Vừa dứt lời. mụ liền lăn đùng ra đất. Máu đen lênh láng khắp vùng mặt của mụ. Shakya Zangpo đành sai người khiêng xác mụ đi. Chúng tôi đang bối rối không biết phải làm sao thì thầy thuốc cấp tập chạy vào:
- Tìm ra cách rồi!
Cả tôi và Shakya Zangpo đều đồng thanh kêu lên:
- Nói mau!
Thầy thuốc vừa thở hổn hển vừa trình bày:
- Trung Nguyên có một loại dược liệu gọi là Thủ ô, đặc biệt là loại Thủ ô trồng trên núi Tung Sơn, cực kỳ công hiệu, nhưng phải là Thủ ô tươi mới có tác dụng giảm đau, tiêu độc. Tuy loại Thủ ô này không thể giải độc ngay tức khắc nhưng có thể giúp bệnh tình thuyên giảm. Được vậy, chúng ta sẽ có thêm thời gian tìm kiếm danh y chữa trị cho Vương gia.
Shakya Zangpo hỏi:
- Đất Tạng có loại thuốc này không? Nếu cho người lập tức đi tìm, liệu có tìm được không?
Thầy thuốc lắc đầu:
- Đất Tạng chưa bao giờ dùng đến vị thuốc này, chỉ e không tìm được.
Tôi túm lấy cổ áo viên thầy thuốc, gạn hỏi:
- Tính mạng của Vương gia còn kéo dài được bao lâu nữa?
Ông ta ấp úng đáp:
- Dạ thưa…
Tôi quát:
- Nói mau!
- Nếu không kịp thời cứu chữa, e là không qua nổi đêm nay.
Tôi chết điếng, lùi lại một bước, cố đứng vững. Shakya Zangpo lo sợ đến mức nước mắt đầm đìa:
- Nhưng Trung Nguyên xa xôi ngàn dặm, làm sao kịp đến đó tìm thuốc kia chứ?
Tôi như người sắp chết đuối, cố bám víu vào tất cả những gì nổi trên mặt nước:
- Còn cách nào khác không?
Thầy thuốc đầm đìa mồ hôi vì căng thẳng:
- Quả thực là không còn cách nào khác. Đây là biện pháp giúp kéo dài thời gian duy nhất mà tôi có thể tìm được.
Kháp Na đột nhiên lên tiếng, giọng chàng yếu ớt, lời nói đứt quãng:
- Các người… lui ra… Ta có chuyện muốn nói với Vương phi.
Không ai dám trái lời Kháp Na, Shakya Zangpo lệnh cho người hầu lập tức đi tìm Thủ ô, sau đó cùng Kunga Zangpo lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Tôi hóa phép trở lại là Lam Kha, lao đến bên Kháp Na.
Chàng gắng sức ngẩng lên, đôi mắt sưng húp hé mở, chầm chậm chìa tay về phía tôi. Tôi vội nắm chặt tay chàng. Chàng vừa thở hổn hển vừa nói:
- Tiểu Lam… chỉ có em mới… cứu được đại ca. Hãy… mau đến đó… ngăn đại ca lại.
Tôi lắc đầu quầy quậy, nước mắt lã chã:
- Không, Kháp Na, em sẽ đến Trung Nguyên tìm Thủ ô!
- Tiểu Lam, em chỉ có thể cứu một người! – Chàng thở gấp, lông mày xô lại, cố nén cơn đau vật vã, nói tiếp. – Núi Kiewu cách Sakya chỉ năm ngày đường, sẽ không tốn nhiều linh khí của em. Nếu em lên đường ngay bây giờ thì có thể cứu được đại ca. Nhưng nếu đi Trung Nguyên, chưa chắc đã tìm được Thủ ô.
Tim tôi tan nát, nước mắt tuôn trào như thác lũ:
- Kháp Na, em không thể để chàng chết!
- Chúng ta phải tỉnh táo để đánh giá tình hình mà lựa chọn.
Nước mắt lưng tròng, ánh mắt vô hồn của chàng lúc trước bỗng sáng long lanh. Chàng nắm chặt tay tôi, đột nhiên lớn tiếng:
- Tính mạng của đại ca quan trọng hơn ta!
