Đứa Trẻ Tôi Nuôi Nấng Bấy Lâu Thoáng Chốc Đã Trở Nên Cực Kì Đa Cảm

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ui chu choa, Tsubaki Hinata người thật giá thật kìa.

Trung học cơ sở- học viện tư lập Mominoki, năm hai lớp A.

Tiết trời đang là mùa xuân. Lễ khai giảng kết thúc vào lúc 11 giờ sáng. Tại lớp học mới cùng những người bạn mới quen, tiết chủ nhiệm đầu tiên đang được tổ chức. Dĩ nhiên không thể thiếu được khoảng thời gian để học sinh tự giới thiệu bản thân.

“Hồi năm nhất tớ học ở lớp C. Tớ không tham gia câu lạc bộ nào cả. Tuy không có sở thích gì đặc biệt, nhưng tớ khá là thích đọc sách.”

Công nhận, trông từ khoảng cách gần thế này kinh thật đấy.

Vừa ngước mắt lên thưởng thức màn giới thiệu bản thân của người bạn cùng tuổi ngồi ngay bên cạnh, Teshima Miyuu vừa khẽ trầm trồ ngưỡng mộ.

Gì thế này... Bộ nhỏ này là người nước ngoài à? Hay là người ngoài hành tinh?

Dáng cao.

Khuôn mặt thanh tú.

Hàng lông mi dài.

Đôi bàn tay trắng trẻo, thon gọn.

Nhìn đâu cũng toàn thấy những điểm vượt xa tiêu chuẩn người thường.

Tuy chưa xác nhận, nhưng nếu mà lại gần hơn nữa, dám chắc người này sẽ tỏa ra mùi thơm phải biết.

“Có một số bạn năm ngoái đã học cùng tớ, nhưng những người sẽ trở thành bạn cùng lớp mới có lẽ là nhiều hơn. Thế nên trong năm tới đây, rất mong được các bạn giúp đỡ.”

Màn giới thiệu bản thân kết thúc.

Chỉ là những câu tự giới thiệu ngắn gọn chẳng có tí gì đặc biệt. Thế mà chẳng hiểu sao không khí trong lớp lại ngột ngạt khó tả đến thế này. Phiu, không khí như đang chùng xuống. Những người bạn cùng lớp quay mắt sang nhìn nhau, cả âm thanh tiếng nuốt nước bọt cũng có thể nghe thấy rõ.

Mình đã gặp bầu không khí giống vầy lần nào trong đời chưa nhỉ?

Dĩ nhiên là chưa. Hôm nay chắc chắn là lần đầu tiên. Một sự tồn tại có tư chất hoàn toàn khác biệt xuất hiện ngay trước mắt, ai ai cũng ngầm nhìn nhận như thế. Cũng giống như mặt trăng và chiếc bánh đa, có những thứ giống nhau về hình thái, nhưng lại chẳng có nghĩa lí gì khi mang ra so sánh.

Vấn đề ở đây, họ của Miyuu lại là Teshima.

Tsubakiya Hinata và Teshima Miyuu. Tiết đầu tiên trong năm học, thông thường học sinh sẽ ngồi theo thứ tự bảng chữ cái.

“Vậy, học sinh tiếp theo sau Tsubakiya là... Teshima.”

Giáo viên chủ nhiệm Onodera Tatsuya chỉ đích danh Miyuu.

“Mời em tự giới thiệu bản thân mình.”

Đúng vậy, người tự giới thiệu bản thân tiếp theo chính là cô bé.

Vội vàng đứng lên khỏi ghế khiến đầu gối bị vướng vào thành bàn tạo nên một âm thanh chói tai khó chịu. Dĩ nhiên tất cả những người đang có mặt trong lớp ai rồi cũng sẽ nghe thấy.

Tưởng chừng như thế là hết, nhưng mọi việc không chỉ dừng lại ở đó.

Lí do đơn giản là vì cô và học sinh ngồi bên cạnh- Tsubakiya Hinata đã chạm mắt nhau.

Thoáng chốc, bỗng dưng cô liên tưởng đến câu chuyện về Medusa.

Bất kì ai chạm mắt với Medusa sẽ phải chịu kết cục bị hóa đá, đó là những gì đang diễn ra giữa Tsubakiya Hinata và Teshima Miyuu.

Ví như một con thú săn mồi thầm lặng.

