Hai đại cường giả đứng trên bầu trời, khí tức áp chế lẫn nhau để cho hư vô bốn phía không ngừng nổ vang như sấm dậy, nhìn thấy Lôi Đình ẩn hiện, bát phương oanh minh chấn động.
Lần đầu giao thủ bằng ánh mắt, Trần Thanh hơi chiếm thế thượng phong, nhưng hắn cho rằng nếu đặt ở chém giết sinh tử thì kết cục cuối cùng vẫn chưa nhất định, bởi lão đạo này dù gì cũng là đại năng Nguyên Anh, tu hành quá lâu, chẳng nói cũng hiểu, thủ đoạn trên người tuyệt không đơn giản.
Một bên là Hạo Nhật ban sơ, tràn ngập Chí Dương, đủ sức thiêu rụi hết thảy.
Bên còn lại tựa hồ Minh Nguyệt, mặc dù có phần ảm đạm thế nhưng ẩn chứa huyền diệu, mang theo thâm trầm cổ lão.
"Bởi vì môn quy rộng rãi, hôm nay ngươi được phép mang hắn rời đi, tuy nhiên ngươi không thể bảo hộ cho hắn cả đời, chỉ cần rời khỏi Đạo Phong nửa bước, hắn nhất định phải chết, nghiệt đồ Tuyết Sinh xúc phạm Tô gia, cho nên nhân mạch, tộc chi của hắn ở bên trong phàm tục sẽ không được sinh sống yên ổn một ngày!" Lão đạo nhìn Trần Thanh, giọng nói lạnh nhạt vang vọng bốn phía, khi một lần nữa dịch chuyển mục quang, hai mắt như kiếm ẩn chứa hung lệ ngập trời.
Hắn nhìn chằm chằm Tuyết Sinh, ánh mắt này để cho Tuyết Sinh cảm nhận được cái gì mới là sát khí chân thực, mà thanh âm cũng mang theo hàn lãnh chết chóc.
"Ngươi chủ động đền mạng thì Tuyết gia vẫn được phép sinh tồn kéo dài huyết mạch, còn nếu như ngươi quyết định suốt đời trốn tránh dưới sự che chở của Cửu Điện Hạ, tiếp tục thách thức Tô gia, vậy ngươi chuẩn bị quan tài cùng khăn tang để đưa tiễn thân nhân đi!".
Lời của lão khiến cho Tuyết Sinh lạnh buốt tâm can, lòng hắn bỗng nhiên nổ đùng một cái, trong mắt dần dần lộ ra Sát Hoả.
Đây không phải đơn giản chỉ là đe doạ, Tô gia hoàn toàn có năng lực làm đến việc này.
Cả người Tuyết Sinh bắt đầu run rẩy, mục quang hoá thành một cỗ sát cơ điên cuồng, nhưng rốt cuộc cũng lặng lẽ cải biến, cuối cùng đáy mắt bị bóng tối che đậy hoàn toàn, nhìn thấy hoảng loạn, nghe được giãy dụa cùng bất lực.
Có thể Tuyết Sinh không kiêng kỵ Tô gia, thậm chí chấp nhận đương đầu với hết thảy sóng gió phía trước, nhưng một câu của đối phương mang theo chủ đích, đánh thẳng vào chỗ yếu ớt nhất trong tâm thức, khiến linh hồn hắn từng mảng, từng mảng vặn vẹo, muốn sụp đổ.
Tuyết Sinh bất lực gầm nhẹ, trong mắt là tơ máu tung hoành.
Nếu hắn sống thì đổi lại thân nhân phải tao ngộ đại hung hiểm, chỉ cần hắn chết rồi, Tuyết gia bình an.
Nghĩ như vậy đáy lòng hắn lộ ra quả quyết, Tuyết Sinh bỗng nhiên cười thảm một tiếng, Vũ Hoá Kinh ầm ầm vận chuyển, hai mắt thanh minh như nước, bàn tay run rẩy rất nhẹ, cầm lấy dao găm.
Tuyết Sinh liếc nhìn Ty Trưởng trên cao, trong mắt chứa đựng ôn hoà, mang theo một tia kính ý.
"Ty Trưởng! Ân tình của ngươi, kiếp sau Tuyết Sinh trả lại!" Tuyết Sinh thì thào rất nhỏ, đối với một vài người, hắn ghi khắc trong tâm.
Tuyết Sinh tin tưởng Tô gia sẽ không bội tín, cho nên bàn tay nâng lên, dao găm lộ ra ánh sáng quyết liệt, không để cho bất kỳ ai có cơ hội ngăn cản, đột ngột nhắm vào cổ họng chính mình, hung hăng cắt.
.
Tất cả hành động của Tuyết Sinh ở trong mắt đám đệ tử áo tím có thể nói là diễn ra chớp nhoáng, nhưng tại nhãn mục cường giả như Trần Thanh cùng lão đạo, hết thảy vẫn còn quá chậm.
