Do Tiểu Văn không biết Hàn Hàn sắp chết nên lập kế sách muốn gạo nấu thành cơm để có lý do được làm người đàn ông chính thức của cô.
Chuyện này hôm đó hắn biết điểm yếu của cô rồi nên cứ lâu lâu lại lân la đưa cổ gạ gẫm cô cho cô thèm máu.
Tên Tiểu Văn này ngu thứ hai thì không ai dám đứng nhất, hắn không biết là phải tới một thời điểm nhất định Hàn Hàn mới lên cơn thèm máu, lúc nào cũng cố tình đưa cô ra rồi sáp lại gần cô như vậy làm cô tưởng hắn bị thèm nữ nhân lâu ngày nên sinh ra biến thái nhân cách.
Mấy ngày liên tục như vậy, cô sợ mà tách xa hắn ra, né tránh các kiểu để không đụng mặt.
Có hôm hai đứa con của Hàn Hàn hiểu lầm Tiểu Văn giỡn trò đồi bại với mẹ mình nên xúm lại đánh cho hắn một trận đến mức chảy máu mũi phải nhờ Cảnh Khang cầm máu giúp.
Sau trận đòn đó, Tiểu Văn không dám phô trương lộ liễu nữa mà bắt đầu kín đáo hơn.
Tới đây thì Hàn Hàn cũng nhận ra điều mà Tiểu Văn đang muốn thực hiện, cô cảm thấy buồn cười và đáng thương cho hắn nhưng có trách thì trách hắn chọn nhầm người để trao trái tim cho.
Từ xưa tới nay chỉ có Hàn Hàn đi thích trước thì người đó mới có cơ hội lại gần cô, còn kiểu đi theo đuổi như Tiểu Văn thì cô chỉ coi như cỏ rác thôi, có khi lại làm thú vui tiêu khiển một chút….Mấy hôm sau, Tiểu Văn bày chiêu trò mới, hắn nấu một chén thuốc bổ đem đến cho Hàn Hàn nhưng cố ý nhỏ vài giọt máu vào để cho cố nhớ vị.
Khi hắn đem tới, giây đầu tiên thì cô đã ngửi ra được rồi nhưng hình như cô đã có sắp xếp trước.
Uống xong chén thuốc, cô lấy ra một tờ giấy từ trong túi đưa cho hắn.
Hắn ngạc nhiên mở giấy ra xem thì chỉ thấy một dòng chữ ghi:“Đừng làm vậy nữa, người bị thiệt thòi chỉ có mình ngươi mà thôi.”Đọc xong Tiểu Văn liền trở nên gượng gạo, vội bỏ tờ giấy xuống, hắn đan tay lại lo lắng cúi đầu tỏ ý xin lỗi cô:“Ta làm vậy chỉ để nàng để tâm tới ta một chút, nếu nàng đã rõ mọi chuyện, cảm thấy nó phiền thì ta xin lỗi.”Hàn Hàn không nói gì chỉ đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi đưa tay lên như ra hiệu gì đó.
Ngay tức thì, một con chim bay từ ngoài vào rồi biến thành hình dạng của Hàn Hàn lành lặn có đủ hai tay đứng trước mặt Tiểu Văn.
Người này là Tu Lệ, để làm vừa lòng Tiểu Văn nên Hàn Hàn cố ý gọi về.
Nhìn người con gái y hệt Hàn Hàn trước mặt, Tiểu Văn bàng hoàng đứng dậy, không biết đây là chuyện gì định hỏi thì Tu Lệ đã cất lời nói:“Ta là Tu Lệ, sau này sẽ là thê tử của chàng.”Nghe câu này Tiểu Văn liền đơ cả người, hàm sắp không khép lại được vì quá bất ngờ.
Hắn nhìn sang Hàn Hàn nhưng cô lại đứng dậy từ từ nắm lấy tay hắn rồi kéo tay của Tu Lệ đặt hai tay của họ đan vào nhau như đang tác hợp.
Tiểu Văn cảm thấy vô cùng sốc, hắn hiểu cô có ý gì rồi nhưng lúc đó Tu Lệ bỗng bước đến ôm lấy hắn, âu yếm nói:“Tiểu Văn, không phải chàng thích gương mặt của cô ấy sao? Bây giờ ta giống hệt như cô ấy, chỗ nào cũng giống cả.
Chàng chuyển sang yêu ta đi, sẽ không có khác biệt gì đâu.”Hắn làm sao chấp nhận được chuyện này, mắt hắn ngấn lệ vì đến ngày hôm nay Hàn Hàn vẫn nghĩ là hắn chỉ yêu nhan sắc của cô.
