Dục Mãn Hạnh Lâm

chương 13: giao dịch

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cộc cộc cộc !" Một tiếng thanh thúy cùng với tiếng bước chân và tiếng hoan hô vang lên trong căn nhà nhỏ, giang hai tay giống như chú chim con đang cất cánh, Tiểu Liễu kích động chạy về phía trước : "Hướng tiên sinh ! Nợ trong nhà đã hết ! Tôi có thể về nhà rồi ! Tôi có thể về nhà rồi !"

Bị nụ cười của đứa trẻ cuốn hút, nam nhân cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc, sủng nịch vỗ vỗ đầu Tiểu Liễu : "Thật tốt quá, cám ơn cậu đến báo cho tôi tin tốt này."

"Hướng tiên sinh rất nhanh cũng có thể cùng vợ cùng nhau về nhà !" Tiểu Liễu hưng phấn nói.

"Ừm." Gật gật đầu cười, Hướng Nhất Phương từ trong tủ chén lấy ra một tập phong bao gì đó đưa cho Tiểu Liễu. "Này cho cậu ,trở về cố gắng học tập, hử ?"

Đây là cái gì ? Tiểu Liễu mở chỉ bao ra nhìn, giật mình lên tiếng : "Thiệt nhiều tiền ! Tiền này.... như thế nào có thể ?"

"Cầm lấy ! Nhà cậu nhất định cần cái này." Nam nhân mỉm cười đem phong bao nhét vào tay Tiểu Liễu, lúc bắt đầu sau khi làm anh em họ Lạc thích đem tiền mặt vất cho hắn, tuy rằng hiện tại cũng giống như thế, nhưng ít là sau đó phái người đem đến, không có giáp mặt vũ nhục.

"Kia Hướng tiên sinh làm sao bây giờ ?"

"Chuyện của tôi không thành vấn đề !" Hướng Nhất Phương thoải mái cười nói, "Không lâu sau, tôi cũng rời khỏi nơi này, đến lúc đó không chừng sẽ đi tìm cậu."

"Ừm ! Tiểu Liễu nhất định chờ Hướng tiên sinh !" Vui vẻ cười, Tiểu Liễu lấy ra một tờ giấy, cầm lấy bút trên mặt bàn viết địa chỉ của mình. "Cám ơn ngài, Hướng tiên sinh !" Cậu đem địa chỉ của mình đưa cho nam nhân.

Nhìn đến đứa nhỏ vui vẻ như được sổ lồng, Hướng Nhất Phương hiểu ý cười, giống như thời tiết ảm đảm vài ngày nay cũng đẹp lên, dương quang bên ngoài luôn sáng lạn như vậy sao ? Tiểu Liễu tuổi còn nhỏ như vậy, không nên đợi ở trong này.

Lúc Tiểu Liễu đi rồi, Hướng Nhất Phương rúc vào bên cửa sổ ngắm thân ảnh ngày càng thu nhỏ của đứa bé, dưới ánh mắt trời ngênh ngang đón, giống như một con chim vui vẻ bay về phía thiên đường.

"Tự thân khó bảo toàn còn muốn thay nó trả nợi, thật sự là người tốt !" Bước vào căn nhà nhỏ, Lạc Tư đánh giá đồ vật trong gian phòng, trong mắt nhìn không ra cảm xúc gì.

Hướng Nhất Phương quay đầu lại nhìn nam tử đang ngồi ở bên giường lật tới lật lui bộ sách, đối với việc châm chọc khiêu khích của người này, hắn tựa hồ đã có chút thích ứng.

Hối hận sao ? Sẽ không, cho dù chính như Lạc Tư nói, chính mình tự thân khó bảo toàn, nhưng hắn cũng vô pháp chịu nổi Tiểu Liễu tiếp tục ở trong này.

Bọn họ, sẽ hủy diệt đứa trẻ khi còn sống mất.

Gặp nam nhân không nói lời nào, Lạc Tư lẩm bẩm : "Trước đây ta thường xuyên ở nửa đêm một mình đến căn nhà này, ngẫm lại cũng là chuyện rất lâu về trước, tóm lại là có chút cảm tình nên không dỡ nó xuống, không ngờ lại cho ngươi chiếm lấy."

Này vẫn là lần đầu Lạc Tư nói chuyện về mình, Hướng Nhất Phương nhìn căn nhà nhỏ tự mình dọn dẹp sạch sẽ : "Nửa đêm ?"

Lạc Tư chuyển đề tài, thú vị nhìn Hướng Nhất Phương : "Cho dù một lần năm vạn, nếu trong ba tháng cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiếm được năm trăm vạn, còn món năm mươi vạn của Tiểu Liễu, ngươi tính làm sao bây giờ ?"

