- Nghiêm trọng đến vậy?
Chung Kỳ lo lắng hỏi lại.
- Cái này tuy không chắc chắn, nhưng ít nhất cũng khoảng %.
Vũ Thần vừa đáp lời Chung Kỳ xong ngay lập tức rơi vào suy tư. Sao cậu cứ có cảm giác, không đúng ở chỗ nào đó.
- Điều chúng ta cần làm rõ bây giờ là, vì sao Mục Hoài Dương-chú của Mục Hoài An lại tham dự vào chuyện này. Tao không nghĩ chỉ đơn giản là lấy lại danh dự hay làm vì cháu trai.
Tiêu Chân ngay lập tức giúp Vũ Thần chỉ ra chỗ không đúng trong chuyện này.
- Ừ, công nhận. Rốt cuộc thì hắn vì sao lại tham dự vào chuyện này? Chẳng lẽ, vì cuộc bầu cử sắp tới?
Ngoại trừ chuyện này, cậu không nghĩ còn lý do nào khác để Mục Hoài Dương phải có hành động trong thời gian này cả.
- Tao không nghĩ đơn giản như vậy đâu. Dù sao bây giờ ngoại trừ hắn ra, cũng chỉ có một tên gà mờ tranh chức bộ trưởng với hắn thôi, không nhất thiết phải tham dự vào chuyện này. Nhưng mà...
Tiêu Chân lắc đầu trước suy đoán của Vũ Thần. Vừa nói được một nửa, sắc mặt của cậu nhịn không được tái đi.
- Này... Đừng nói với tao là chuyện đó chứ?
Vũ Thần cũng nhận ra được gì đó, sắc mặt cũng ngay lập tức trở nên khó coi.
- Ít nhất cũng hơn phân nửa rồi. Chung Kỳ, Khả Hưng bao giờ thì về tới?
Tiêu Chân quay sang hỏi Chung Kỳ, người còn đang mơ hồ về những điều mà cậu cùng Tiêu Chân nói với nhau nãy giờ.
- A? Nếu không bị kẹt xe thì khoảng hai tiếng nữa anh ấy sẽ đến đây.
Chung Kỳ nhìn đồng hồ, ước chừng thời gian.
- Mong là có thể kịp. Tiêu Chân, mày có thể cho người xâm nhập vào Mục gia không? Không thì Ngải Mộng cũng được.
Vũ Thần đưa mắt nhìn Tiêu Chân, thứ bây giờ bọn cậu thiếu nhất chính là thông tin, nếu có thể biết được chính xác bao giờ bọn người đó thực hiện thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút.
- Tao sẽ cố gắng.
Tiêu Chân gật gật đầu, nhanh chóng rời đi.
- Chuyện công ty đành phải nhờ mày rồi.
Vũ Thần vỗ vỗ vai Chung Kỳ, áy náy.
- Không sao a. Dù sao mấy chuyện này tao không hiểu, cũng không giúp được gì. Tao chỉ có thể giúp chúng mày lo chuyện công ty thôi.
Chung Kỳ lắc đầu, hướng Vũ Thần cười hì hì.
- Mày đừng nói vậy. Mày giúp chúng tao rất nhiều rồi.
- Mày đừng có nói mấy lời khách sáo đó nữa. Nổi hết cả da gà rồi này. Nếu thấy có lỗi quá thì bữa nào mời tao đi ăn là được.
Chung Kỳ rùng mình, chỉ chỉ lên tay mình.
- Được rồi! Xong chuyện này thì tao, mày với Tiêu Chân đi ăn một bữa cho thỏa thích. Ok?
- Okok. Mày cũng nhanh đi làm đi. Kẻo lại bị Tiêu Chân chửi bây giờ.
Chung Kỳ đuổi đuổi Vũ Thần đi, bản thân cũng nhanh chóng bắt tay vào giải quyết việc của công ty.
Vũ Thần nhanh chóng đến một góc khuất của công ty, mở ra phần kế hoạch cậu đã bàn với Khả Hưng lúc trước. Tuy rằng chuyện này hơi bất ngờ, nhưng cũng không ảnh hưởng quá lớn đến kế hoạch của cậu lắm. Chỗ khó là... Cậu không biết chính xác thời điểm hoạt động của bên kia. Mong là Tiêu Chân có thể đột nhập vào bên kia.
Hay là, hỏi Lục Hàm thử nhỉ? Nếu như là việc trong thành phố, thì có thể anh ấy sẽ có thông tin nhỉ? Vũ Thần cầm lấy điện thoại, ngập ngừng gọi cho Lục Hàm.
"- Thần Thần?"
- Là em đây. Cái đó, bây giờ anh có rảnh không?
"- Có. Em có chuyện gì muốn nói với anh à?"
Lục Hàm bên kia đưa tay làm động tác im lặng đối với Nguyên Minh, gương mặt dịu dàng hỏi lại.
Nguyên Minh-người bị thồn một đống thức ăn chó tỏ vẻ, anh không có ghen tị đâu. T.T, bao giờ anh mới theo đuổi được Tiêu Chân đây? Anh cũng muốn phát cơm chó a!!!
- Cái đó... Anh có biết gì về chuyện tập đoàn nhà họ Mục đang muốn thu mua công ty của bọn em không?
Vũ Thần ngập ngừng hỏi.