Lão đạo nhíu mi, khuôn mặt già nua lạnh lùng bất biến, không ai nhìn thấy biểu cảm cụ thể của lão là gì.
Chỉ có Trần Thanh trước sau cười nhạt hứng thú quan sát, thời điểm dao găm cắt tới cổ họng, hắn bỗng nhiên nhấc tay, ngón trỏ ở giữa không trung đột ngột ấn xuống.
Oanh minh nổ vang!.
Dao găm bật khỏi tay, một cỗ lực lượng dũng mãnh giống như núi lửa bộc phát tràn vào cơ thể Tuyết Sinh, khống chế hành động, bóp nát linh hồn hắn.
Tuyết Sinh cười thảm, sau cùng rớt vào tăm tối.
Chuyện tiếp theo diễn ra như thế nào, Tuyết Sinh không biết được, chỉ nghe loáng thoáng một đoạn hội thoại rất ngắn.
"Sư tôn ta dự định thu hắn làm đệ tử, rất có thể sau này hắn sẽ là Thập Điện Hạ.
.
Nếu như Tô gia đủ dũng khí, các ngươi cứ việc thử xem.
.
Hẳn là Tô Gia Chủ vẫn chưa quên được chuyện mười năm trước đâu!" Trần Thanh mỉm cười, vung tay bắt lấy Tuyết Sinh, nghạo nghễ đạp không mà đi, cuối cùng để lại một câu quanh quẩn thiên địa.
Chúng nhân ở đây hiếm người hiểu được ẩn tình thực sự bên trong, chỉ cảm thấy bối cảnh của vị thanh niên Kết Đan kia rất không tầm thường.
"Cửu Điện Hạ!!" Có ai đó hoảng hốt thì thào.
Lúc này trên đỉnh Đan Phong, bên trong một toà kiến trúc xa hoa rộng rãi, tại ghế chủ vị, lão đạo đang im lặng ngồi ở đó, không ai nhìn thấu suy nghĩ, chỉ thấy khí tức trên cơ thể biến hoá liên tục, khi thì táo bạo chấn động bốn phía, lúc lại run rẩy lộ ra do dự.
Hai mươi năm trước, trong một lần ra ngoài, Lão Tổ La Sát mang về một tên hài tử, thân phận chân thực của hắn cực kỳ bí ẩn, loáng thoáng nghe đồn là một vị Hoàng Tử của Vũ Quốc.
Hoàng Tộc khi đó là Trần Thị, bởi vì một trưởng lão Hạ Thiên La Sát Môn gọi Khương Tuấn, trở về gia tộc dẫn đến phát sinh chính biến.
Khương Tuấn tu vi Trúc Cơ, bằng vào thực lực nghiền ép xuất thủ git chết toàn bộ tộc nhân Trần Thị, chỉ có vị Hoàng Tử kia may mắn trốn thoát.
.
Thời gian ngắn, Vũ Quốc thay triều đổi vận.
La Sát Môn ngăn cấm đệ tử can thiệp thế tục, đáng ra Khương Tuấn sẽ bị tông quy trị tội, có điều, nhân mạch của hắn ở tông môn không phải tầm thường, sau này mọi chuyện cũng dần lắng xuống, nhưng Lão Tổ mang về một tên hài tử, chính tay hắn thay đổi hết thảy, khiến cho La Sát Môn trong vòng mười năm trải qua gió tanh mưa máu.
Lúc hài tử kia Trúc Cơ, toàn bộ Hoàng Thất Vũ Quốc khi đó diệt tộc chỉ trong một đêm.
Hơn hai ngàn xác chết chất đống ở cổng thành, khiến cho Vũ Quốc oanh động, kéo theo chính biến nhiều năm.
Thời gian ngắn, hài tử đột phá Kết Đan, thẳng tay lùng giết hết thảy nhân mạch dính líu đến Khương Tuấn, cũng một đêm Đan Phong gà bay chó chạy, rất nhiều Trúc Cơ lần lượt bỏ mạng một cách quỷ dị, Kết Đan cũng không ngoại lệ, thậm chí mấy trăm đệ tử áo tím đi làm nhiệm vụ, lần kia rời tông chưa từng thấy trở lại.
Lão đạo tận mắt chứng kiến, cũng vô cùng khắc sâu, cao tầng tông môn lúc đó có lẽ biết thủ phạm là ai nhưng bối phận của đối phương quá mức khủng b'.
Một trong chín vị Điện Hạ, đệ tử Thân Truyền của La Sát Lão Tổ.
"Gia chủ! Chúng ta đã tra ra lai lịch của hắn" Lúc này, một tên trung niên áo xám từ bên ngoài chạy vào đại điện, vừa nhìn thấy lão đạo lập tức quỳ gối, cung kính nói.
Lão đạo thần tình bất định, sát cơ trong mắt lặng lẽ biến hoá, như có như không.
