"Nghe chưa hả? Hàn Hàn nói ta làm cha rồi, phải biết thông cảm cho trẻ con như ngươi.
Suýt chút nữa ta cũng quên mất có con của ta ở đây, Trác Liên là con của ta với Hàn Hàn đấy! Hầy..
làm cha cũng vui lắm, chỉ có đều..
ngươi không có phúc đó đâu.
Thất bại như ngươi, ta đây mới thấy lần đầu.
Để lát nữa ta cho ngươi vài viên kẹo rồi quay về với mẫu thân đi, đừng ở lại làm trẻ con chơi đồ cổ nữa, tuổi của ngươi chỉ đáng làm con, làm cháu của Hàn Hàn mà thôi."Tiểu Văn lúc đó rất giận, hắn liếc nhìn Đại Lục còn chưa tới nửa con mắt.
Làm sao mà chấp nhận những lời cay độc đó được, Đại Lục quá đáng quá rồi.
Tiểu Văn nghiến chặt răng, tay nắm chặt vẫn chưa buông nắm đấm ra.
Trong lúc ta còn không biết nên làm gì thì đột nhiên Trác Liên khóc toáng lên:"Oa a..
a..
a hic mẹ sao lại đánh cha? Con ghét mẹ, hic mẹ bỏ cha và con rồi.
Oa..
a..
a..
a!"Vừa nghe tiếng khóc của Trác Liên, không hiểu tại sao lòng ta lại không thể yên được.
Ta cố nén lại đứng yên để không bị người khác nói là bênh vực ai, nhưng khi thấy Đại Lục vỗ dành mà Trác Liên vẫn không chịu nín, ta bắt đầu thấy đau lòng thật sự.
Ngay tức khắc, ta chạy lại chỗ Trác Liên, Đại Lục bế nó còn ta thì đứng ngay cạnh, năn nỉ nó đừng khóc:"Trác Liên ngoan, mẹ sai rồi.
Mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý đánh Đại Lục đâu."Trác Liên gạt tay ta ra, ôm chặt lấy cha nó:"Sao mẹ gọi cha là Đại Lục mà không gọi là phu quân.
Cha nó đúng, mẹ sinh con ra chỉ do phút sai lầm thôi.
Con biết mẹ ghét con, mẹ nói cha không cho mẹ con gái được nên mẹ đi tìm nam nhân khác.
Bây giờ hic hic, mẹ còn đánh cha.
Mẹ là một người xấu!"Ta bắt đầu nổi cáu lên, giậm mạnh vào chân của Đại Lục:"Ngươi dạy con kiểu gì vậy hả? Ta nói nó không nghe kìa.
Toàn ăn nói hàm hồ."Đại Lục kéo tay ta:"Cô là mẹ của Trác Liên, cô không dạy nó, đến lúc ta dạy cô lại có ý kiến sao?""Ngươi!"Mặc dù rất giận nhưng ta phải cố gắng kìm nén lại, ta gạt tay Đại Lục ra, bế Trác Liên:"Ngoan, ta sai rồi.
Ta xin lỗi cha con, sau này ta không tùy tiện đánh cha con nữa.
Con nín đi, mẹ dẫn con đi ăn."Ta quay lòng vòng để vỗ Trác Liên thì bất chợt chạm mắt với Tiểu Văn, ánh mắt của hắn làm ta chết lặng.
Trong đôi mắt đó, từng hạt lông lanh như đang động, sự uất nghẹn, căm phẫn như đang tràn ra thay nước mắt.
Rồi hắn né ánh mắt của ta, tim ta đột nhiên nhói lên, đang định đi tới nói vài câu với hắn thì Trác Liên cất lời:"Mẹ biết sai thì phải sinh thêm muội muội cho Trác Liên đó.
Tối nay mẹ cùng cha sinh em bé được không?"Ta lập tức quay lại nhìn Đại Lục, hét lớn:"ĐẠI LỤC! Ngươi nhét cái gì vào đầu thằng bé vậy hả?"Đại Lục cười rồi đi lại choàng tay lên vai ta:"Đương nhiên là dạy những cái ta muốn nói nhưng không thể nói rồi.
Con cái là niềm tin mà.
