"Vậy là đến lúc Chiến Thần bị trừng phạt rồi sao?"Ta dừng lại và chờ hết đạo thiên lôi giáng xuống.
Lòng ta trĩu nặng nay còn nặng hơn.
Ta rất muốn đến đó xem nhưng ta biết là không thể, duyên phận này ta đã chọn cất sâu vào tim rồi.
Ta đứng đây coi như cùng người vì ta mà vào Ma đạo chịu phạt.
Chiến Thần ơi Chiến Thần! Cả đời chàng anh minh thần võ, đứng nơi cao dũng mãnh trên vạn người vậy mà lại phải chết đau thương như thế này.
Cho tới ngày hôm đó ta mới biết chắc rằng chàng chưa bao giờ từ bỏ tình cảm hoàn toàn với ta, chàng cũng như ta, cũng cố chấp cũng đầy tự cao.
Lòng ta biết rất rõ, nếu không được chàng tìm đủ cách để cho Thiên Quân lơ là ta thì Liên Hàn Hàn này cũng không có ngày hôm nay.
Chàng rõ ràng yêu ta nhưng mà đáng tiếc là chàng không bỏ được Thiên tộc, chàng đã chọn con đường này thì chắc hẳn cũng biết đến kết cục rồi.
Chàng nhập ma ư? Hay là cố tình nhập ma.
Chàng muốn lúc chết có thể thấy ta xóa bỏ hoàn toàn hận thù với chàng, muốn trước lúc chết được nhỏ nhẹ gọi ta một tiếng Hàn Hàn.
Tình cảm luôn là như vậy, muôn hình vạn kiểu, chạy một vòng tròn hơn vạn năm, khi dừng lại bỗng nhận ra đã không biết điểm xuất phát là nơi nào.
Vì sao mà yêu? Vì là yêu thôi.
Yêu thì không có lý do nhưng để dừng lại thì vô vàng lý do.
Tùy tiện chọn một cái, lý do nực cười nhất khiến ta cả đời đánh mất người mình yêu cũng chỉ vì quá yêu...…Đợt thiên lôi cuối cùng đã qua, trời cũng xế chiều.
Thiên quy có ghi là bị tội nặng sẽ phạt đạo thiên lôi, mỗi ngày lần, vậy là Chiến Thần qua hôm nay rồi, không biết đã chịu phạt được mấy ngày rồi nhỉ? Sau một lúc suy nghĩ đắng đo, ta quyết định đến Tử Tiên Đài xem Chiến Thần thế nào, sẵn tiện còn phải trả mối thù cho Đại Lục…Khi đến nơi, Thiên binh đã rút hết rồi, chỉ còn Chiến Thần quỳ ở đó, ta bước đến đứng trước mặt Chiến Thần, hỏi nhỏ:"Sao rồi? Có muốn ta giúp không?"Chiến Thần ngẩng mặt lên, ngài ấy thổ huyết làm cho vài giọt máu văng vào váy của ta, ta lùi lạ.Chiến Thần mệt mỏi thều thảo giọng gọi ta:"Hàn Hàn…ta nghe nói...nàng bị thương ở Bắc Hải...nàng có sao không?"Ta cố giữa giọng không khóc, đáp: "Đương nhiên ta không sao, nhưng phu quân của ta thì chết rồi.
Đều là nhờ đứa con trai Mạc Khiển của chàng.”"Nàng...nàng nói thế là…là sao?"Ta thở dài, mắt ngấn lệ rút lấy Vạn Sát kiếm ra đâm xuyên qua lòng bàn tay Chiến Thần, ngài ấy đau đớn la lên và nhìn ta một cách hoảng hốt:"Nàng làm gì vậy? Tại sao lại..."Ta rút kiếm ra rồi xỏ lại vào vỏ, nhẹ lao khóe mắt, đáp:"Mạc Khiển con trai chàng đã giết chết tri kỷ cả đời của ta.
Đây là hình phạt cho kẻ đã sinh ra kẻ thù của ta.
Đáng lẽ ra chàng phải chết nhưng ta không thể ra tay giết chàng được.
Không lâu nữa thôi ta sẽ lấy thủ cấp của Mạc Khiến đem tế linh hồn phu quân ta.
Từ nay về sau, coi như chúng ta tình không còn, nghĩa cũng tuyệt, chàng hãy sống thật tốt theo cách của mình.
Tạm biệt."Dứt lời, ta quay lưng bỏ đi.
Chiến Thần có vẻ bần thần, ngài ấy hét lên:"Nàng nói gì? Nàng không được đụng vào con trai của ta!"Ta không dừng bước.
Ta biết làm thế Chiến Thần sẽ hận ta, bởi vì Mạc Khiển là đứa con trai cả mà ngài ấy tự hào nhất.
