Sau khi Vương Kết Hương rời khỏi nhà, trời bắt đầu mưa.
Mùa mưa của một năm lại đến.
Giọt mưa đậu trên mặt kính cửa sổ, Ân Hiển nhìn theo bóng dáng xa dần của cô.
Vương Kết Hương cũng không đi dứt khoát mau lẹ lắm, hành lý cô mang theo nặng quá.
Anh không đuổi theo. Cãi nhau bao nhiêu lần, lòng họ đều ngầm hiểu mà không nói ra, đây chỉ là một trong những lần gây gổ vớ vẩn mà thôi.
Đống đồ Vương Kết Hương dọn dẹp mang theo trông cũng rất ra dáng. Quần áo, túi tắm, vật dụng hàng ngày, sách dạy làm bánh cô mua, cô nhét hết vào vali. Nhưng cô để lại chìa khóa của căn hộ, vẫn treo chiếc móc khóa hình thỏ mà cô thích nhất.
Ân Hiển biết cô chỉ rời khỏi nhà một thời gian rất ngắn thôi, nguôi giận cô lại về.
Anh nạp tiền vào thẻ cho cô, bổ sung số tiền mà Khương Băng Băng đã vay.
Theo dự báo thời tiết, tuần tới sẽ mưa rất to.
Đêm qua trời mưa sầm sập, Vương Kết Hương không ngủ nổi, cô mở ô, đi ra từ căn hộ một người của mình. Đài radio trên xe bus thông báo, lượng mưa năm nay có vẻ nhiều hơn năm rồi.
Lòng cô thấy lấn bấn. Từ sáng cô đã thấy khó chịu ở chỗ nào đấy, nhưng lại không nói rõ ra được là ở đâu.
Ngoài xe, sấm chớp ầm ầm, Vương Kết Hương ngẩn ngơ nhìn một đám mây đen rất to trên trời. Vừa lơ đãng, cô suýt đi quá trạm.
Cô vội vã chạy xuống khỏi xe bus, cơn gió to thổi nghiêng chiếc ô cô vừa bung.
Vì xấu trời nên nhà trẻ hủy bỏ hoạt động ngoài trời của các bé. Giáo viên dắt đám trẻ vào lớp dạy tiết nhạc, tiết đọc diễn cảm.
Không có tụi trẻ con chạy đuổi đùa giỡn ngoài sân, vườn trường im ắng hơn hẳn ngày thường.
Trời cứ âm u mãi, đèn nhà bếp bật từ sáng đến tận chiều.
Tiếng piano tinh tang vọng ra từ lớp học, Vương Kết Hương nhồi bột, làm bánh cho các bé ăn vào buổi chiều.
“A ——!!”
Tiếng hét chói tai của trẻ con xuyên rách màn mưa, khiến cô lập tức tỉnh táo lại.
Vương Kết Hương ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ theo hướng tiếng hét kia. Khoảng đất trống ngoài nhà bếp có một hàng rào sắt. Bé trai đang treo mình trên rào theo tư thế leo trèo, cơ thể liên tục co giật.
Là Hứa Kỳ!
Vương Kết Hương chạy tới khoảng đất trống với tốc độ nhanh nhất.
Bên ngoài, cơn mưa to tầm tã đang trút xuống.
Mây đen cuồn cuộn, cơn gió mạnh quất vào mắt.
Cô rảo bước đi vào màn mưa.
“Ú Nu.”
Ân Hiển gọi cô.
Vương Kết Hương dừng chân, quay đầu lại.
Từng hạt mưa lớn bằng hạt đậu lăn xuống, dừng trên gò má cô, xối lên mặt cô.
Giọt mưa thứ nhất.
Giữa đồng ruộng hoang vắng, mưa rơi xuống bùn.
“Chạy đi, Ân Hiển.” Cô từng túm tay thằng bé.
Đằng sau có mãnh thú hung ác đuổi theo chúng, vạt áo dính nước bùn bị bắn lên. Chúng chạy điên cuồng, chạy vào cơn mưa to nặng hạt.
Lúc ấy Ân Hiển mới tuổi, khi cười sẽ lộ răng nanh. Mái tóc nó ngắn ngủn, thằng bé mắc mưa, đầu nó như một con nhím dính đầy hạt sương.
“Tên bài thơ cổ ấy là gì?”
Chúng trốn trong đình để trú mưa, cô nghiêng đầu hỏi thằng bé.
Tiểu Ân Hiển nói với cô: “Đêm mưa gửi người phương Bắc.”
Vì thế, cô dạy thằng bé đọc từng câu từng chữ:
Ngày về khó hẹn cho nhau,
Ba Sơn mưa tối hồ thu nước đầy
Bao giờ chung bóng song tây
Còn bao nhiêu chuyện núi này mưa đêm.
Giọt mưa thứ hai.
Nước mưa rơi trên lá thư, nét chữ nhòe đi.
Tờ giấy nát tươm, dòng chữ nhoè nhoẹt, dòng bị ướt kia……
Cậu viết: 【 Tôi không có nhà 】.
Tại sao cơ chứ?
Cô của tuổi buồn rầu nhìn tờ giấy viết thư kia chằm chằm, cuối cùng vẽ một căn nhà lớn, vây quanh hàng chữ của cậu.
