Đôi mắt chàng từ từ khép lại, đầu chầm chậm đổ về sau. Tôi cuống cuồng áp môi mình lên miệng chàng, truyền cho chàng linh khí. Nhưng khi vừa lấy lại được chút tỉnh táo, chàng lập tức nghiêng đầu né tránh:
- Đừng lãng phí linh khí nữa... Hôm nay em đã sức cùng lực kiệt... vì phải đi cứu đại ca. Em phải... giữ gìn... cho con chúng ta...
Chàng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dịu dàng, khóe môi chợt nở một nụ cười tuyệt mỹ.
- Tiểu Lam... Hãy hứa với ta... ta đi rồi... đừng quá đau lòng... Hãy sống thật khỏe mạnh để sinh con... vì ta... vì Sakya... và vì... đại ca. – Chàng chầm chậm khép mắt lại, giọng chàng càng lúc càng yếu ớt. – Hãy đặt tên con là... Dharmapala.
Bỗng ngoài trời nổi cơn dông, gió mạnh ào vào, thổi tung trướng rủ màn che. Ngọn nến vụt tắt, căn phòng chìm trong bóng đêm bất tận. Ngoài kia, tiếng gió rít, tiếng mưa dông gào thét, vẫn vũ. Trong phòng, lại là sự yên ắng, tịch lặng đến lạnh người. Tôi nằm xuống cạnh Kháp Na, gối đầu lên vai chàng, hệt như hằng đêm chúng tôi vẫn thiếp đi trong vòng tay nhau như vậy.
Thời gian ngưng đọng, trái tim tôi cũng như ngủ quên, mọi thứ xung quanh không còn ý nghĩa với tôi nữa. Đêm tàn sẽ sang ngày, ngày hết sẽ là đêm, ánh sáng trong căn phòng luân chuyển từ tối sang sáng, rồi lại từ sáng sang tối. Tôi cuộn mình bên cạnh Kháp Na, thiếp đi mê mệt, nhưng vẫn thoáng nghe thấy những tiếng ồn ào ngoài kia. Tôi đã chốt chặt cả cửa sổ, vậy mà vẫn có người cố tìm cách xông vào. Có phải vì biết ta không còn linh khí nữa nên đám người nhỏ bé, yếu đuối các người dám bắt nạt ta phải không? Mặc đi, ta không còn hơi sức đâu mà lo chuyện của các người, ta mệt lắm, mệt vô cùng! Tôi tựa vào bờ vai của Kháp Na, muốn tiếp tục dỗ giấc nhưng cơ thể chàng đã lạnh như băng khiến tôi chốc chốc lại giật mình tỉnh giấc vì cảm giác buốt giá.
Kháp Na như đang ngủ say vậy, hai mắt khép chặt, khóe môi vẫn vương mãi nụ cười dịu dàng. Chàng vẫn ngọt ngào, ấm áp như xưa. Chỉ có điều, cánh tay chàng đã không còn là chiếc gối êm của tôi nữa, hơi thở nồng ấm của chàng không còn đều đều vang bên tai tôi nữa, những lời yêu đương tha thiết đã trở thành ký ức. Giờ đây chỉ còn là bờ ngực đã thôi phập phồng, là thân thể không còn hơi ấm. Tôi buộc lòng phải đối diện với thực tế nghiệt ngã: Kháp Na đã rời xa tôi mãi mãi!
Ngoài kia vang lên tiếng bước chân vội vã, Shakya Zangpo mừng rỡ, reo lên:
- Pháo vương, pháp vương đã về!
Giọng nói chất chứa âu lo của Bát Tư Ba vọng lại:
- Bạch Lan Vương đâu?
Shakya Zangpo nghẹn ngào:
- Ngài đã viên tịch...
Tôi nghe rõ tiếng bàn ghế xô lệch, Bát Tư Ba trầm ngâm một lúc mới run rẩy thốt lên từng tiếng:
- Đệ ấy đang ở đâu?
- Vương phi giam mình trong phòng cùng Vương gia, không cho phép ai vào. Chúng tôi đã gõ cửa nhiều lần mà không được.
Đó là giọng Kunga Zangpo.
- Bao lâu rồi?
Kunga Zangpo đáp:
- Từ nửa đêm hôm kia đến giờ.
Tôi giật mình. Tôi đã thiếp đi lâu như vậy ư? Tôi quay lại nhìn Kháp Na, trái tim vô cảm của tôi dần hồi lại. Kháp Na, chàng đã rời xa em lâu như vậy rồi ư?
Giọng nói trầm buồn của Bát Tư Ba vang lên:
- Các người lui cả ra, ta sẽ đi khuyên Vương phi.
Tiếng những bước chân xa dần rồi mất hút, sau đó là tiếng gõ cửa nhè nhẹ:
- Lam Kha, là ta đây, hãy mở cửa ra!
Tôi ngồi đó bất động.
Chàng tiếp tục gõ cửa:
- Ta xin em, cho ta gặp Kháp Na!