"- Cái đó thì anh có nghe một số thông tin. Em muốn biết về cái gì?"
Lục Hàm nhìn bảng báo cáo đang nằm trên bàn của mình, cười cười hỏi.
- Anh có biết thời gian cụ thể bên đó thực hiện kế hoạch không?
"- Em không muốn hỏi về cách thức mà Mục Hoài Dương làm à?"
- A?
Vũ Thần ngạc nhiên, cái này cũng có thể điều tra được à?
"- Khoảng tầm một tháng nữa Mục Hoài Dương sẽ cho người đứng ra tố giác công ty của em chèn ép người mới, bóc lột những người nổi tiếng, thực hiện quy tắc ngầm,... Để cho danh tiếng của bọn em xuống thấp trước, rồi lợi dụng việc đó làm cổ phiếu công ty em rớt giá, đến lúc đó họ chỉ cần thu mua lại những cổ phiếu bán tháo ra thị trường là được."
Lục Hàm nhìn bảng điều tra Nguyên Minh vừa mới đưa cho anh lúc nãy, từ tốn giải thích cho cậu.
- Sao anh lại biết cụ thể thế?
Vũ Thần há hốc miệng ngạc nhiên, cái này thì còn là điều tra gì nữa, anh đi hack máy tính của Mục Hoài Dương luôn thì có.
"- Mấy hôm trước Nguyên Minh nhận được lời mời hợp tác từ Tập đoàn Mục gia, nội dung là thu mua công ty của em nên sẵn tiện anh cho Nguyên Minh làm nội gián ở đấy luôn."
Ngoài mặt thì giả vờ lưỡng lự, thật chất là đang thu thập thông tin giúp cậu. Chiêu này của anh cũng thật độc a.
- Em biết rồi, cảm ơn anh nhiều lắm!
"- Ừm, có thông tin gì thì anh sẽ báo lại với em sau. Còn cảm ơn thì không cần đâu, chỉ cần tối nay Thần Thần mặc bộ đồ anh mua cho em mấy bữa trước là được."
Lục Hàm cười nhẹ một tiếng.
Nhớ lại hình dáng mỏng manh xuyên thấu của bộ váy kia, tai Vũ Thần không tự giác đỏ ửng lên. Đồ như vậy, làm sao mà cậu mặc được hả???
- Lưu manh!!!
Vũ Thần tức giận mắng anh một câu rồi nhanh chóng tắt máy. Cậu gãi gãi vành tai hơi ngứa ngáy của mình, phi, còn lâu cậu mới thèm mặc a. Nhưng ngẫm lại một chút, chính cậu cũng không nhịn được có chút mong chờ phản ứng của anh sau khi thấy cậu trong bộ quần áo kia.
Vũ Thần lắc lắc đầu vứt đi ý nghĩa đen tối trong đầu mình, vỗ vỗ mặt bắt đầu chỉnh sửa lại bản kế hoạch của mình.
- Vũ Thần? Mày ở trong đó à?
Vũ Thần còn đang chìm đắm trong đống số liệu thì bị một âm thanh cắt ngang kéo về hiện thực.
- Tao ở trong này.
Vũ Thần xoa xoa bả vai nhức mỏi vì gõ máy tính một thời gian dài của mình, lên tiếng đáp lại.
- Khả Hưng đến rồi đó, anh ấy đang ở phòng họp chờ mày kìa.
Chung Kỳ ngó đầu qua khe cửa, hướng cậu nói.
- Tao qua ngay đây.
Vũ Thần nhanh chóng lưu dữ liệu vào USB, rồi cùng Chung Kỳ đi vào phòng họp.
- Khả Hưng! Nhớ anh chết đi được.
Chung Kỳ vừa bước vào phòng nhanh chóng chạy đến ôm chầm cổ của Khả Hưng, cạ cạ.
Khả Hưng từ trạng thái lạnh băng ngay lập tức chuyển sang trạng thái ôn hoà, ôm lấy eo Chung Kỳ, hít một hơi thật sâu ở hõm vai cậu.
- Khụ! Cái đó... Nói chuyện chính trước được không?
Vũ-người bị thồn thức ăn chó-Thần không nhịn được lên tiếng báo cho hai người kia biết sự tồn tại của mình.
- Phải a! Làm việc chính trước.
Chung Kỳ nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Khả Hưng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
- Em nói đi.
Khả Hưng cũng thu lại ý cười của mình, nghiêm túc nhìn Vũ Thần.
- Chuyện em nói lúc trước với anh, đây là bản kế hoạch cụ thể.
Vũ Thần mở tệp file ban nãy của cậu, đưa đến trước mặt Khả Hưng.
- Có thể nói cho anh biết, vì sao phải gấp như thế không?
Sau khi đọc một lượt từ trên xuống dưới, Khả Hưng bắt đầu hỏi.
- Bởi khoảng thời gian đó, bên kia cũng sẽ hành động.
- Vậy... Tại sao em lại muốn lật đổ tập đoàn Mục gia?
- Bởi vì sao á? Bởi vì họ sống quá lâu rồi.
Vũ Thần nghe câu hỏi, không nhịn được nở nụ cười thật tươi, nhưng đáy mắt lại tràn đầy phẫn uất cùng u ám. Chung Kỳ nghe thấy vậy, trong lòng không nhịn được tràn đầy oán hận.