Nhưng biết sao bây giờ, ta không thể vì ngài ấy mà không trả mối thù này.…Ta về đến doanh trại ở Đông hải khi đã quá canh ba.
Quân lính đang canh gác rất nghiêm ngặt.
Ta đi vào rồi đứng trước trại của ta và Đại Lục, thấy không sáng đèn ta liền nghĩ chắc Tiểu Văn không đến phòng chờ ta, quả thật may mắn! Mặc dù không lấy được Sơn Linh thạch nhưng ta cũng không có ý tới kêu hắn đưa nữa, chắc là sau này phải tìm cơ hội hắn sơ ý cướp về thôi.Đứng trước cửa một hồi phân vân tự nhiên ta phân vân không muốn vào nữa.
Về chiếc giường đó ta sẽ nhớ đến Đại Lục, rồi ta lại khóc mà thôi.
Nghĩ vậy nên ta cất bước bỏ đi định tới đâu đó vắng vẻ uống rượu, nhưng khi ta vừa quay lưng đi thì từ phía sau cửa đột nhiên mở ra, ánh nến trong phòng cũng sáng lên, Tiểu Văn từ bên trong bước ra, giọng chậm rãi hỏi:"Tại sao nàng không vào?"Ta ngơ ngác giật mình quay đầu lại nhìn hắn:"Sao ngươi lại ở đây?"Hai tay hắn chống gậy giữa chân, đầu nghiêng dựa vào trại, mỉm cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trả lời:“Ta chờ nàng về.
Cả ngày nay không nghe tiếng nàng, ta nhớ quá!Ta có nấu món chè, nàng vào ăn đi.”Ta khinh bỉ hắn vô cùng, phun cho hắn một bãi nước bọt xuống chân hắn rồi ta nói:“Lão thân ta đếch cần ăn đồ của người nấu! Cho chó cũng không ăn!”Bị ta sỉ nhục và nói nặng lời nhưng nụ cười của hắn vẫn không có chút gì biến đổi, thậm chí còn thành cười ra tiếng:“Ha ha ha ha…Nàng xưng là lão thân sao? Nàng có xưng hô thế nào thì trong mắt ta nàng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Nàng đừng quậy nữa, vào ăn chè ta sẽ cho nàng Sơn Linh thạch.”Thái độ của hắn tuy đáng ghét nhưng có nhắc tới Sơn Linh thạch nên ta không thể bỏ qua được.
Ta liền hỏi lại hắn:“Ta ăn thì ngươi sẽ đưa Sơn Linh thạch ra à? Có thật không?”Hắn gật đầu: “Thật chứ!”Nói rồi, Tiểu Văn lấy Sơn Linh thạch đem ra trước mặt ta.
Không thể chống lại cám dỗ lớn như vậy, ta đánh liều đồng ý bước vào phòng ăn chè của hắn nấu.Đi vào trong phòng, ta thấy một chén chè đặt trên bàn nên ngồi xuống kéo nó lại ngửi thử xem có mũi lạ không.
Lúc này Tiểu Văn cũng ngồi xuống ghế đối diện, hẳn mỉm cười hỏi ta:“Chè có con không? Do không khí bây giờ cũng đủ làm lạnh chè nên ta không có để thêm đá lạnh.
Ta nấu vừa miệng nàng chứ?”Ta nhìn vào chén chè nguy hiểm này, đương nhiên là không dám ăn nhưng vẫn giả bộ là mút vài mũi cho ra tiếng động rồi trả lời hắn:“Chè ngon lắm.
Rất vừa ăn.Ta ăn gần hết rồi, ngươi lấy Sơn Linh thạch ra đi.”Hắn lại cười, lần này còn nhìn đê tiện hơn:“Vẫn chưa mà, từ từ đừng gấp….Ta vừa ngửi thấy mùi máu lạ trên người nàng, là máu của ai đấy?”Nghe hắn nói ta bỗng giật mình nhìn lại váy áo của mình.
Bấy giờ mới sựt nhớ ra trên váy có dính máu của Chiến Thần.
Không muốn nói thêm nhiều lời với hắn, ta đứng dậy rút kiếm đâm thẳng vào vai hắn.
Mũi kiếm xuyên qua vai mà hắn cũng chỉ nhíu mày một cái rồi lại cười:"Ta biết ngay sẽ thế mà! Nàng tới Tử Tiên Đài thăm lão già đó, vì nàng thương tiếc ông ta bị phạt phải không? Ông ta cho nàng ăn bùa rồi, một lão già có gì mà hơn ta? Phu quân Đại Lục của nàng mà biết mình chết còn chưa qua giỗ đầu mà thê tử đã đi tằng tịu với tình cũ thì chắn hẳn sẽ vui lắm nhỉ?”"Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ta tới đó không chỉ để trút giận cho Đại Lục.
