“Vậy thì tốt quá rồi! Cô định khi nào tổ chức? Tổ chức ở đâu?”“Đã tổ chức thì không nên để lâu, ba ngày nữa làm đi, ở doanh trai luôn.”Hắn vui mừng đến mức không khép mồm lại được, hắn đứng dậy chạy ra ngoài la lớn một tiếng rồi chạy vào ôm chầm lấy ta.
Lúc đó ta còn chưa bỏ tách trà khỏi miệng, dù trong lòng còn hơi mông lung nhưng mà nhìn thấy độ của hắn vui mừng như vậy ta coi như cũng vui một phần.
Hắn ôm ta một lúc rồi bỗng thủ thỉ vào tai ta:“Đêm nay cô cho ta được ngủ lại đây có được không?”Nghe câu này, ta liền bỏ tách trà xuống, đảo mắt lại nhìn hắn: “Chỉ ngủ thôi sao?”Hắn cười khà khà, nhưng cái điệu bộ này cũng gian xảo quá rồi.
Ta đắng đo suy nghĩ một chút rồi gạt tay hắn ra, đứng dậy đi lại giường.
Hắn hình như hiểu ý, vội vả chạy đi đóng cửa rồi thổi nên, sau cùng là cởi giày cho ta rồi hí hửng trèo lên giường.
Hắn nhanh chóng nằm trên người ta, hắn định hôn nhưng ta vội lấy tay che miệng hắn lại, nói:“Không.
Đợi ba ngày nữa.”Hắn có vẻ tiếc nuối nhưng cũng không đòi hỏi thêm, ngoan ngoãn chỉ nằm ngủ mà thôi.….Đến sáng hôm sau, thông tin ta và Đại Lục sẽ thành thân truyền khắp doanh trại.
Hôn sự này cũng không cần chuẩn bị quá nhiều, quan trọng là giành thời gian may đồ cưới mà thôi.
Mà tên Đại Lục này cũng sắp không chờ được ngày cưới rồi, hắn không may đồ cưới mà đi mua.
Vừa hay đồ cưới vừa y đút không thêm không bớt chút nào.
Hắn nói với ta là ba ngày lâu quá, làm luôn trong tối nay đi.
Ta do dự một lúc rồi cũng ưng thuận theo hắn.
Thế là hắn đi tìm đồ làm lễ, một mâm táo, một mầm trầu cau, một mâm bánh ngọt, hai hộp trà, hai vòi rượu.Đến tối, lễ vật theo quy tắc đã có đủ hết, ta nhờ mẫu thân với Ma quân làm chủ hôn, dù sao thì họ cũng là trưởng bối.
Khách mời khá đông đủ, có gia đình của Tiểu Lục, Ly tướng quân, Trác Liên và cả Mạt Xuyên nhưng không có Cảnh Khang.
Đám cưới này cũng không có gì quá lộng lẫy, chỉ có một chữ hỉ dán giữa nhà mà thôi.
Ta và Đại Lục mặc hỉ phục cùng nhau tiến vào làm lễ trong sự chúc phúc của mọi người.
Đầu tiên là ba bái.
Sau đó là trao tính vật cho nhau, Đại Lục cho ta một đôi hoa tai và một cặp nhẫn ngọc đôi.
Mọi thứ vô cùng tốt đẹp cho tới khi ta đeo nhẫn vào tay Đại Lục, lúc vừa đeo xong thì ở ngoài sân có tiếng ồn ào như đánh nhau.
Ta và Đại Lục vội chạy ra xem thì mới biết là Sơn Tiểu Văn đang gây sự.
Lúc này, Ly tướng quân chạy ra ngăn cản hắn, nói:“Sơn Tiểu Văn, hôm nay là hôn sự của Đại Lục và chủ nhân, ngươi không được phép làm bậy!”Tiểu Văn như phát điên, hắn nắm mảnh vải bịt mắt ném đi rồi hét lên trong đau khổ:“Liên Hàn Hàn! Tại sao nàng lại làm vậy với ta? Nàng dám gả cho hắn, ta thề sẽ không cho hai ngươi yên thân đâu!”Ta cũng không biết nên xử lý việc này thế nào, ta biết hắn đau lòng, Cảnh Khang hôm nay cũng đau lòng mà không tới tham dự hôn sự.
Ta biết sự lực chọn này của ta sẽ gây ra thêm nhiều rắc rối nhưng cũng không nên vì sợ rắc rối mà phụ lòng người âm thầm bên cạnh chăm sóc cho ta bấy lâu nay.