Những lời của chàng khiến tôi động lòng. Tôi rời khỏi giường, cất bước mà như đang lê đi trên những đám mây, tôi phải bám chặt lấy cánh tủ mới đứng vững. Tôi khổ sở nhích từng bước một, tê dại. Bát Tư Ba xuất hiện ngoài cửa, tóc tai rối bời, đôi mắt vằn vện những tia máu đỏ. Tôi vừa hé cửa, chàng lập tức rảo bước bước vào trong, chạy đến bên Kháp Na, kêu khóc thảm thiết:
- Kháp Na ơi, đại ca về rồi đây!
Chàng đổ người lên thi thể của Kháp Na, gào khóc thê thiết, gọi mãi tên em trai. Âm thanh đau đớn, tuyệt vọng ấy vang động khắp Lang Như Thư Lầu. Sự ra đi của Kháp Na khiến Lâu Cát như chết nửa con người, kể từ đây, sinh mệnh của chàng chỉ còn một nửa.
Tôi ôm bụng, khó nhọc lại gần chàng. Chàng ngẩng lên nhìn tôi, nước mắt đầm đìa.
- Đệ ấy... có gì muốn nói với ta không?
Tôi nức nở:
- Kháp Na nhờ em nói lại với chàng, rằng chàng ấy thật lòng muốn san sẻ gánh nặng cùng chàng, nhưng chàng ấy đã không thể nữa rồi. Kháp Na khuyên chàng không nên quá lao tâm khổ tứ vì giáo phái và vì sứ mệnh thống nhất đất Tạng, hãy nghĩ cho bản thân, hãy sống cho chính mình!
Chàng như lịm đi vì đau khổ, chống tay xuống nền nhà, gượng đứng lên:
- Còn gì nữa không?
Lời nói của Kháp Na văng vẳng bên tai tôi:
- Đại ca rất yêu em, huynh ấy bỏ rơi em vì muốn tác hợp cho chúng ta. Chỉ tại ta quá ích kỷ, quá tham lam, chỉ muốn giữ em cho riêng mình. Sau khi ta chết, em hãy cùng huynh ấy nối lại duyên xưa...
Nhưng tôi đã lắc đầu:
- Không còn gì nữa.
Chàng quỳ trước mặt Kháp Na, nghiến răng căm tức, những tia máu vằn vện trong mắt:
- Kháp Na, đệ chết quá oan uổng! Đại ca xin thề trước mặt đệ, ta sẽ tìm cho bằng hết những kẻ âm mưu hãm hại đệ và trừng trị đích đáng từng kẻ một!
Ngày mồng tháng năm , Bạch Lan Vương Kháp Na Đa Cát qua đời ở Lang Như Thư Lầu, vùng Sakya, hưởng thọ hai mươi chín tuổi.
~.~.~.~.~.~
Gió tuyết ngoài kia tạm ngừng, không khí yên ắng trong căn phòng kéo dài rất lâu, chỉ có âm thanh lép bép của củi lửa vang vọng. Chàng trai trẻ ngồi xuống cạnh tôi, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, cất giọng buồn bã:
- Xin lỗi, lúc trước tôi đã nghe câu chuyện của cô bằng thái độ tò mò, hiếu kỳ. Tôi không biết rằng, câu chuyện lại bi thảm như vậy. Nó thương tâm đến mức khiến người ta không dám nghe tiếp.
Tôi muốn cất lời nhưng cổ họng nghẹn đắng. Cậu ta thở dài, muốn vỗ về, an ủi tôi nhưng cảm thấy làm vậy thật khiếm nhã, liền rút tay về.
- Sắp mười hai giờ rồi, nếu cô mệt thì nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai hãy kể tiếp.
- Sáng sớm mai cậu phải lên đường rồi, làm gì còn thời gian nghe chuyện của tôi nữa. – Tôi nhìn cậu ta thăm dò. – Nếu cậu không buồn ngủ, tôi muốn kể hết câu chuyện trong đêm nay, vì ngày mai cậu sẽ không tìm được tôi đâu.
Chàng trai trẻ gật đầu:
- Thôi được, nhưng cô phải hứa là không được gắng gượng quá sức.
Tôi thấy cảm động trước sự quan tâm của cậu ta, tiếp tục câu chuyện:
- Tuy âm mưu hãm hại Bát Tư Ba của phái Drikung không thành nhưng chí ít bọn họ đã loại trừ được Kháp Na, cũng có nghĩa đã giáng cho Bát Tư Ba một đòn chí mạng. Chàng trở nên kiệt quệ vì mất mát quá lớn này, suốt một thời gian dài như chìm trong địa ngục.
Nhớ lại khoảng thời gian tăm tối ấy, Bát Tư Ba trở nên tiều tụy, võ vàng, lòng tôi quặn đau:
- Cái chết của Kháp Na không những đã kéo dài thời gian quay về Trung Đô mà còn làm thay đổi rất nhiều kế hoạch của Bát Tư Ba. Những thay đổi này có ảnh hưởng quan trọng đối với tương lai của phái Sakya.