Ân Hiển vẫn luôn cho rằng Vương Kết Hương sẽ không đi.
Mấy năm nay cô luôn ở bên cạnh anh, xoay tới xoay lui quanh anh, dính anh như miếng kẹo mạch nha.
Đống hành lý cô để lại cho anh xử lý, đều được Ân Hiển bỏ nguyên tại chỗ.
Vòng giao tiếp công việc của họ không giao nhau, không có bạn bè gì chung. Vương Kết Hương chuyển khỏi căn hộ, không còn nhắn tin gọi điện cho anh nữa. Thành phố lớn nhường này, cô hoà trong đám đông, tựa như một giọt nước hoà vào biển rộng, anh bặt tin cô.
Một tháng sau, Ân Hiển đi ngang qua trung tâm thương mại nơi Vương Kết Hương làm việc, cô không ở quầy mỹ phẩm.
Cô từng đề cập đến một người đồng nghiệp thân thiết của mình, tên là Thiến Thiến. Dựa vào thẻ tên trên ngực áo, Ân Hiển tìm thấy cô bán hàng kia.
Thiến Thiến nói với anh: “Kết Hương thôi việc được nửa tháng rồi. Con bé đăng kí vào trường làm bánh, muốn chuyển sang công việc khác.”
Ân Hiển chưa từng nghe Vương Kết Hương nói về chuyện này bao giờ.
Sau khi chia tay Ân Hiển, Vương Kết Hương tìm một căn hộ đơn giá rẻ.
Không cần đợi ai đến nửa đêm, nhưng chất lượng giấc ngủ của cô cũng chẳng tăng lên. Nguyên nhân mất ngủ là vì lo âu cho tương lai. Trước kia, kế hoạch đời cô chỉ có Ân Hiển, về sau cô cứ ở bên anh là được, những chuyện khác đều không quan trọng.
Quay về trạng thái độc thân, Vương Kết Hương thận trọng suy nghĩ về tương lai của mình: Cô muốn sống một cuộc sống thế nào?
Đủ loại ảo tưởng hiện lên trong đầu cô, cô loại bỏ tất cả những tưởng tượng có Ân Hiển, cuối cùng suy nghĩ của cô dừng lại ở một hình ảnh.
—— Bà cụ dạy cô làm bánh kem mỉm cười với cô.
Được hương bánh kem thơm ngào ngạt vây quanh mỗi ngày, tự mình làm ra những chiếc bánh ngon ngọt, ăn bánh kem ngọt lành, còn được chia sẻ điều kỳ diệu này cho người khác.
Vương Kết Hương vỗ giường, ngồi bật dậy: Đây là cuộc đời mà cô hướng tới!
Nhờ cơn thôi thúc này, cô thôi việc ở trung tâm thương mại.
Cô tính toán, hiện tại tiền tiết kiệm của mình cũng đủ dùng. Tuy rằng cô chưa biết đi tìm công việc trong mơ của mình ở đâu, tuy rằng cô hoàn toàn không có nền tảng trong nghề làm bánh, nhưng chẳng hiểu sao Vương Kết Hương lại cảm thấy mình có thể làm được.
Cô đăng kí học trường làm bánh, bắt đầu học làm bánh hai tháng.
Hai tháng sau, Vương Kết Hương đã biết làm các loại bánh mì và bánh kem, trở thành một sinh viên giỏi tốt nghiệp trường nghề.
Nhận được giấy chứng nhận của trường nghề bánh, cô đi ăn mừng với các học viên tốt nghiệp cùng khoá khác.
Cuối bữa tiệc, một anh bạn học có quan hệ không tồi với Vương Kết Hương xin số điện thoại của cô.
Hôm sau, anh bạn này hẹn cô đi uống cà phê, Vương Kết Hương đồng ý.
Nhưng mà……
Địa điểm anh ta hẹn cô, khá là xấu hổ.
Tiệm cà phê ở ngay gần công ty mà Ân Hiển làm, Vương Kết Hương vừa đến nơi là có dự cảm không lành liền.
Cô vui vẻ uống cà phê với anh bạn xong, lúc hai người cùng đi ra, cô thấy xe của Ân Hiển đậu ngoài quán cà phê.
Không biết có người trong xe không, cô không nhìn kỹ, cười nói đi khỏi đó với anh bạn học.
Đêm đó.
Vương Kết Hương nhận được cuộc gọi của Ân Hiển.
“……”
Cô không tài nào hiểu nổi tại sao lại có kiểu người như anh ta, gọi điện mà lại không nói lời nào.
Dù sao họ đã chia tay, cô cũng không cần phải nhịn anh ta nữa.
“Anh không nói gì thì tôi cúp nhé.”
Ân Hiển đột nhiên lên tiếng: “Em tìm được nhanh vậy sao?”
“Gì cơ?” Vương Kết Hương không hiểu.
“Tại sao em lại có bạn trai mới nhanh như thế, có phải trước kia em ngoại tình không?”
Cô cáu đến mức dập máy ngay tại trận.
—— Tên này thực sự quá rác rưởi! Chia tay rồi còn bôi nhọ mình!
Chuyện quá đáng hơn còn ở đằng sau.
Sau cuộc gọi này, Ân Hiển cứ rảnh ra là tới tìm cô, hoàn toàn coi cô như người giúp việc nhà anh.
“Em để cái áo sơmi xanh dương của anh ở đâu?”
Vương Kết Hương tức giận: “Hỏi tôi làm gì, anh tự tìm đi.”
Tiếng lục quần áo sột soạt vang lên ở đầu dây kia.