Lần này ta phải dứt khoát một lần thôi, ta bước tới phía trước và nói với hắn:“Tiểu Văn, ta biết tình cảm của ngươi nhưng ta không thể chấp nhận được nó.
Hôm nay ta đã làm lễ xong rồi, từ giờ ta là thê tử của Đại Lục.
Ngươi cũng đừng mộng tưởng nữa.”Tiểu Văn gào thét: “Không! Không đời nào! Ta không cho phép nàng lấy hắn!”“Ngươi bỏ cuộc đi Tiểu Văn.
Kiếp trước ngươi móc mắt của ta, kiếp này ngươi cho ta đôi mắt coi như là hết nợ.
Ngươi về đi.”Nghe xong, Tiểu Văn quỵ hai gối xuống đất, hắn khóc lớn, tiếng khóc làm cả hôn lễ đều bi thương.
Ta chẳng muốn nhìn cảnh này nữa nên bỏ đi vào trong trước, Đại Lục sau đó cũng đi theo ta.
Sau đó không lâu, có người báo là Tiểu Văn bỏ đi rồi, trước khi đi hắn có nói là sẽ hận ta đến hết đời này.
Thôi thì đành chấp nhận để hắn hận, dù sao kiếp trước ta cũng hận hắn, ân oán này đời đời cũng không dứt được….
Đời người coi vậy mà những bước ngoặt diễn ra đơn giản quá, làm lễ chưa được một giờ mà giờ ta đã là gái có chồng.
Ta về phòng tân hôn cùng Đại Lục, mặc dù ta đã quen với hắn rồi nhưng mà vẫn thấy có chút lạ lạ, hơi ngại một chút.
Lần này vừa uống rượu giao bôi xong thì Đại Lục đã thổi tắt đèn, trước khi lên giường hắn vẫn như thường lệ cởi giày cho ta nhưng lần này hắn lại nói:“Bây giờ ta là phu quân của nàng rồi.
Có những quy tắc mà trước đó nàng đặc ra ta muốn bỏ có được không? Đêm nay là tân hôn, ta muốn mình được làm một người đàn ông thật thụ, chủ động một chút.”Khi nghe lời đó, ta cũng không hiểu “đàn ông thật thu” “chủ động” là thế nào.
Nhưng nghĩ dù sau cũng chỉ có một lần tân hôn trong đời, ta cứ cho hắn thỏa mãn ước muốn vậy.
Ta gật đầu.
Sau đó Đại Lục cùng ta lên giường, hắn lập tức cởi áo ra trước, điều đầu tiên hắn làm là hôn ta thật lâu.
Một nụ hôn như hắn hằng mong mỏi.
Đêm nay ta cho hắn chủ động, hắn liền như biến thành con người khác.
Không theo quy tắc, dám cởi hết thẩy quần áo của ta ra, dám hôn khắp người ta mà không được sự cho phép, thậm chí là dám xõa tóc của ta ra, khiến ta cảm thấy không quen chút nào.….Sáng hôm sau, ta thức dậy thì thấy Đại Lục đang ôm mình, hắn không theo quy tắc cũ là phải mặc quần áo vào sau khi ân ái và không được ôm ta trong lúc đang ngủ.
Nhất thời không thích ứng được, ta đẩy hắn ra đầy khó chịu rồi ngồi dậy.
Lúc này mới biết là cả quy tắc nếu ta ngủ quên thì phải mặc áo vào giúp ta hắn cũng không làm.
Vậy là cả đêm qua ta và hắn trần như nhộng ôm nhau mà ngủ.
Bây giờ ta mới biết vì sao hắn luôn muốn thành thân, thành thân rồi ỷ là phu quân thì muốn làm gì thì làm, không có vai vế thứ bậc chủ tớ nữa.
Nể tình ngày đầu cưới nhau, ta sẽ không nói hắn việc này nhưng sau này nhất định sẽ chấn chỉnh lại, không thể muốn làm gì thì làm thế được!Thấy hắn còn ngủ say nên ta không đánh thức hắn, ta bước khỏi giường, thay đồ rồi ngồi trước gương chải tóc buột lại.
Ta buột tóc cao như ngày thường, vừa buột xong ta định tháo đôi hoa tai và nhẫn cưới ra để đỡ vướng víu thì Đại Lục thứ dậy.
