Ánh nắng nhạt nhòa chiếu xuống mái tóc đen óng mượt, li cà phê cũng theo đó óng ánh di chuyển khiến người nhìn xuyến xao
Chàng trai với dáng vẻ thanh tú, đặt cốc cà phê nóng bốc khói ngun ngút ra trước mặt tôi.
Anh ta chống nạnh, nói với giọng thăm dò:
"Sao mấy tuần nay, tôi không thấy cô đến vậy?"
Tôi liếc vẻ mặt lạnh như băng sang chỗ nam nhân đó rồi nhẹ nhàng húp miếng nước, từ tốn trả lời:
"Tôi bận!"
"Giời ạ!" Cậu ta có vẻ gắt gỏng, khó chịu khi thấy tôi trả lời như thế
Tôi không bận tâm về việc này nhiều.
Cảnh vật ở đây vẫn thanh tịnh, đơn điệu chả có gì mới mẻ lọt vào tầm mắt của tôi cả.
Ở đây là đồn cảnh sát, có lần tôi đã đi ngang qua đây nên biết rõ.
Ngồi trên chiếc ghế, tay tôi hơi gõ nhịp.
"Chà! Lại một vụ án nữa" Tiếng nói của một nữ nhân ấy như cục nam châm thu hút tôi lại
Tôi theo tự nhiên ngước lên nhìn về phía âm thanh đó.
Cô ta mặc một bộ đồ cảnh sát xanh lam hơi khóe nhạt và chiếc quần đen sẫm màu, tôn lên dáng người thanh mảnh, đoan trang
Thấy tôi, cô ấy nói:
"Ồ! Là cô à, Hà Trang"
Tôi liền gật đầu cái.
Cô gái ấy đi đến, tay đặt tờ giấy xếp thành chồng, dày cộp xuống.
Tôi giơ sấp tài liệu đó lên đọc chăm chú không chừa một chi tiết nào
Anh ta thấy vậy, lông mày hơi chau lại.
Vẻ mặt nghi ngờ
"Trung úy Lam Trì, cô không nên quá tin tưởng cô ta chứ"
Lam Trì khẽ thở dài, nhún vai
"Thôi nào, anh đừng đa nghi như thế.
Cô ta đã giúp chúng mình phá những vụ việc gần như bế tắc còn gì.
Trải qua mấy việc đó sao anh vẫn coi quá lên thế"
Người đàn ông đó vẫn chưa khuất phục, bắt chéo tay này sang tay kia.
"Trung úy Lam Trì, cô còn nhớ vụ việc ở quán bar chứ? Lúc chúng ta đến, kẻ đứng đầu dường như đã bốc hơi không khỏi thế giới này vậy.
Có khi điều đó lại có liên qua đấy"
Khi anh ta nói đến đây, cả người của tôi đơ lại.
Từ đầu tôi không nhận vụ này đâu, nhưng thấy nó lại là người liên quan đến bạn cùng lớp của tôi thì tôi mới nhân.
Lúc đó, tôi không nhớ rõ và cũng chẳng điều tra thêm việc ấy nữa nhưng tôi nghĩ, tất cả mọi người đã sẵn sằng ập đến bất cứ lúc nào cơ chứ? Có thể sẽ chạm trán với mấy tên thuộc hạ của hắn - Tống Vương Nhật.
Tuy nhiên điều này sẽ chả to tát gì.
Tôi quay phắt sang, dáng dấp mất tĩnh hiện rõ lên.
Tôi vội hỏi lại
"Anh nói gì cơ Trung úy Thanh Khiêm!?"
"Hử, tôi nói là lúc chúng ta đến đấy chỉ tóm được mấy tên ở đấy thôi, còn cô gái đó và tên mua người từ bao giờ đã rời khỏi nói thẳng là chúng đã biến mất từ lúc nào rồi"
Tin anh ta nói như sét đánh ngang tai.
Cả người chôn chân tại chỗ.
Không thể nào...
Vậy sao từ đầu anh không nói cho tôi trước?"
Lúc này Lam Trí cũng dần trở lên khó hiểu như Tham Khiêm vậy.
Khoan đã, cho tôi hỏi được không?
"Được cô nói đi" Lòng như ngồi trên đống lửa thiêu, vội vã gật đầu
Nhận được câu trả lời, cô ta cũng nói tiếp:
"Lúc đấy, Trung úy Thanh Khiêm cũng đã nói việc này cho cô rồi mà.
Bộ cô không nhớ sao?"
Nhớ? Tôi chưa hề đến đây lại sau vụ việc hắn gây ra cho tôi - vì bản thân mình bị trói buộc trong sợi dây vô hình nào đó.
Tôi phủ định:
"Không hề, cô có nhầm đó không?"
"Tôi chắc chắn mình đã không nhầm"
Thanh Kiêm bấy giờ cũng tỉnh ngộ, mặt cũng theo đó đanh lại không còn một giọt máu.
Anh ta vội nói với giọng hơi run
"Đúng vậy, tôi cũng đã nói việc này với cô rồi.
V...vậy cô đã không đến đây vào ngay sau ngày cô hành động đúng chứ?"
"Đúng, tôi còn nhớ như in hôm đó là ngày /"
"Vậy...người đến hôm đấy là ai..? - Lam Trì hỏi
Tất cả chìm vào im lặng ngay lập tức.
Tôi không hiểu việc gì đang tiếp diễn nhưng...có lẽ đã có một người giả dạng tôi và đến đây.
Thế mục đích của cô ta là gì? Trực giác Lam Trì và Thanh Khiêm rất nhạy bén, sao người đấy có thể qua mặt một cách dễ dàng cơ chứ?
Cô có chị em sinh đôi gì không?"
"Không, tôi là con một"
Bầu không khí nặng nề lần nữa bao trùm khiến ai nấy đều kinh sợ.
Họ không biết cái quái gì đang đến với họ nữa
Tiếng lách cách của bàn phím đột nhiên dừng lại, Đình Cơ ngước đầu lên lặng lẽ xua đi cái ủ đạm đó bằng câu hỏi thu hút sự chú ý:
"Xin phép đã chen vô, tôi là người túc trực chỗ này nên có thể giúp ích mọi người một chút đấy"
Cả ba chúng tôi nhìn ra đó ngay lập tức.
Tôi cuống cuồng đi đến, phải hỏi rõ mọi chuyện
"Ý anh là sao?
"Ừm, nếu ngày hôm đó, người đấy không phải là cô thì có lẽ lầ một kẻ giả mạo.
Khi cô ta đi ngang qua chỗ tôi, thì đã đánh rơi một chiếc vòng bằng bạc.
Vốn tôi định gọi cô ta lại nhưng không kịp, cô ta đã chạy nhanh ra khỏi đồn như thất thỏm làm việc gì đó xấu vậy" Vừa nói cậu ta lục trong trong ngăn khéo một chiếc vòng tay làm bằng bạc rất tinh xảo với từng họa tiết "Tôi định để đây đưa cho cô nhưng đợi mãi không thấy cô đến, mà hôm nay mới biết sự thật"
Tôi cầm trên tay chiếc vòng đó lên ngắm nghía thì vội hoảng hốt.
Chiếc vòng đó hoàn toàn giống y nguyên chiếc vòng của tôi nhưng chỉ để ý kĩ màu sắc của nó rất sáng còn màu tôi rất sẫm vì lâu ngày lấm bùn.
Có thể nó giống nhau là chuyện bình thường nhưng tôi thấy nó rất quen, chính sác tôi thấy anh Lương đã đeo nó.