Tùy tiện tìm một người giống mình để thay thế, cô đang coi tình cảm của hắn rẻ mạt thế sao? Tiểu Văn bị cô làm cho tổn thương cực kỳ lớn, hắn xô Tu Lệ ra rồi bóp chặt hai vai của Hàn Hàn, kích động hỏi:“Nàng làm trò gì vậy Hàn Hàn? Nàng có phải đang nghĩ sai gì cho ta không? Ta muốn cơ thể của nàng nhưng không đơn giản chỉ có cơ thể là xong.
Ta muốn nàng là của ta, gã cho ta, cùng ta sống vui vẻ bên nhau.
Nàng đưa đến một cô gái y hệt nàng để ta thay thế, ta không phải loại người đó! Cái gì có ta cũng cho nàng, vậy tại sao một chút tình yêu nhỏ nhoi nàng cũng không cho ta? Nàng tiết kiệm gì với ta thế hả? Nàng có biết làm vậy ta sẽ phát điện hay không? Nàng đâu phải không biết tính ta, tại sao nàng ba lần bảy lượt đẩy ta cho người khác vậy hả?”Hàn Hàn trơ mặt không chút biểu cảm, cố gắng muốn mấy lần kéo tay hắn ra nhưng đều không được.Tu Lệ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này chỉ biết mỉm cười, đó là điều mà từ đầu cô ta đã đoán ra phản ứng của Tiểu Văn và Hàn Hàn cũng thế.
Tiểu Văn trái tim yếu đuối, vừa mới một chút mắt đã thấy cay cay muốn khóc rồi.Mục đích họ làm chuyện này ngày hôm nay chỉ là để xem sự chịu đựng của Tiểu Văn biết sai mà ngửng suy nghĩ muốn có được thể xác để níu giữ cô ở bên cạnh mà thôi.
Mặc kệ có bị hắn bày tỏ sự giận dữ ra thế nào thì Hàn Hàn vẫn giữ y nguyên bộ mặt lạnh lùng đó, điều này càng khiến tim của hắn tan nát.
Tới đây thì hắn hoàn toàn kiệt sức, giọt nước mắt rơi xuống và hắn cố nuốt vào khàn giọng hỏi cô một câu cuối:“Có phải lý do lớn nhất mà nàng không chấp nhận ta là vì kiếp này ta có cơ thể là con trai của Chiến Thần phải không?”Câu hỏi này đích thị đã đúng với suy nghĩ của Hàn Hàn nên cô không nghĩ ngợi gì mà gật đầu.
Đúng là thế, Hàn Hàn không chấp nhận được chuyện mình đã từng ngủ với Chiến Thần rồi nay lại đi làm chuyện khó coi đó với con trai của người mình yêu, mặc dù biết suy nghĩ của Tiểu Văn là Qủy Thiên Vương nhưng cái cơ thể mang giọt máu của Chiến Thần còn đó.
Có trách chỉ trách hắn chọn nhầm bụng mẹ để đầu thai, đầu thai sao lại trúng ngay kiếp làm con trai của kẻ giết mình, vừa không có gia đình êm ấm vừa vô tình tạo ranh giới giữa chính hắn và người con gái hắn chuyển kiếp đi tìm.
Oan nghiệt!Cái gật đầu của cô khiến Tiểu Văn quá đổi xót xa, hắn cắn chặt môi mình rồi nức nở buông tay dứt áo rời đi.
Không ai hiểu được lòng hắn, hắn bất lực đến mức chỉ muốn mình đừng đâm đầu vào cô nhưng mà không có cô thì hắn cũng không còn lý do để sống.
Đó là cố chấp, là cái mà những người yêu nhau điên cuồng thường có.
Hàn Hàn bước ra cửa nhìn theo dáng của hắn đi xa, chỉ thấy hắn ngự mây bay về phía tây rồi biến mất.
Tu Lệ đứng bên cạnh cô tắc lưỡi lắc đầu:“Hầy…Giận thật kìa, coi chừng hắn bỏ cô thật đó.
Lần này cô làm quá tay rồi, ta nhìn còn thấy thương cho hắn.”Người không yêu thì chả bận tâm, Hàn Hàn nhếch môi cười nhẹ một cái giống như trút được món nợ đeo bám rồi thông thả quay trở lại bàn ngồi uống trà coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Chỉ vài tiếng sau cô lại quên hoàn toàn việc làm với Tiểu Văn, không còn nhớ hắn đã buồn bã ra đi như thế nào.Trong khi đó, Tiểu Văn bỏ đi nhưng không biết đi về đâu.