Chẳng phải như hổ hay sư tử, nếu phải so sánh thì giống với loài báo hơn cả. Tinh tế và uyển chuyển, một loài thú ăn thịt nhanh nhẹn đứng đầu chuỗi thức ăn của hệ sinh thái.

Dĩ nhiên, Hinata chẳng hề có ý định ăn tươi nuốt sống gì Miyuu.

Cô chỉ đơn giản là đang nhìn, có chăng là đang tỏ ra lo lắng khi thấy Miyuu bị vướng chân vào thành bàn. Thế nhưng không may lại sai thời điểm, đối với một người vừa nhút nhát, vừa phải chịu những áp lực vô hình như Miyuu lúc này đây, nhiêu đó chẳng khác nào ác mộng.

“Xin- xin chào mo...!!”

Cắn lưỡi rồi.

Bước chân đầu tiên vào năm hai trung cấp, chưa gì cô bé đã vấp mất tiêu rồi.

*

Teshima Miyuu là một nữ sinh cấp hai bình thường.

Đúng ra thì cô có hơi dưới mức bình thường một chút.

Mang kính với mái tóc thắt bím, chiều cao còn chưa đến mức một mét tư, vóc người đã thấp thế rồi cô còn có tật hay khum người.

Giọng thì rõ bé, mắc chứng khó nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói chuyện, một cô gái thành thị nhỏ nhắn đến giờ chỉ xem tiểu thuyết và truyện tranh là lẽ sống.

Cô khác hoàn toàn Tsubakiya Hinata về mọi mặt.

Không chỉ riêng gì những điểm đã và có thể liệt kê, sự khác biệt ấy đến từ cội nguồn của bản chất. Cũng chẳng phải cộng vào hay nhân lên, sự khác biệt ở đây mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Thế này thì lạ quá rồi, chẳng phải cả hai cùng lớp sao? Chẳng phải cả hai cùng là học sinh năm hai trung cấp sao?

Tuy trong tâm đã phần nào bình tĩnh lại, nhưng nhận ra sự khác biệt kia khiến Miyuu không khỏi thở dài. Dĩ nhiên cô không hề cảm thấy ghen ghét hay đố kỵ gì cả.

Cả hai chỉ vô tình trở thành bạn cùng lớp, vô tình được xếp chỗ ngồi cạnh nhau, tất cả chỉ có thế mà thôi.

Cũng giống như ở thảo cầm viên. Dù là thường xuyên hay lâu lâu mới có cơ hội gặp gỡ qua những đợt sự kiện thì về bản chất, con người và con vật là hai sự tồn tại riêng biệt, không hề có sự giao thoa chung về đặc tính. Nếu xét trên trường hợp hiện tại, dĩ nhiên Miyuu sẽ tượng trưng cho bên phe động vật. Không những động vật mà còn là động vật quý hiếm nữa. Nếu phải so sánh với Tsubakiya Hinata, sự tồn tại của Miyuu chẳng khác nào một con chuột lang nhỏ, đó là nói giảm nói tránh. Tệ hơn nữa, trông cô chẳng khác nào sinh vật phù du, nhỏ đến mức chẳng lọt nổi được vào tầm mắt của bất kì ai.

Trước mắt, mình không được gây chú ý, không được gây chú ý...

Ngay từ đầu thì sự tồn tại của Miyuu đã mờ nhạt lắm rồi, thế nhưng nếu có thứ gì đó lọt vào mắt, lẽ dĩ nhiên người ta sẽ chú ý đến nó. Nếu được thì phải giữ nhịp thở, giỏi hơn thì nín thở luôn, rồi cứ đứng đó chờ thời gian trôi qua. Chỉ mới chạm mắt thôi cô bé đã cứng người rồi, nếu mà bị mọi người nhìn chằm chằm quá lâu thì cô sẽ hóa đá mất.

... Đấy là chuyện hiển nhiên phải xảy ra, nào ngờ đâu những điều không ngờ đến lại xuất hiện ngay sau đó.

Hôm sau ngày tổ chức lễ khai giảng.

Một ngày đã trôi qua, và đó là khoảng thời gian ít ỏi mà sự bình lắng vốn có được duy trì.

Lẽ dĩ nhiên thôi, tuy rằng rõ ràng Tsubakiya Hinata là một sự tồn tại tách biệt thuộc vùng thứ nguyên khác, nhưng cả hai vừa là bạn cùng lớp vừa ngồi cạnh nhau. Khoảng cách giữa chiếc bàn của hai cô gái chỉ cách nhau đâu đó tầm mười xen-ti-mét.

“A.”

