Một đêm.
Tuyết Sinh bầu bạn trước mộ phần, mưa tạnh rồi, hương trầm cháy đượm, từng bó vàng mã mang theo ý quật cường cuốn ngược lên không.
Cảnh như tranh, vẽ thiếu niên đi vào cô độc, rải hoa cúc trắng.
Sấm tám hướng làm Bát Âm chi khúc, sương khói Vụ Hà chia đôi Vong Xuyên.
Thế nhưng vẫn có ánh sáng chập chờn từ nến sáp, bóng Thọ Tùng hoá gian nhà tranh, bên trong gian nhà bốn người sum họp.
Tử sinh khác biệt, Âm Dương hai đường cũng không ngăn được bọn họ nhận lấy hơi ấm, chỉ là thiếu mất tiếng cười lại quá nhiều khổ sở.
Một đêm này dài như ngàn năm.
Phân kỳ trước mắt sẽ không có ngày hữu hội!.
Sáng sớm, lúc tiếng gà hoang xé toạc Thiên Không, khi đường chân trời lộ ra tia sáng, thiếu niên rủ bỏ đất bùn đứng dậy, bóng lưng hắn thẳng tắp như kiếm, ý tiêu điều nhạt hẳn, càng có một vòng thuần hậu lặng lẽ tản ra, hắn biết, dù cho bản thân muốn hay không muốn, kể từ hôm nay trở đi bắt buộc phải trưởng thành.
Đau thương đủ rồi, chỉ đợi thời gian mang nước tới gột rửa, thiếu niên mà thôi, đường đi còn xa, dù cho trời sụp cũng phải cười, ung dung sống tiếp.
Tuyết Sinh ngẩng đầu nhìn toà mộ bia trước mặt, một đêm ngắn ngủi nhưng vẫn có mầm cỏ đâm chồi, hứa hẹn mai sau nhất định xanh um, sẽ không để nước mưa phá hỏng, Chân Lý Phần dung nhập mặt đất, bị lực xói mòn kéo xuống càng sâu, nén thật chặt kiên quyết không cách nào ngã đổ.
Rủ rủ tay áo, phủ phục bái lạy.
Hai mắt Tuyết Sinh xuất hiện ôn nhu, vẻ mặt khổ sở mang theo không bỏ.
Dạo gần đây chẳng hiểu vì lý do gì ký ức trong đầu cứ chậm rải biến mất, Tuyết Sinh lo sợ một ngày nào đó chính bản thân sẽ ruồng rẫy nguồn cội, chỉ e quên mất rằng hắn cũng từng có gia đình.
Nhàn Vân Tử đứng đằng xa, thần sắc phức tạp, kỳ thực đối phương mới là kẻ bất hạnh, cô nhi từ nhỏ, không biết mộ phần song thân đặt ở chỗ nào.
"Theo ta quay về La Sát Môn" Khi Nhàn Vân Tử đang thất thần Tuyết Sinh đã vượt lên phía trước, thanh âm hùng hồn chấn chiến truyền thẳng vào tai.
Nhàn Vân Tử rung động tâm thần, giật mình đảo mắt, nhìn thấy bóng lưng thiếu niên lại là tuyệt kiếm, đã bỏ xuống thê lương, hơn nữa dường như càng cao lớn cứng cáp.
Tóc dài buộc gọn.
Tháo khăn trắng thắt trâm cài, cởi áo tang mặc đạo phục.
"Tâm tính như vậy, nếu không thể là cường giả thì thế gian này ai mới là cường giả đây!" Nhàn Vân Tử thì thào trong lòng, biến hoá của Tuyết Sinh giống như mưa đêm hôm trước, đến thì nặng dồn dập dữ dội nhưng đi cũng rất nhanh, tạnh ráo rồi lại khôi phục quang minh, không vì đau buồn thế sự mà gục ngã.
Hai mắt Nhàn Vân Tử sáng rực, liệt hoả thắp lên, tiếp tục bùng cháy.
Lần trước đọc Kỳ Thư, biết phía sau sẽ xảy ra biến cố, hắn ít nhiều lo sợ nhưng hiện tại đã triệt để an tâm.
"Vâng!" Cười lớn một tiếng, khom người ôm quyền, giọng nói hùng hồn.
Tuyết Sinh quét mắt liếc nhìn, toàn bộ biểu hiện của đối phương đều chất phác, hắn lý giải được tiếng cười kia.
Hết thảy chứa đựng chân thành.
Cũng đồng thời ánh mắt Tuyết Sinh bị Nhàn Vân Tử xem thấu, không còn xa cách cùng dò xét như quá khứ.
Ánh mắt chấp thuận.
Một già một trẻ, mặc dù khác biệt niên linh nhưng cách nhìn đời của bọn hắn giống hệt, đều có sự nhạy bén thâm trầm.
Trên thế gian này cường giả lúc trẻ không nhất định là thiên kiêu, thiên kiêu trưởng thành cũng chưa chắc đã là cường giả, mấu chốt nằm ở tâm tính cùng trí tuệ, nó như rạch ngăn ở giữa, tưởng như sợi chỉ nhưng lại to lớn vô biên.