Mạc Khiển chắc ngươi biết rồi, hắn là con của Chiến Thần nên ta tới gặp ông ấy là để trút giận thôi."Hắn đưa tay rút mũi kiếm của ta ra khỏi vai.
Thái độ của hắn nhởn nhơn không coi ta vào mắt, bình thản lấy một chiếc khăn nhỏ ra lau máu trên tay rồi nhếch môi nói tiếp:"Vậy nàng trút giận thế nào? Chắc là ôm hôn nhau…Ta nhớ ở Tử Tiên Đài rất ít lính canh, ở đó còn có một chiếc cột to, rất tiện để làm chuyện nam nữ cẩu hợp của các ngươi.”"Hắn nói câu nào thì càng đâm sâu tim ta câu đó, ta cố hết sức nhịn để không trở nên nỏng nảy, nén cơn giận lại, ta nói:“Ngươi đừng nhiều lời nữa.
Ta đã làm xong chuyện ngươi muốn rồi.
Bây giờ hãy giao Sơn Linh thạch ra.”"Chưa mà.
Ta còn hỏi một câu nữa.
Hình như trên lưỡi kiếm có máu của Chiến Thần, nàng đã đâm ở đâu?"Không ngần ngại gì, ta đáp: "Ở lòng bàn tay.
Ngươi đã biết lưỡi kiếm có màu của Chiến Thần vậy mà con nói lời khó nghe đó với ta sao?""Hức! Ta có miệng, muốn nói gì là quyền của ta.
Ta thắc mắc là, sao nàng không đâm vào cổ hay tim gì đó mà lại chọn lòng bàn tay? Nàng rõ ràng là sợ ông ta chết, nếu mà thương quá thì cứu ông ta ra khỏi đó rồi cao chạy xa bay đi.”“Ta không muốn nói nhiều, mau đưa Sơn Linh thạch đây! Nãy giờ nhịn quá đủ rồi đó!”Nói tới đây cuối cùng hắn cũng chịu lấy Sơn Linh thạch ra, vừa thấy nó ta liền chớp thời giật lấy thật nhanh rồi bỏ đi, không do dự ở gần hắn thêm một giây nào nữa.….Trong vài hôm sau đó, ta hạn chế đến mức thấp nhất chuyện đụng mặt với Sơn Tiểu Văn, hầu như mọi thời gian ta đều lánh ở chỗ của Ly tướng quân.
Thời gian đó, ta cùng Ly tướng quân bàn một số việc, đồng thời cũng chăm chỉ luyện công với Sơn Linh Thạch.
Cứ liên tục như thế, mãi cho đến khi ngày xuất binh chỉ còn cách một ngày nữa, bấy giờ mọi thứ đều đã sẵn sàng.Tối đó, ta lại lấy Sơn Linh thạch ra luyện công, lần này quyết định dùng hết sức mạnh của Sơn Linh thạch một lần.
Sức mạnh mà nó đêm lại khiến cơ thể ta tràn trề năng lượng, chỉ muốn đánh mà thôi.
Đến rạng sáng hôm sau, ta phát hiện vì sử dụng Sơn Linh thạch mà làm ma khí tăng lên cao làm ta vô khát máu, nhưng không sao, tìm người hút máu là được.
Thế là ta đi lòng vòng xem có ai thích hợp không nhưng nhìn kẻ nào cũng thấy không thèm.
Lúc này ta bỗng nhiên nhớ tới mùi máu ngon lành của Sơn Tiểu Văn, xem ra chỉ có máu của hắn là ngon nhất thôi.
Chẳng lẽ bây giờ ta lại chủ động đi tìm hắn sao?Vì cái suy nghĩ đó mà ta cứ đắng đo, cố nhịn cơn khát máu cả buổi sáng, lấy thịt bò sống ra ăn để dịu cơn.
Thế nhưng tới trưa ta lại không kiềm nổi nữa.
Lửa trong người ta hừng hực, ta muốn máu và chỉ có máu.
Không khống chế được dã tính trong người, ta điên cuồng chạy đi tìm Sơn Tiểu Văn.
Chạy đến trại của hắn không thấy, chạy đến trại ta cũng không thấy hắn, chạy khắp nơi.
Mãi cho đến khi đến trại ngựa ta mới bất chợt thấy hắn đang ôm cỏ non chất thành một đống to cho ngựa ăn.
Không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, ta chạy nhanh tới rồi nhào thẳng lên người hắn, đẩy hắn ngã lên đống cỏ non.
Lúc này hắn rất hoảng loạn, còn cự quậy, la hét suýt đánh ta, nhưng máu ngon đã ở trước mặt, ta không thể bỏ qua được.
Bằng mọi cách, ta bịt miệng hắn lại, nói nhỏ:“Đừng la lớn.
Cho ta một chút máu, một chút thôi.”.