Ngay trước khi tiết quốc ngữ bắt đầu.

Tsubakiya Hinata lên tiếng, trên tay cô là chiếc cặp mở toang.

Nhỏ quên sách rồi, Miyuu thầm nhận ra. Mới ngày đầu năm đã gặp xui, đã thế chuông còn mới reo khi nãy nữa chứ, giờ mà có muốn sang lớp khác mượn sách cũng không thể.

“Xin lỗi, Teshima.”

Tsubakiya Hinata chắp tay lại,

“Cho tớ xem nhờ sách được không?”

Ế~... Miyuu la không thành tiếng.

Là bạn ngồi cạnh bên, dĩ nhiên đây là chuyện sẽ xảy đến. Thế nhưng Miyuu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.

Chưa kịp trả lời, thầy giáo đã bước vào lớp. Cả lớp nghiêm, chào. Loạt xoạt một hồi lâu, cuối cùng tiết quốc ngữ cũng bắt đầu. Thời gian không còn nhiều nữa.

Tsubakiya Hinata kéo bàn sát đến- “Thật sự xin lỗi cậu!”- Cô bé lại chắp tay cười khổ. Mái tóc đen bóng ấy phất phơ, tỏa ra hương thơm ngát. Mùi hương ấy còn tuyệt hơn cả những gì đã tưởng.

“Tiết học bắt đầu. Ừm, trang mấy ấy nhỉ... Cả lớp mở trang bốn, trang năm ra xem cho tôi.”

Giáo viên quốc ngữ Onodera Tatsuya. Một giáo viên trẻ tuổi mới vào nghề được hai năm. Cả Miyuu cũng nhận thấy rõ sự non trẻ khi nhìn vào anh. Từ bộ đồ công sở trông vẫn chưa quen thuộc, đến cử chỉ và động tác tay khi giảng bài.

Mùa xuân là mùa của những cuộc gặp gỡ mới, cũng là khoảng thời gian bắt đầu của quá trình tìm hiểu lẫn nhau. Mối quan hệ giữa các học sinh thì không nói, đối với các thầy cô, ít nhiều gì cũng có sự mới lạ chưa quen. Trước tiên phải giữ gìn khuôn phép ở mức tối thiểu, tránh không lệch quá xa thường thức, cố gắng tạo một bầu không khí bình thường cho những người xung quanh. Đến cả giáo viên cũng đang cố gắng làm thế.

Thế mà người này.

Cái người tên Tsubakiya Hinata này.

Ngày đầu tiên đi học lại quên mang sách, chẳng biết người này thần kinh thép hay thuộc dạng chẳng quan tâm đến đánh giá từ những người xung quanh nữa.

“...”

Cô khẽ liếc trộm sang bên.

Dẫu biết rằng Tsubakiya Hinata có dáng người cao, nhưng khi ngồi xuống như thế này, chẳng hiểu sao tầm mắt của cả hai vẫn có sự khác biệt.

Nguyên nhân do đâu? Chắc chắn không phải vì độ cao của ghế khác nhau, cũng chẳng phải do chân của Tsubakiya Hinata dài hơn Teshima Miyuu. Câu trả lời là cú sốc tâm lý địa vị. Khi nhận ra sự khác biệt từ trong bản chất của cả hai dù đối phương chỉ là một bạn nữ cùng tuổi, dĩ nhiên ít nhiều gì thì Miyuu cũng sẽ bị tâm lý.

“Ờ... Natsume Sousaki. Các em có biết người này không?”

Thầy Onodera bắt đầu bài giảng của mình.

“Về tác phẩm “Tôi là mèo”, ngay bài đầu tiên trong sách giáo khoa, mở ra phát là thấy ngay. Ai đọc rồi chắc hẳn sẽ biết, đây là một quyển tiểu thuyết cực kì thân thiện với độc giả. Tác phẩm được xây dựng chủ yếu từ phong cách hài hước nên rất dễ tiếp cận. Nhân tiện, đây là tác phẩm đầu tay của tác giả Natsume Sousaki, được biết...”

Miyuu lại khẽ liếc trộm sang bên.

Ngạc nhiên thay, Tsubakiya Hinata nghe giảng rất chăm chú. Cô nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt tinh tường tỏa sáng lấp lánh, đôi khi lại gật gù theo lời giảng. Ngay cả tư thế gác khuỷu tay lên bàn cũng rất chỉnh chu.

Miyuu có hơi lỏng người ra một chút.