Con cũng nói rồi, hay là..
sinh thêm đứa nữa nhé!""Ngươi bị khùng hả?"Thằng bé lại khóc ầm lên:"Mẹ lại lớn tiếng với cha rồi.
Mẹ không yêu cha! Trác Liên không thích mẹ cộc cằn chút nào."Đại Lục dang rộng tay, đứng đặt cằm vào cổ ta, hai tay lại đưa ra trước nựng nịu Trác Liên:"Cha con thật khổ mà.
Sau này con lấy thê tử phải tránh xa nữ nhân cộc cằn như mẹ con ra.
Mẹ con không tốt gì cả, lúc nào cũng đánh cha, lại thích đánh vào mặt không à.
Mẹ con đáng ghét lắm!"Trác Liên gật đầu:"Uhm..
Sau này con không lấy nữ nhân cộc cằn như mẹ."Ta buông một tay bế Trác Liên, đấm thẳng ra sau vào ngay mũi của Đại.
Rồi phủi tay coi nhug không có gì mà nhìn Trác Liên cười:"Không phải ta cộc cằn, mà lý do là từ lúc sinh con ra, cha con vô dụng vô cùng, hình như không sinh con được nữa rồi nên mẹ mới hay cộc cằn thôi.
Con coi nhe, nếu như mà cha con đang chảy máu mũi thì đều có chứng tỏ cha con vô dụng rồi, không dùng được nữa."Trác Liên hốt hoảng nhảy khỏi người ta mà chạy tới chỗ Đại Lục, Đại Lục lúc này vẫn còn ôm mũi.
Thấy máu của Đại Lục chảy ra, Trác Liên hốt hoảng hét lên:"Cha thật sự không thể sinh thêm em bé rồi sao?"Đại Lục ngẩng mặt nhìn ta:"Cô ác lắm! Cái gì cô cũng nói được."Ta đá mắt chọc tức hắn rồi ngoáy đầu nhìn lại Tiểu Văn, ngay lúc ta nhìn lại, Tiểu Văn cũng đứng dậy bỏ đi.
Ta đứng đơ như tượng đá, cảm giác như nữa bầu trời sụp đổ:"Sao vậy? Ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn ta với ánh mắt đó, lần đầu tiên bỏ chạy ta nữa."Từ giây phút đó, lòng của ta bối bời thật sự.
Buổi tối ngồi ăn cơm với cha con Đại Lục mà ta cứ nghĩ đâu đâu, định là chừa bụng đợi cơm của Tiểu Văn tối bưng đên mà do suy nghĩ nhiều quá nên ăn hết hai nồi cơm lớn lúc nào chẳng hay.
Đại Lục và Trác Liên trố mắt thì ta, trẻ thì tấm tắc khen, lớn thì tỏ ra không ưa, đổ hết thức ăn vào chén của ta như muốn dằn mặt.Hôm nay quả thật ăn quá no, no tới nổi ngồi trong thư phòng bàn việc mà ta chỉ muốn nằm, tranh thủ lúc còn chưa quá khuya, ta hỏi nhỏ Đại Lục chuyện ta đã giao cho hắn:"Thế nào rồi?"Hắn đang ngồi đối diện ta, tự nhiên hắn đứng dậy, cởi y phục ra treo lên giá, đáp:"Cô kêu làm gì thì ta làm đó.
Xong hết rồi.
Chiều mai họ gặp.""Ma quân thì sao?""Ta cũng không biết.
Chắc việc dụ ông ta đến chỗ đó chỉ có mình cô mới làm được.
Dạo này nghe nói Ma quân đang luyện loại thuật gì đó có thể thôi miên người khác, cô đến gần ông ta nhớ cẩn thận.""Còn luyện thuật sao? Lão già này đúng là rất có dã tâm.""Cũng có thể nói là dã tâm.
Này, hồi chiều ta thấy trong phòng cô có quyển sách rất lạ, là của ai vậy?""Ờ..
sách nhặt được thôi.
Mà này, ngươi cởi đồ làm gì vậy?""Đương nhiên là ngủ rồi.
Cô không nghe Trác Liên nói muốn có muội muội sao?""Điên khùng!"Ta ngồi chéo chân lại, bưng trà lên uống.