Hắn tới Ung Linh Sơn mong tìm lại được người mẹ mà kiếp này hắn chưa từng một ngày hiếu thảo.
Khi về gần tới nhà cũ, hắn đi ngang con suối nơi lần đầu gặp gỡ của hắn với Hàn Hàn ở kiếp người này.
Hắn thổn thức ngồi lên tản đá lớn nhìn nước chảy róc rách, cảnh vật tỉnh lặng đó làm hắn nhận ra tận sâu trong đáy lòng mình vẫn muốn quay về với cô, chỉ là hắn đắng đo giá trị của mình có phải quá rẻ mạt nên chẳng ai cần hay không? Nghịch lý trên đời là vậy, người không có tình yêu thì than tình yêu đắt đỏ, kẻ có rồi lại chê là thứ rẻ mạt.
Trách đời éo le với kẻ chung tình.…Một ngày sau khi Tiểu Văn đi, mọi thứ trong cuộc sống của Hàn Hàn chẳng có chút gì thay đổi.
Tu Lệ bây giờ đã về nên Hàn Hàn cũng được dịp có thêm người kể chuyện hay ho ở hạ giới cho nghe.
Một ngày rãnh rỗi không làm gì nên hai người ra bờ suối ngồi kể chuyện.
Tu Lệ kể rất chi tiếc, kể hết các cảnh vật đẹp mà cô ta đã thấy qua, những việc đã làm và những việc đã thấy.
Hàn Hàn tự nhận mình sống lâu nhưng luận về hiểu biết thì so với những chuyện được nghe chỉ là ếch ngồi đáy giếng, cô thích thú nghe kể đến quên mất cả thời gian, Tu Lệ cũng không thấy mệt nên họ cứ nói từ chuyện này sang chuyện nó.
Đến lúc kể xong hết tất cả thì đã là ba ngày sau.
Bấy giờ Tu Lệ mới dừng kể và đưa ra những bức họa tuyệt mỹ cảnh vật chốn hạ giới, Hàn Hàn ngắm nghía ưng ý vô cùng còn đem vài tắm treo lên vách giường mình.
Lúc cô vừa treo tranh lên thì Trác Liên và Mạt Xuyên trở về, Trác Liên thấy mẫu thân mình đứng cùng một nữ nhân lạ và không thấy Tiểu Văn đâu nên thắc mắc, liền hỏi:“Mẫu thân, Văn thúc không ở cùng người à?”Hàn Hàn nghe hỏi liền nhìn qua nhưng chưa kịp mở miệng thì Tu Lệ đã nhảy vào nói trước:“Tiểu Văn giận bỏ nhà đi rồi, chắc vài hôm nữa mới hết giận rồi về.”Trác Liên nghe vậy liền thôi không hỏi nữa, chỉ rón rén gật đầu chào hỏi cho lịch sự rồi dẫn muội muội ra ngoài.
Nhìn con trai của Hàn Hàn vừa mới lớn lại khôi ngô tuấn tú, da dẻ trắng mịm làm cho Tu Lệ cảm thấy vừa mắt, người ta vừa rời đi cô ta liền hỏi thăm Hàn Hàn:“Con trai cô trông không tồi nhỉ? Cho đặt vé trước có được không? Khi nào muốn cưới vợ cho nó thì nhớ đến ta.”Vừa nghe nói thế Hàn Hàn liền liếc mắt nhìn cô ta với dáng vẻ nghi ngờ.
Nhìn sơ lược cái biểu cảm thích thú của Tu Lệ là cô biết ngay cô ta ngắm tới con trai của mình rồi.
Từng là một người có kinh nghiệm dẫn dụ trai trẻ đẹp biết thế nào là “đời”, Hàn Hàn ngửi mùi đã thấy lo cho đứa con trai bé bỏng của mình.
Không nhiều lời, cô trực tiếp lấy giấy viết lên bốn chữ “Để cho nó yên”.
Tu Lệ bất giác phải bật cười khi đọc bốn chữ đó, để lại cho cô một nụ cười nham hiểm rồi hí hửng rời đi.
Từ đây Hàn Hàn nhìn theo cũng chỉ biết thở dài, lại có thêm nổi lo rồi! Đời trai có mấy khi, rơi vào tay của những người như Tu Lệ thì khó mà thoát khỏi.
Phải xem đứa con trai này tâm chính chắn được tới mức nào rồi!.