Hừm... Quả nhiên, đẹp thật đấy.

Ban đầu chỉ định nhìn trộm tí thôi, chẳng hiểu sao giờ thành nhìn chằm chằm luôn rồi.

Sống mũi thanh thoát, đôi môi mọng nước bóng bẩy, từng lọn tóc óng ánh được ôm ấp bởi ánh sáng mặt trời.

Người đẹp có khác, đẹp trên từng na-no-mét tế bào.

Nghĩ lại thì, số mình cũng hên ấy chứ nhỉ?

Tình huống hiện tại chẳng phải quá là tiện sao? Được miễn phí ngắm nhìn thoải mái một người đẹp như thế này. Cứ như đang ngồi trên hàng ghế đầu tiên trong một buổi hòa nhạc lớn vậy.

Đấy là còn chưa kể, nếu lỡ may Tsubakiya Hinata có quên mang sách như hôm nay, Miyuu sẽ có lí do chính đáng để được ngắm nhìn Hinata ở khoảng cách gần đến nỗi cả hai có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau. Có lẽ, chỉ có những người thân trong gia đình của Hinata mới được phép ở gần và quan sát cô trong khoảng thời gian lâu như thế này. Không, ngay cả người thân cũng chẳng có mấy khi. Mới mấy ngày đầu tiên của năm thứ hai trung cấp thôi mà đã may mắn như thế này rồi.

Bất giác.

Cô bé chạm mắt với Tsubakiya Hinata.

Hơn cả chạm mắt, cô bé đang bị Hinata nhìn chằm chằm.Đương nhiên rồi, chính Miyuu là người nhìn chằm chằm vào Hinata trước cơ mà. Nếu một người nhìn thẳng xuống đáy vực sâu, lẽ dĩ nhiên đáy vực sâu cũng sẽ nhìn lại họ. Trong trường hợp này, đúng hơn là Miyuu đang bị Medusa nhìn ngược lại, từ một khoảng cách gần đến nỗi cả người thân trong gia đình cũng chẳng mấy khi có dịp.

Bất cẩn rồi.

Miyuu hóa đá mất tiêu rồi.

Chẳng thể động đậy, cũng chẳng thể thốt nên lời. Dù mạch máu trong cơ thể cảm giác như đã ngừng chảy, nhưng khuôn mặt cô bé lại đỏ bừng, cô tỏ ra luống cuống.

Đến tận khi được gọi tên, cô mới hoàn hồn trở lại.

“Teshima... Teshima? Em có nghe không đó?”

Đó là tiếng gọi của thầy Onodera.

Định thần lại, cô vội vã “V-vâng ạ” đáp lời.

Đột ngột đứng lên, cô lại va chân vào thành bàn. Rầm!- Kĩ năng này không phải cứ luyện là thành thục được đâu. Cứ thế, những tiếng cười khúc khích vang vọng đó đây trong lớp.

“Teshima...”- Thầy giáo vẫn không đổi thái độ- “Em đã đọc tác phẩm “Tôi là mèo” chưa? Nếu tôi không lầm thì em ở bên câu lạc bộ văn nghệ phải không?”

“T- thưa vâng, có ạ! Quyển đó em đọc rồi ạ!”

“Em có thích Souseki không?”

“Thưa có ạ!”

“Vậy em đọc đoạn tiếp theo tôi nghe xem nào?”

“Ể!?”

Nói như thế thì tội cho cô bé lắm, nãy giờ đầu óc trên mây nên cô có nhớ tí ti gì về nội dung bài giảng đâu.

Miyuu thậm chí còn luống cuống hơn, nước mắt lưng tròng. Quả nhiên ngày đầu tiên của năm hai trung cấp thực sự là ác mộng mà.

(Trang 7, dòng 10.)

Xoạt!

Từ bên cạnh có tiếng nói cất lên. Mất phải mấy giây cô mới nhận ra đó là giọng của Tsubakiya Hinata.

Lại lần nữa, Tsubakiya Hinata khẽ nói Trang 7 dòng mười, mắt vẫn không rời quyển sách.

Vội vàng giở sách đúng trang, giữ nguyên tư thế, nâng âm lượng đến mức trung bình, cô bắt đầu đọc tác phẩm “Tôi là mèo”- “...Ở đây, tôi lại gặp phải cảnh ngộ phải nhìn thấy những "con người" khác, ngoài cái gã học sinh kia. Người mà tôi gặp đầu tiên là người nấu bếp. Người này còn thô bạo hơn cái gã học sinh lúc nãy...”