Thấy ta làm vậy hắn liền chạy tới cản lại:“Nàng làm gì vậy? Mấy thứ này nàng phải đeo không được tháo ra đâu!”Ta liếc mắt qua nhìn hắn, trong đầu có chút không hiểu: “Sao vậy? Sao lại không được tháo ra?”Đại Lục đáp: “Đây là vật kỉ niệm của hôn nhân, chỉ khi ly hôn mới không đeo nữa.
Nàng có thể tháo hoa tai để thay cái khác nhưng nhẫn thì phải đeo mọi lúc.
Còn nữa, bây giờ nàng đã là người có chồng rồi, tóc cũng không thể buột như lúc chưa chồng.
Phải búi lên, để ta làm cho.”Nói rồi, hắn tháo tóc ta vừa mới cất công buột ra để thắt lại.
Hắn làm rất kỳ công, búi tới búi lui một hồi lại thành một búi tóc to sau đầu, dùng một cây trăm ngọc vắt ngang trong già vô cùng.
Ta chẳng thích kiểu tóc này nên nhăn nhó mặt mũi, nói:“Kiểu này nhìn già quá! Nhìn cứ như mấy phu nhân ấy! Thôi, ta không thích đâu, người tháo ra đi.”Nghe ta nói vậy hắn liền quả quyết: “Không được.
Phải làm tóc thế này, làm như thế người ta mới biết nàng có chồng rồi chứ!”“Có chồng là việc hãnh diện lắm sao mà phải khoe cho thiên hạ biết vậy?”“Không phải.
Ta nói nàng không hiểu.
Lần này nàng đừng hỏi nhiều nữa, nghe lời ta làm kiểu này, không ai chê nàng xấu đâu.
Nghe lời ta đi, làm ơn.”Ta nhìn mặt hắn, cảm thấy hắn rất thành khẩn nên cũng không muốn phụ lòng.
Thôi thì để kiểu này vậy, trông hơi đứng tuổi, chững chạc hơn một chút nhưng chắc không sao đâu.Ngày đầu thành thân, mọi thứ cũng không khác gì mấy, chỉ có khác là Đại Lục rất lộng quyền, rất hay chủ động kiếm chuyện tiếp xúc thân mật với ta chứ không như lúc trước dè dặt ở bên ngoài nữa.
Ta đoán là hắn chờ ngày này lâu lắm rồi nên bây giờ mặt mũi mới mãn nguyện như vậy.
Hai đứa con của ta cũng tin ta là mẹ của nó, mặc dù nó không thể ở doanh trại lâu, chỉ ở nửa ngày rồi lại về hạ giới với Binh Kinh cho an toàn nhưng nó rất vui vì đã chứng kiến ta và Đại Lục thành thân….
Cưới nhau được ba ngày, đêm nào cũng là đêm nồng nàn, ta dần có cảm giác vợ chồng với hắn rồi, không muốn làm gì cũng phải hơn thua với hắn nữa, hòa thuận, bình đẳng mà sống.
Mặc dù đã chọn gắn bó với Đại Lục nhưng ta vẫn bị Liêu Kỹ gây sức ép về chuyện của Tiểu Văn, Liêu Kỹ cho rằng Tiểu Văn vẫn sẽ không ngừng yêu ta.
Tiểu Văn bây giờ bỏ đi rồi, ta biết hắn đến căn nhà ở Hỏa sơn sống.
Thấy hắn nói hận ta với thái độ cứng rắn như vậy nên ta nghĩ hắn không còn muốn quay lại tìm ta nữa đâu.Tuy nhiên, ta vẫn muốn vừa lòng của Liêu Kỹ và cũng muốn Tiểu Văn giúp sức đánh trận sau nên đã cố tình tự tay làm một mẻ bánh nướng, cho người đem tới chỗ của Tiểu Văn coi như lời cảm ơn vì đôi mắt.
Đây là hạ sách quản binh mà thôi, biết rõ việc này như con dao hai lưỡi nhưng vì đại nghiệp ta phải làm thôi.Một ngày sau khi bánh của ta được chuyển đến Tiểu Văn, hắn bất ngờ quay trở về trong sự ngỡ ngàng của ta.
Nhưng khi ta dùng lễ nghĩa ra đón tiếp thì hắn lại phất lờ đi, coi như không có mặt ta.
Lúc này ta mới biết chắc hẳn hắn đã dằn vặt, suy nghĩ rất nhiều mới chọn về đây.
Chỉ đi có ba ngày mà hắn cứ như đi ba năm, râu cũng khong cạo, sắc mặt mệt mỏi như một cái xác không hồn..