Tôi nghẹn ngào:
- Nhưng chàng là chồng em, hãy nghĩ đến con chúng ta! Lẽ nào chàng muốn con chúng ta chưa ra đời đã không còn cha ư?
- Ta không hề muốn chết nhưng ta buộc phải lựa chọn!
Mặt chàng đột nhiên đỏ kỳ dị, chàng buôn tay tôi ra, nghiêng đầu ho dữ dội. Tôi vội vã kề khăn tay bên miệng chàng. Lát sau, chàng dồn hết sức lực, gọi tôi:
- Tiểu Lam, nếu em không chịu đi cứu đại ca, ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn trước mặt em ngay bây giờ!
Tôi chết lặng khi nhìn đám máu đen quánh lại trên chiếc khăn tay.
- Kháp Na…
Chàng bật dậy, chỉ tay về phía cửa, ánh mắt sắc buốt:
- Đi đi, đi ngay đi! Không còn thời gian nữa!
- Kháp Na… - Tôi vừa khóc vừa áp môi lên miệng chàng. – Vâng, em sẽ đi, em truyền chút linh khí cho chàng rồi sẽ đi!
Nhưng chàng vội quay mặt đi, môi tôi chạm vào gò má chàng.
- Tiểu Lam, đừng lãng phí linh khí vì ta nữa. Em phải giữ sức còn đi cứu đại ca.
Tôi nắm chặt tay chàng, muốn nói gì nhưng cơn đau tê tái khiến tôi không sao thốt lên nên lời. Nước mắt đầm đìa trên gương mặt chàng, chàng đẩy tay tôi:
- Đi đi!
Tôi đã khóc hết nước mắt, mỗi câu, mỗi tiếng của chàng đều khiến trái tim tôi đau thắt đến không thở nỗi. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm nữa, đành hít một hơi thật sâu, lấy hết sức bình sinh kiềm chế cơn run rẩy, nhìn chàng:
- Kháp Na, hãy hứa với em, nhất định phải gắng gượng đến khi em quay lại!
Cơn đau rần rật hiện trên chiếc cổ dài của chàng, mạch máu xanh lét phập phồng dưới làn da tái xám, hai hàng nước mắt đổ dài, nhưng chàng vẫn gượng cười thật tươi, run rẩy chìa ngón út ra:
- Được, ngoắc tay giao hẹn, trăm năm khó vẹn!
Tôi cũng chìa ngón út ra, ngoắc vào ngón tay chàng, khóe môi rung động:
- Ai bảo? Nhất định trăm năm sẽ trọn vẹn!
~.~.~.~.~.~
- Trời ơi, Kháp Na… Kháp Na…
Chàng trai trẻ không biết phải nói sao khi thấy tôi khóc nấc lên. Cậu ta rút khăn giấy trong túi áo, thở dài đưa cho tôi, giọng nghẹn ngào:
- Vì sao phải bắt cô phải lựa chọn như vậy?
- Tôi biết lựa chọn của Kháp Na là đúng. Trong tình hình ấy, tôi chỉ có thể cứu được một người.
Tôi vùi đầu vào đầu gối, nức nở một hồi mới có thể tiếp tục câu chuyện.
- Nhưng sự lựa chọn của chàng khiến tôi và Bát Tư Ba không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
Chàng trai trẻ trầm ngâm rất lâu, khẽ chau mày:
- Sự việc này, bề ngoài thì có vẻ như mọi thứ đều do dì năm sắp đặt, nhưng lẽ nào tất cả chuyện này không hề liên quan đến Yeshe?
- Khi đó, cả tôi và Bát Tư Ba đều nghi ngờ hắn có nhúng tay vào chuyện này, nhưng cái chết của dì năm khiến chúng tôi không tìm ra chứng cứ.
Chàng trai trẻ lắc đầu:
- Một kế hoạch vô cùng chi tiết như thế, tôi không tin một kẻ một chữ bẻ đôi không biết như dì năm có thể vạch ra. Rất có thể bà ta đã cố ý gánh tội thay hắn. Bà ta tự sát trước mặt mọi người chính là vì không muốn mọi người tìm ra bằng chứng buộc tội con trai bà ta.
Tôi lau nước mắt, cố kìm nén nỗi đay vò xé tim gan, giọng nói khản đặc.
- Chúng tôi cũng nghi ngờ như vậy, chỉ có điều không tìm được chứng cứ.