May thay cô đã kịp lấy lại bình tĩnh.

Chỉ cần lấy lại bình tĩnh, cô sẽ lại trở thành một thành viên của câu lạc bộ văn nghệ với quốc ngữ là môn tủ, từ đó dễ dàng thoát khỏi tình cảnh rối ren hiện tại. Cả thầy Onodera hẳn cũng sẽ bỏ qua việc cô không chú ý nghe giảng. Tuy rằng thoát được trong ganh tấc, nhưng mới ngày đầu đã thế này rồi, ai biết sau này sẽ ra sao...

*

Tiết học đã kết thúc.

Chuông reo, cả lớp đứng, chào. Lớp học lại trở về trạng thái rôm rả.

...Đuối quá...

Miyuu nằm dài ra bàn.

Đi học mà cứ thấp thỏm lo lắng, đến mức cả việc thở cũng làm cô lao lực. Đôi khi cô còn quên cả việc con người phải thở để sống nữa.

“Teshima này.”

Khó khăn đã chồng còn thêm chất.

Tsubakiya Hinata bắt chuyện với cô.

Cô bé quay sang nhìn Miyuu, bàn học của cả hai vẫn để nguyên như thế, khoảng cách vẫn cứ sát nhau như thế.

“Cảm ơn cậu về vụ sách giáo khoa, thật sự cảm ơn cậu.”

“K-không sao. Đừng để bụng làm gì.”

“Chu choa, xui quá trời xui luôn. Tự nhiên cái quên sách, còn dính ngay tiết của thầy Onodera nữa chứ. Tiết của giáo viên chủ nhiệm đó? Tin được không? Đúng là xui tận mạng mà...”

“À, ừm, ờ thì...”

Phải làm sao đây?

Bắt chuyện cũng được thôi. Nói câu “Ừ, đúng thật” đáp lại cũng đâu có khó gì, nhưng nhỡ đâu trả lời xong rồi bị ăn tươi nuốt sống luôn thì sao? Dù gì thì đối phương cũng là thú ăn thịt đó?

Khó khăn vẫn không dừng lại ở đó.

“À, mà tiện thể...”

Úi!

Hinata còn xáp lại gần hơn.

Kíu!!!

Miyuu hét lên trong tâm thức.

Áp lực đè nặng lên người. Cảm giác bị một sự tồn tại lớn hơn áp đảo hiện lên ngay trước mắt. Cứ như khi đứng trước một tòa kiến trúc nguy nga đồ sộ, như tòa Sagrada Familia của Gaudí chẳng hạn.

Cơ mà giọng hay thật đấy, khi nghe từ khoảng cách gần như thế này, độ hay hoàn toàn nằm ở trên một tầm cao khác. Chỉ nói bình thường không thôi mà đã hay như hát rồi, nghe cứ như tiếng chim họa mi ở vùng nhiệt đới sông nước đang đùa vui, líu lo chuyện trò vậy, Miyuu nghĩ.

Ơ mà, rốt cuộc có việc gì cần nhỉ?

“Cậu có điện thoại không?”

Gật gật.

“Smart phone luôn à?”

Gật gật. Được ba mẹ mua cho hồi mới lên năm hai.

“Vậy, tí nữa cho tớ xin LINE nhé. Giờ mà làm ngay thì sẽ bị mắng mất... Cơ mà, cảm ơn cậu lần nữa nhé. Cậu cứu tớ phen này đó. Tí nữa tớ đãi cậu gì đó để cảm ơn nhé? À, cậu ăn món tráng miệng trong bữa trưa của tớ không? Hôm nay hình như là món thạch trái cây thì phải.”

À, không...

Tớ không phải kiểu người ăn được nhiều...

“Thế à? Thực đơn hôm nay nhìn thích lắm đó, thịt hầm khoai này, cá chiên này, cơm trắng này, có cả xà lách trộn nữa.”

À, thế à?

Nhưng tớ không thích cá chiên lắm...

“Thật sao? Cá chiên ngon thế mà... A, hay là thế này đi. Để tớ ăn món cá chiên giùm cậu nhé, cứ xem như đó là trả ơn đi.”

À, ừ. Cảm ơn.

Cậu giúp tớ đấy, bỏ mứa bữa trưa thì bị mắng mất...

“Ủa mà, Teshima ở bên câu lạc bộ văn nghệ mà phải không?”

Ừ, đúng rồi. Cậu có việc gì cần à?