Lúc này hắn bước tới, ngồi dưới đất, nắm lấy tay ta:"Ở Hàn Trung Động mấy tháng, ta đọc được trong những cổ thư có viết, người dùng thuật sau khi chết thì thuật mất hiệu nghiệm.
Ta không tin lâu như vậy mà kẻ lấy đi khả năng làm cha của ta không chết.
Hay cho ta thử đi, lỡ đâu.."Ta gạt tay hắn ra:"Điên quá sức! Ngươi thử mấy vạn năm chưa đủ à? Mới hôm qua còn gì.""Ờ há! Ta quên luôn, mới hôm qua mà.
Nhưng mà trước kia thử nhiều lần rồi, nhưng không có kết quả.
Lỡ đâu tại bọn họ thì sao? Biết đâu cô lại được.""Phụt.."Nghe hắn nói mà đang uống trà cũng phải phun ra ngoài.
Tên này hôm nay bị điên hay sao ấy nhỉ? Hắn không biết là vì hắn không có con được nên ta mới làm chuyện đó với hắn sao? Lúc này hắn lại năn nỉ:"Đi mà, lỡ..
lỡ ta có duyên với cô, vừa một lần đã được thì sao.
Cô biết ta yêu cô mà..Ta bực bội, từ xưa đến giờ ta ghét nhất là bị đàn ông đòi hỏi bởi nên ta nạt hắn:" Tránh ra! "Đại Lục ấm ức nằm lên đùi ta làm nũng.
Thật sự lúc ấy ta cũng có chút siêu lòng rồi, vừa định gật đầu đông ý thì đúng lúc Tiểu Văn đi vào phòng đem thuốc.
Ta giật mình vội đẩy Đại Lục ra rồi ngước mắt nhìn hắn:" Đem thuốc đến rồi sao? Hôm nay ngươi đến trễ quá! "Hắn đi tới đưa thuốc, ta liền cầm chén thuốc lên uống rồi Tiểu Văn mới nói:" Tối nay hai người định làm gì? "Ta liền đáp:" Có làm gì đâu.
Bằng hữu chơi đùa chút vậy mà.
"Tiểu Văn nhếch môi một cách khinh bỉ:" Bằng hữu thân quá nhỉ? Nếu ta là nữ nhân, có được bằng hữu như vậy còn đỡ phải gả đi, sẵn có bằng hữu cho vài đứa con luôn.
Bây giờ nàng có gia đình mới rồi, có con, có phu quân.
Ta giờ giống như người ngoài, là kẻ thứ ba chen vào, tình cảm của ta bao lâu nay nàng cũng đâu thèm thương tiếc.
Ta thật không thể hiểu nổi, tại sao ta lại cứ đâm đầu vào nàng như vậy.
Ta đây cũng là một đại trượng phu, tự hạ thấp mình xuống, cong lưng, cuốn gói hầu hạ nàng, nàng lại chỉ coi ta như người vô hình.
Nàng vốn dĩ không để ý đến cảm giác của ta.
"Ta để chén thuốc đã uống xong lên mâm đựng, thở dài một hơi:" Hầy..
Ta đã bảo rồi, người rồi sẽ chán thôi.
Bây giờ ngươi cũng chán cảnh này rồi, ta cũng chán..
"" Chán? Nàng biết chán còn ta không biết sao? Có ai đời một nam nhân phải cúi đầu nhìn nữ nhân của mình âu yếm bên người khác không? Ta là con người mà, ta biết ghen đấy! "" Ngươi có quyền gì mà ghen? "Nói xong, ta quay lại nhìn Đại Lục:" Ngươi đến phòng Trác Liên ngủ đi, lát nữa ta đến.
Đừng gây sự thêm.
"Đại Lục nghe lời đứng dậy im lặng bỏ đi ra ngoài.Lúc này ta nhìn lại Tiểu Văn, trên môi nở nhẹ một nụ cười, nói nhỏ giọng:"Tiểu Văn à, ngươi..
có giận ta không? "Hắn tỏ ra lạnh lùng quay đi:" Rất giận.
"Ta hỏi tiếp:"Còn yêu ta như trước không?".