế viện nên người của nha Tuyên úy thường xuyên gửi công văn đến trang viên xin ý kiến Bát Tư Ba. Bát Tư Ba đã có không ít cống hiến trong khoảng thời gian này, ví như: phân chia đất đai thuộc quyền cai quản của nha Tuyên úy Duo Sima, bổ nhiệm các chức quan của nha Tuyên úy, phong quan cho thủ lĩnh các bộ lạc người Tạng sinh sống trên vùng Cam Túc, Thanh Hải.
Chàng trai trẻ mỉm cười:
- Ngài ấy quả là người không chịu sống đời nhàn hạ.
Tôi gật đầu:
- Tôi không cho chàng làm những việc quá sức, còn thì mặc chàng cống hiến, bởi vì cuộc sống điền viên thôn dã thảnh thơi, nhàn hạ không hợp với tính cách của chàng. Vả lại, chàng còn là một đại sư, một nhà truyền giáo nhiệt thành, tâm huyết.
- Có phải nhờ thế mà sức ảnh hưởng của giáo phái Sakya ở Cam Túc, Lâm Thao mạnh mẽ, sâu rộng hơn các khu vực khác trên dải đất Trung Nguyên?
- Đúng vậy. – Tôi gật đầu tán đồng, lấy một ví dụ phân tích cho cậu ta thấy. – Trong thời gian ở Lâm Thao, chàng đã cử các đệ tử đến truyền giáo ở vùng phía Nam Duo Sima, thay đổi tín ngưỡng đạo Bon của khu vực này thành đạo Phật theo trường phái Sakya và xây dựng đền chùa của phái Sakya tại đây. Trong nội thành Lâm Thao cũng có một ngôi đền tên gọi Shangungta, vào thời kỳ hưng thịnh nhất, hàng nghìn tăng nhân đã đến tu tập trong ngôi đền này. Trong đền có tượng thờ Bát Tư Ba. Đó là ngôi đền mà các đệ tử của Bát Tư Ba xây dựng để tưởng nhớ chàng, sau khi chàng rời khỏi Lâm Thao. Ngoài ra, còn một ngôi đền thiền định khác, được gìn giữ đến tận ngày nay, tên là Zhuoni, cũng do đệ tử của Bát Tư Ba xây dựng. Ngôi đền này rất nổi tiếng ở vùng Cam Ranh, Trung Quốc ngày nay.