"Tất cả Minh Chí đều quái vật như vậy hay mình hắn khác loại?" Trong lòng đột ngột xuất hiện một tia kỳ dị, Nhàn Vân Tử hoảng hốt nói thầm, bỗng nhiên nhếch môi cười nhạt.
Không hiểu sao dạo gần đây hắn có thói quen rất lạ, tầm chục hôm nửa tháng mới dám lật xem Kỳ Thư, bởi say mê, cảm thấy bị cuốn vào, mỗi ngày một chương là không đủ, sợ rằng nghiện mất, cho nên tập dần thói quen tích chương.
"Mụ nội nó! Nếu bỏ Lôi Phạt, lão tử nhất định đọc hết, đọc tới khi thuộc lòng mới thôi, khi đó đứng trên góc nhìn thứ ba chẳng khác nào trở thành Tạo Hoá Chí Tôn, có thể sắp đặt, thao túng vận mệnh chúng sinh, lúc kia nhân vật chính là con khỉ mốc! Lão tử bố cục hố hắn hộc máu!".
"Biết trước vị trí Động Thiên Phúc Địa, suy nghĩ một chút liền tìm ra siêu cấp bí cảnh, học hết Tiên thuật đạo pháp, cuối cùng đi hướng đỉnh phong, xem thiên hạ là bàn cờ, cùng Thiên Thượng so đấu kỳ nghệ.
.
Mụ nó! Phấn khích biết bao!".
Nhàn Vân Tử cười nhạt, thì thầm lẩm bẩm như si như ngốc.
Đáng tiếc, mỗi ngày hắn chỉ được đọc một chương duy nhất, thỉnh thoảng còn cảm nhận được khí tức Thiên Phạt kinh người tràn ra trên từng dòng chữ, tựa hồ Thiên Mệnh bị cất giấu bên trong nó, cưỡng đoạt tìm tòi chính là đại kỵ
Kẻ viết sách này có thể đang đứng ở thời không tương lai quan sát thế giới, tại chúng sinh "Tứ Khổ" tùy tiện tìm ra một người, đem kẻ kia phác thảo trở thành nhân vật chính, gọi đối phương là Tạo Hoá cũng được Thần Minh càng không sai, chỉ là vô pháp hiểu mục đích cùng nội tình thâm hậu che giấu bên trong.
Chúng sinh "Tứ Khổ".
.
U mê đối với sứ mệnh tồn tại là cái "Khổ" đầu tiên.
Mà cũng không loại trừ khả năng, thế giới đang cố gắng mô phỏng bản ngã của mình.
Thời không là tình tiết hoạt cảnh, kẻ có tên trong sách đại diện cho vô lượng chúng sinh, tác giả là nhân sinh quan vĩ mô, còn nhân vật chính như góc nhìn trực diện, hết thảy tập trung trên người hắn, liên đới đến sự tuần hoàn thế giới.
.
Tất nhiên số mệnh của hắn chính là đại kết cục!.
"Vị kỳ nhân kia tuyệt đối là Tạo Hoá Chí Tôn.
.
Đáng tiếc ngày đó không kịp xin xỏ cái gì!".
Nghĩ lại hối hận, Nhàn Vân Tử vò đầu bứt tai.
"Ngươi ngứa người?" Tuyết Sinh nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
"Khụ! Không hề.
.
Ha hả!!".
"Chủ tử! Ta không có toạ độ La Sát Môn, mà khoảng cách xa xôi như vậy phi hành gian khổ, hơn nữa tàn tu Dị Tộc tán loạn khắp nơi, thâm uyên sơn nhạc trong cảnh nội Thương Quốc vô cùng hung hiểm, thiết nghĩ nên bày Tiểu Truyền Tống Trận di chuyển từng đoạn ngắn, làm như vậy tuy hao tốn Linh Thạch nhưng an toàn".
Nhàn Vân Tử chuyển chủ đề, Tuyết Sinh muốn hồi tông, theo suy luận của hắn thì lộ trình trước mắt tương đối phức tạp, vì vậy hỏi ý.
Tuyết Sinh cũng đang nghĩ đến chuyện này, quay về là tất yếu, hắn cần thu hoạch công pháp Trúc Cơ, lý giải một ít kiến thức tu hành, mặc dù sơ tâm không còn nhưng đạo tâm vẫn đang trong quá trình đâm chồi, giống như Trần Thanh, Tuyết Sinh muốn đi tận cùng thế giới, nhìn xem bản chất của nó rốt cuộc là cái gì, còn có kẻ nào đang đứng ở phía sau, thao túng vận mệnh Thương Sinh.
Nếu lúc này tự bạo lệnh bài định danh hình thành Truyền Tống Trận, Tuyết Sinh không lo lắng, bởi khi quay về hắn chính là tu sĩ Trung Thiên rồi.
Trung Thiên là nơi tập trung nội tình tông môn, một khi bước vào mới xem như La Sát Chi Nhân chân chính.