Mục đích của người, lúc đó chẳng phải là trêu đùa mèo vờn chuột sao ? Hướng Nhất Phương nhìn thẳng Lạc Tư, nói : "Thế nào mới có thể cho ngươi vừa lòng, nói đi ?"

"Hướng Nhất Phương, ngươi có nghĩ tới rằng làm cho Tiểu Liễu trở về là tốt hay không tốt cho nó không ?" Lạc Tư nhìn chằm chằm nam nhân hỏi.

"Đi nơi nào cũng được, so với nơi này đều tốt hơn." Hướng Nhất Phương đáp trả một câu.

"Hừ," nghe xong câu trả lời của nam nhân, Lạc Tư cười khanh khách, sau đó giống như thợ săn nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, ngồi ở trên giường cho Hướng Nhất Phương xem một cái bình bạc nhỏ tinh xảo, : "Vậy trước khi ngươi trả hết nợ, hay là người hảo hảo hưởng thụ cuộc sống nơi này đi. Hiện tại, tự mình đi lên, làm cho ta vừa lòng, tiền còn gấp hai lúc trước."

Nam nhân nhìn cái chai trong tay, bề ngoài tinh xảo, cũng chỉ là đồ dùng tình dục yêu thích của lũ nhà giàu, mang theo mùi hương mà Lạc Tư thích nhất.

Tên này, thích cho hắn dùng cái thứ này.

"Làm sao vậy ? Đứng ở nơi đó không nhúc nhích, đây không phải thứ ngươi thực chờ mong sao ?" Nam tử lãnh tuấn nhìn nhìn Hướng Nhất Phương.

"Không, ta không thích cùng ngươi làm, chỉ là cần tiền mà thôi." nam nhân thản nhiên nói.

"A ? Ngươi cho rằng có khác nhau sao ? Đừng quên, muốn cho ta vừa lòng mới được. Hiện tại, cho ta xem xem người tốt quyết tâm lớn bao nhiêu." Vỗ vỗ giường, Lạc Tư khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng.

Như thế này, hắn muốn nam nhân này cam tâm tình nguyện cho mình đè lên hắn !

Một đôi mắt lẳng lặng ngắm nam nhân trước mặt mình cởi quần áo, từng chút từng chút triển lộ ra thân mình tinh tráng, làn da màu mật ong bị ánh nắng mặt trời chiếu lên một một tầng sáng bóng, tản ra hơi thở mê người.

Tránh đi không được, là hơi thở sầu bi ẩn ẩn tản mát ra của người nọ, làm cho lòng người yêu mà sinh ra mị lực dục vọng muốn mãnh liệt giữ lấy.

"Tiếp tục.........." thanh âm có chút khàn khàn, cách loại đạm bạc thường ngày một tầng lưu hải, Lạc Tư nhìn chằm chằm nam nhân trần trụi trước mặt.

............

"Đáng giận ! Nhất định phải tìm ra ngươi !" Trong thư phòng của Lạc Tư, một thiếu niên rón rén lén chạy vào, ở trong ngăn kéo lật lật tìm tìm, nhìn thấy một cái túi hưng phấn nhỏ giọng hô : "Tìm được rồi ! Được lắm !"

Mở ra sợi chỉ ở miệng túi, bên trong lộ ra ngay lập tức một xấp tiền, hai mắt giống như phát ra ánh sáng ở đống tiền lưu lại vài giây, thiếu niên khẩn cấp đem cái túi nhét vào lồng ngực của mình.

Thiếu niên không vừa lòng tiếp tục ở trong ngăn kéo lật qua lật lại, nhưng không tìm được một hồ sơ nào khác : "Đáng giận !" Biết Lạc Tư có thói quen đem tiền bỏ vào túi giấy tùy tiện gói lại, thiếu niên thật vất vả chạy tới trộm tiền lại còn chỉ tìm được một cái gói to, thất vọng mắng vài câu, đột nhiên thoáng nhìn thấy trong ngăn kéo một túi văn kiện viết ba chữ - Hướng Nhất Phương.

"Đây là cái gì ?" Thiếu niên đem túi văn kiện lấy ra, đại khái xem một lần rồi lộ ra một nụ cười giảo hoạt, "Ha ha, thật sự đúng là cái đồ ngu, cư nhiên bị đùa giỡn mà không biết." Thiếu niên đem túi văn kiện cất lại.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, thiếu niên hưng phấn lẩm bẩm : "Cái tên kia hại ta bị đánh ! Tìm hắn lấy chút tiền cũng được lắm, dù sao tiền này của hắn cũng vô dụng, vợ của mình đã sớm chạy theo người khác, thật sự là đồ ngu !"

"A !" Hừ lạnh một tiếng, thiếu niên cân nhắc mở ra một phong bao từ trong bao tiền, thật cẩn thận nhét vào lồng ngực mình.

Truyện Chữ Hay