Tuyết Sinh hôn mê nhiều ngày.
Trong giấc mơ rất dài, hắn nhìn thấy bản thân đi tới một cái chiến trường cổ lão, ở đây ngoài điêu linh hủ bại, không tồn tại bất cứ hơi thở sinh mệnh nào.
Bầu trời đỏ máu, mặt đất đỏ sẫm, bốn phía là núi non trùng điệp cũng ôm vào mình một màu xích hồng ảm đạm, giống như ai đó đem cà sa trùm lên thế giới.
Tuyết Sinh nhìn thấy trong khe núi thật lớn rải rác vô số thi thể, những cỗ thi thể này không phải phàm tục, đều là tu sĩ, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng nhưng vẫn giữ lại nguyên vẹn sắc trạng thời điểm bị giết.
Có thi thể mất đầu, tàn thi ghim vào vách núi, vùng ngực không biết bị thứ gì tác động lộ ra một cái lỗ hổng cực kỳ kinh người.
Có lão nhân chống kiếm quỳ gối dưới mặt đất, y phục trên cơ thể đã tàn phá không thành hình dáng, vừa nhìn tới, Tuyết Sinh lập tức chấn động tâm thần.
Người kia lúc còn sống không biết tu vi cụ thể là gì, nhưng chết rồi vẫn bảo lưu một cỗ tử mênh mông bát ngát, tử ý quanh quẩn thiên địa, hoá thành một đầu Thương Long vô cùng vĩ đại, phục trên bầu trời, bảo hộ qua tuế nguyệt.
Xa xa có toà Thanh Đồng Chiến Chu khổng lồ, một nửa chìm dưới mặt đất đỏ sẫm, nửa còn lại hoen gỉ chiếm trọn tầng không, cột buồm vẫn còn lay động phát ra gào thét, kinh khủng hơn, Tuyết Sinh nhìn thấy chín cỗ Long Thi rải rác tán lạc bốn phía, trên mỗi bộ Long Thi đều có một đầu xích sắt trói buộc, nối liền với Chiến Chu, rõ ràng khi xưa là Cửu Long kéo thuyền.
Chính giữa chiến trường, một tấm bia đá màu đen cổ lão thủ hộ ở đó, giống như trấn áp thế giới, phía trên sứt mẻ tàn phá, lộ ra tang thương.
"Minh Bi!" Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm, mơ hồ nhận thức, khung cảnh trước mắt không thể phát sinh ở trong thời đại này, chỉ sợ thuộc về kỷ nguyên trước, thậm chí còn sâu xa hơn.
Bởi hết thảy bị mai táng trong năm tháng quá dài, mục nát hủ bại lộ ra tên tuổi, mà ý chí sót lại cũng mang theo một cỗ vận vị Thần Thánh khiếp người.
Trong thiên địa văng vẳng thanh âm thê lương, giống như Chư Thần tiếc nuối một đời, phát ra tưởng niệm.
"Mệnh ta như Minh Chí! Mệnh ta Phong Thiên".
Lúc này tại Mạo Nhi Thành, Nhàn Vân Tông.
Trên bầu trời có một cái nhân ảnh thanh niên đạp lên phi kiếm lăng lập hư không, cao ngạo nhìn xuống hào quang trận pháp hộ tông đang phát ra thanh âm tê minh bén nhọn phía dưới.
Mà người Nhàn Vân Tông như lâm phải đại địch, từ trưởng lão đến đệ tử đều nhao nhao biến hoá sắc mặt, đồng loạt nhìn hướng Thiên Khung.
Thanh niên kia đạo bào màu xám, quanh thân có uy áp chấn động, lộ ra tu vi Trúc Cơ kỳ, hắn ngóng nhìn hồi lâu bỗng nhiên mở miệng, thanh âm vang dội, quanh quẩn bát phương.
"Gia chủ Tô gia, trưởng lão Trung Thiên La Sát Môn có lệnh: Nhàn Vân Tông lập tức điều phái đệ tử truy giết những người có liên quan đến nghiệt đồ Tuyết Sinh Nội Môn Hạ Thiên.
.
Hoàn thành nhiệm vụ ban thưởng mười vạn Linh Thạch thượng phẩm, đồng thời cấp cho năm mươi danh ngạch đi vào La Sát!".
Thanh âm này qua tai, lập tức khiến cho mấy trăm người chấn động tâm thần, đây là nhiệm vụ Thượng Tông ban xuống, bọn hắn không cần biết mục tiêu là ai, có bối cảnh thế nào, chỉ quan tâm ban thưởng của La Sát Môn.
Mười vạn Linh Thạch thượng phẩm cùng năm mươi danh ngạch đệ tử.
.
Con số kia khiến cho chúng nhân điên cuồng
Ngay lập tức nhao nhao quay đầu nhìn Nhàn Vân Tử.
.
.