"Ty Trưởng nhất định Trung Thiên tu sĩ, nhưng hắn sinh hoạt Đạo Thành Hạ Thiên để làm cái gì!" Tuyết Sinh không hiểu, chỉ biết đối phương vô cùng thâm sâu, là tồn tại hệt như Thần Long vậy, thấy đầu không thấy đuôi.
"Tự bạo lệnh bài định danh cũng được, nhưng sẽ bị cao tầng tông môn lưu ý, Ty Trưởng nói, nó chỉ dùng trong lúc cấp bách, khi đối mặt nguy cơ sinh tử không thể giải quyết, còn sử dụng lúc này, kẻ khác sẽ cho rằng bản thân ta vô năng, tùy tiện vứt bỏ nó chẳng khác nào mang tâm chối bỏ tông môn!" Sau khi suy xét cẩn thận, cảm thấy biện pháp của Nhàn Vân Tử vẫn khả dĩ hơn.
Vả lại Tuyết Sinh còn một lời hứa chưa thực hiện.
Bái lạy lần cuối, trước khi rời đi tự nhủ hằng năm sẽ quay về hương tế.
Vuốt v mộ đất, sờ mó bia thanh đồng, nhìn thật kỹ bốn chữ "Tuyết Gia Chi Mộ".
Lưu luyến một khắc, rốt cuộc cũng gỡ xuống, vừa lúc Nhàn Vân Tử đã bố trí xong Truyền Tống Trận, theo quang mang trận pháp loé lên, hai người bọn hắn dường như bị thế giới xoá bỏ.
Thương Quốc, Nam Hoang.
.
Một góc phế tích chạy dọc Vô Lượng Đại Sơn, thuộc về biên giới cấm khu Mã Nhạc.
Lúc sắc trời dần tối, hai cái thân ảnh đột ngột xuất hiện giữa thiên địa, ngay lập tức một cỗ khí tức ấm áp đập vào mặt, bước chân Tuyết Sinh hơi dừng lại, Nhàn Vân Tử cũng vậy, quan sát cẩn thận, trong mắt lộ ra hiếu kỳ.
Trời đất mênh mông, nơi hắn dừng chân dường như có một đạo giới hạn nhìn không thấy.
Bên trong giới hạn là cấm khu sơ thành âm lãnh băng hàn.
Bên ngoài giới hạn là thiên địa, mặt đất đang hồi xuân.
Tuy đêm tối nhưng tinh không rực rỡ, có thể trông trăng sáng treo cao, mặc dù hoang vu lại không lạnh lẽo, thỉnh thoảng còn nghe được âm thanh chim thú truyền ra.
Có một ít sinh vật hung tàn đang chằm chằm nhìn tới chỗ này, nhưng cảm nhận được hơi thở cường đại lập tức rút lui, ẩn thân vào âm u.
Tuyết Sinh thay đổi y phục, mặc trên người áo quần cũ bẩn, dùng Dịch Dung Phù thay đổi bộ dạng.
Một già một trẻ tướng mạo tầm thường hành tẩu trên mặt đất, nhìn như trưởng bối dẫn theo hài tử nhà mình ngao du nhân gian, đi xem thế giới là bậc nào vô biên hạo hãn.
Tinh quang nở rộ, tinh huy vẫy khắp, hàn lãnh thối lui.
.
Tuyết vũ không thăm hỏi.
Tuyết Sinh nhìn thấy đám lửa, càng đi càng lên cao, thời điểm vượt qua một con dốc lớn dường như là lưng chừng núi, rốt cuộc cũng cảm nhận được khí tức nhân loại.
Một cái thôn nghèo, nơi nạn dân lưu trú.
Khi bọn hắn tới đang là lúc bá tánh nghĩ ngơi, có lửa cháy nhu hoà, khói bếp bốc lên mang theo mùi cơm thanh đạm truyền khắp bát phương.
Rõ ràng bốn phía tồn tại rất nhiều hung linh dị thú, nhưng nhìn qua, thôn trang này tuyệt đối yên bình.
Trăm hộ, nhà tranh vách xiêu, là khung cảnh phổ biến trong thiên hạ, có điều hơi thở sinh hoạt ở đây cực kỳ hiếm gặp.
Đầu thôn có một cây tàn kiếm cực lớn cắm trên mặt đất, tựa như Thần Binh trấn áp quan môn, khí tức của nó mặc dù không mạnh, nhưng ngày xưa nhất định là binh khí tùy thân của một vị tu sĩ Tiên gia.
Kiếm khí lưu động ở bốn phía, ánh sáng lạnh lẽo chạy dọc lên không, tản ra hoá thành màn sáng phòng hộ bao trùm ngàn trượng.
Chính nó ngăn cản hết thảy hung hiểm từ thế giới, khiến cho bá tánh trăm hộ vẫn cảm nhận được an toàn trong thế đạo khốc liệt.
Vẻ mặt Nhàn Vân Tử hiện lên nghi hoặc, quan sát hồi lâu bỗng nhiên mở miệng thì thào.
"Trúc Cơ Chi Binh, thanh kiếm này được hương hoả chúng sinh điểm hoá, tự thành linh trí.
.
Có ý tứ!".