“Anh vội ra ngoài, em để ở đâu?”
Cô thở dài: “Xanh đậm hay xanh nhạt?”
“Nhạt.”
Vương Kết Hương nhớ lại: “Anh tìm hết giá treo sơmi rồi đúng không? Vậy anh mở tủ quần áo trong cùng bên trái, tìm ở ngăn giữa, không thấy thì là ngăn bên phải.”
“Tìm được rồi.”
Anh dứt lời, chẳng thèm nói lời cảm ơn, trôi chảy cúp máy luôn.
Hôm sau.
Vương Kết Hương đang ăn tối, Ân Hiển gọi điện tới.
Cô bắt máy, bên kia có tiếng xào nấu.
“Alo, Ú Nu, anh đang nấu ăn.”
Cô căm thù biệt danh xấu hoắc này tận xương tuỷ, giọng Vương Kết Hương vống lên ngay.
“Anh mới ú nu ấy, không có việc gì thì đừng gọi điện cho tôi.”
Ân Hiển lờ thái độ của cô đi, tiếp tục nói điều anh muốn nói.
“Em nấu thịt kho tàu thế nào? Tại sao anh kho không có vị giống của em.”
“Ra quán mà gọi.”
Cô không rầy rà với anh nữa, ấn phím kết thúc cuộc trò chuyện luôn.
Hai giây sau, di động lại vang lên lần nữa.
Vương Kết Hương buông đũa, gào lên với anh: “Tôi gọi đồ ở quán cho anh nhé.”
Ân Hiển không cùng một tần số với cô, anh bình tĩnh thản nhiên hỏi.
“Phải cho bao nhiêu nước tương?”
“Không biết!” Giọng cô bực bội: “Anh có bao nhiêu thịt?”
“ lạng.”
“Vậy thì bỏ hai thìa nước tương to.”
Anh mở tủ tìm dụng cụ làm bếp: “Thìa kiểu gì?”
“Thìa bình thường thôi.”
Thấy bên kia không có tiếng động gì, Vương Kết Hương cúp máy
Ân Hiển tắt bếp gas.
Một chiếc máy ép nước để trong tủ bát. Anh nhìn nó, mãi lâu sau vẫn chưa định thần lại được.
Anh nhớ hồi đầu cô không thích uống nước ép cà rốt, anh vắt hết óc nghĩ cách bắt cô uống.
Uy hiếp cô: Em không uống thì hôm nay anh không đón em về nhà.
Khen thưởng cô: Em uống anh sẽ hôn em một cái.
Nhiều lần dần, Vương Kết Hương bắt đầu cò kè mặc cả với anh, đòi anh phải gọi cô là “Cục cưng của lòng anh ơi” cả ngày, cô mới chịu uống.
Ngày chuyển nhà khỏi xóm nghèo, cô ôm chiếc máy ép này không chịu buông tay.
Cô nói nó là chiếc máy ép tốt nhất thế giới, cô sẽ không bao giờ vứt bỏ nó.
Ân Hiển cau mày.
Anh lại cầm lấy di động, nhắn tin cho Vương Kết Hương.
【 Em phải mang máy ép nước theo. 】
Cô không nhắn lại.
Hôm sau, Ân Hiển về đến nhà, chiếc máy ép kia vẫn đặt trên bàn trong phòng khách.
Anh không nhịn được, gọi vào số máy của cô.
“Tại sao em không tới lấy máy ép? Chìa khóa để dưới thảm, chẳng lẽ em không biết?”
“Ân Hiển, anh không cần phải nói cho tôi chìa khóa nhà anh để ở đâu.” Giọng cô rất lý trí, lời cô cũng rất tuyệt tình: “Máy ép là do anh mua, vốn dĩ chính là của anh.”
Anh không nhụt chí, anh có cái lý của anh.
“Đây là cái máy ép em dùng, anh không uống nước ép cà rốt.”
“Tôi cũng không uống.”
Vương Kết Hương dừng một lát, rồi nói: “Bệnh quáng gà của tôi đã đỡ nhiều rồi.”
Đây có lẽ là cuộc nói chuyện bình tĩnh nhất của họ gần đây. Không tranh cãi rồi dập máy trước, không nói năng tươm tướp, không có ai bực dọc.
Cô nói hết câu kia, cả hai đều im lặng.
Khoảng lặng kéo dài năm phút, hoặc là mười phút.
Cô nói: “Tôi cúp đây.”
Cuối cùng, chiếc máy ép lại được Ân Hiển bỏ vào tủ bát trong phòng bếp.
Anh không còn gọi điện thường xuyên cho cô nữa, lại quay về với công việc của mình.
Có hôm anh uống hơi nhiều, loạng choạng về nhà.
Miệng anh khô khốc, anh móc chìa khóa ra mở cửa, nhớ thương cốc nước mật ong nhà pha.
Nhà không bật đèn, Ân Hiển sững sờ giây lát.
Ánh đèn đường chiếu xuyên qua kính cửa sổ, rọi vào nhà. Anh nhìn quầng sáng ấy, nhớ ra không có ai ở nhà.
Anh đóng cửa, đi vào căn nhà tối tăm.
Ân Hiển bước chậm rãi, không bật đèn.
Anh đi về căn phòng của họ, đẩy cửa phòng ra, ngồi ở cạnh giường, gần phần giường ngày xưa cô ngủ.
Ngón tay vuốt lên tấm đệm phẳng lạnh lẽo, tấm lưng thon gầy của anh còng xuống.
[HẾT CHƯƠNG ]