“Có quyển sách nào hay hay không, giới thiệu cho tớ đi? Mấy quyển đang thịnh gần đây cũng được.”

Ừm, để xem...

... Cậu có thích đọc mấy thứ như là thơ không?

“Ui! Nghe thú vị phết! Vậy có quyển nào hay không? Nếu ưng ý tớ cũng muốn đọc thử!”

À, ừ.

Vậy cậu biết Rimbaud không?

“Ram-bo? Sylvester Stallone á?”

Không phải.

Ông ấy là một nhà thơ người Pháp tên là Arthur Rimbaud.

“Ô kê, để tớ đọc thử! Tớ đi toa lét tí đây! Cái vụ LINE để sau giờ học nhé! Nhớ đừng quên đấy nhé!”

Cười tươi...

Bộ nhỏ định lấy cái sự dễ thương đó làm hung khí giết người hay sao?- Để lại nụ cười khiến ai rồi cũng sẽ nghĩ điều tương tự, Tsubakiya Hinata nhanh chóng rời khỏi lớp học.

Miyuu bị bỏ lại với khuôn mặt ngẩn tò te, nụ cười đầy hồn nhiên và ngây thơ của Tsubakiya Hinata cứ bám lấy tâm thức cô không buông. Đúng thế, Hinata đã cười rất nhiều. Thế nhưng Miyuu không hiểu lí do đằng sau những nụ cười đó. À, phải chăng Hinata đang định chào bán mấy cái hũ đắt tiền không rõ nguồn gốc, hay đang cố gắng dụ dỗ cô gia nhập một giáo phái bí ẩn nào đó?

...Ủa, hình như nhỏ có nói gì đó về chuyện trao đổi LINE thì phải?

Nếu không nhầm thì đúng là Hinata có nói thế.

Lúc nãy trước khi rời khỏi lớp, Hinata còn nhấn mạnh kia mà.

Hinata còn hứa sẽ ăn giúp món cá chiên mà cô ghét. Chưa kể còn hỏi xin cô giới thiệu cho những tựa sách hay...

Ủa, hình như hai đứa mình thành bạn rồi thì phải...?

Ui chu choa...

Miyuu nhảy cẫng lên.

Bất giác cơ thể cô bé tự chuyển động, hình thành nên một điệu nhảy nhỏ. Đến mức những người bạn cùng lớp xung quanh phải ngoái lại nhìn với ánh mắt ngạc nhiên. Điều đó khiến cô đỏ mặt, vội vàng ngồi lại xuống ghế.

Tiến triển này rõ ràng là ngoài ý muốn.

Do cái sự khác biệt như giữa mặt trăng với sinh vật phù du kia, cô không hề nghĩ rằng cả hai có thể trở thành bạn như thế này. Nếu đã thế thì thử mở lòng thêm một tí thì sao? Một sinh vật phù du lọt được vào mắt xanh của mặt trăng âu cũng là cái diễm phúc lớn đấy.

Đúng là người tốt...

Miyuu đã hoàn toàn trở thành fan của Hinata.

Quá trình dễ dàng đến mức khiến người khác phải phì cười. Đối với một cô bé đang từng bước chập chững hướng đến sự trưởng thành, thì đây quả nhiên là một sự kiện trọng đại.

Một người tuyệt vời như thế...

Cả mã gien di truyền lẫn bầu không khí xung quanh rõ ràng khác biệt, nào ngờ đâu cô gái như bước trừ trong truyện cổ tích ra ấy, bất ngờ thay lại thân thiện đến mức này. Nhất định ở nhà Hinata cũng tuyệt vời chẳng kém cạnh. Chẳng bao giờ làm mất thứ khó coi, chẳng bao giờ mở lời nói chuyện, chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện không liên quan đến mình, nhất định là thế.

Dù Hinata không phải là một thiên thần, cô chỉ là một nữ sinh trung cấp bằng tuổi Miyuu mà thôi. Dĩ nhiên Miyuu hiểu lí tưởng và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Dù thế đi nữa thì cô gái đó, cô gái có tên Tsubakiya Hinata đó...

Miyuu thầm ước rằng cô ấy vẫn sẽ là một sự tồn tại vượt xa những kẻ tầm thường như mình.

Cứ như thể vừa tìm thấy tia sáng chói chang, giữa một loạt những biến cố lớn ngay ngày đầu tiên của năm hai trung cấp đầy u tối, Miyuu thầm nghĩ.

Truyện Chữ Hay