Vậy là mối liên hệ giữa họ đã được thiết lập.
Cậu trai xa lạ ở thành phố, lá thư xuất hiện tức thời như có phép màu.
【 Thành phố chỗ cậu đang mưa à?】
【 Ừ, mưa mãi. 】
【 Nhận được hoa của cậu rồi, cảm ơn cậu. 】
Cậu tặng kem cho cô, giá của nó không rẻ, cô ngượng ngùng hỏi cậu trong thư: Tớ ăn được thật à?
Cậu đáp: 【 Được chứ. 】
Món kem trắng như một miếng đậu phụ làm từ sữa, tản ra làn sương mù lạnh lẽo.
Giọt mưa thứ ba.
Nước mưa trôi dọc theo nóc nhà thủng, lọt vào căn phòng trọ trong xóm của dân nghèo.
Nước dâng ngập nhà họ, Ân Hiển và cô chen chúc trên chiếc giường tã tượi trong phòng trọ, bảo vệ đống đồ chất đầy đằng sau.
Cô rũ nửa cánh tay ngoài giường, gõ ngón tay vào chân giường, chăm chú nhìn dòng nước đang dâng dần lên.
Một con cá bơi vào nhà.
Con cá béo múp, không biết tới từ đâu, không biết tại sao lại đi lạc vào nhà họ.
Cái đuôi và thân thể đong đưa linh hoạt, chân nó khép hai bên sườn, bơi lội hết sức thảnh thơi.
Ân Hiển bảo nó là cá cóc.
Tuy tên là cá, nhưng không phải cá.
Giọt mưa thứ tư.
Giọt mưa quay trở lại mùa mưa năm nay, nó rơi từ bầu trời trên nhà trẻ, hòa vào vũng nước dưới mặt đất.
Cạnh vũng nước, là một cây cột điện bị gió thổi ngã, đè lên hàng rào sắt.
Vương Kết Hương nhìn thấy kết cục của mình.
Cô hứng mưa, chạy tới, muốn bế Hứa Kỳ đang co giật trên hàng rào xuống, nhưng lại cùng ngã xuống trong cơn mưa này với thằng bé, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Từ đó tới tận giờ, cô luôn khao khát được quay về bên Ân Hiển.
Không gọi điện được cho anh, không tìm thấy anh, nhưng cô vẫn vô cùng không cam lòng.
Dù nhận được lời nhắn “Đến hòn đảo của anh đi”, thấy cái tên “Đảo Thỏ Con”, nhưng cô vẫn không nhớ ra nổi: Tại sao cuối cùng hai người lại không làm lành.
Có phải vì cái tính kì quái và bất định trước giờ của anh không?
Ân Hiển cũng giữ im lặng, không nói gì về việc này.
Anh biến thành chú thỏ, chờ đợi trên hòn đảo vĩnh viễn chìm trong đêm đen, không còn ký ức đau thương nữa.
Đó là vì họ không nhớ nổi, hay họ đang cố tình quên.
Câu chuyện của Ân Hiển và Vương Kết Hương kết thúc vào mùa mưa năm cô tuổi.
Tại lỗi của cô, cô đã nói sẽ bên nhau trọn đời, cuối cùng cô lại bỏ anh lại.
Vương Kết Hương cố lau sạch nước mưa trên mặt mình.
Từng giọt nước bướng bỉnh trườn xuống gương mặt cô.
Cả thế giới đang mưa to, dù cô có lau thế nào, cũng không lau sạch được.
Nếu mình không đi cứu người thì tốt rồi.
Không cứu người, sẽ không phải chết.
Nếu quay đầu lại, thì có thể trở về, trở về bên cạnh Ân Hiển.
Cô quay về dưới mái hiên, trở lại nhà bếp sáng đèn.
Vương Kết Hương không kìm được cơn run rẩy. Cô mới tuổi, chết như vậy thật sự chẳng cam lòng chút nào.
Ánh mắt cô nhìn ra cửa sổ, bé trai kia đã không còn phát ra âm thanh được nữa.
Dòng lệ chảy khỏi mắt không thể kiềm chế, Vương Kết Hương cầm lấy đôi găng tay cao su đặt cạnh bồn rửa.
Cô không biết nó có cách điện không, có chịu được dòng điện cao thế kia không.
Cô lao ra khỏi nhà bếp, chạy về phía bé trai đang co giật.
Sự thật chứng minh, nếu cuộc đời có thể quay lại lần nữa.
Họ sẽ gặp nhau, quen biết nhau, yêu nhau, ở trong căn phòng trọ dột mưa, ăn con cua sắp hỏng.
Anh sẽ ép nước cà rốt cho cô, cô sẽ đan cho anh một chiếc áo len quá nhỏ.
Họ vẫn sẽ cãi nhau, cãi nhau rất nhiều lần.
Họ sẽ giẫm lên vết xe đổ, hoàn toàn tái diễn lại năm bên nhau một lần nữa.
Vương Kết Hương biết, Ân Hiển cũng giống cô, không cảm thấy đáng tiếc, không hối hận về năm này.
Điều đáng tiếc là kết cục.
[HẾT CHƯƠNG ]