Chuyến du lịch đã đến ngày thứ ba.
Hứng thú của hai người đều không bằng khi vừa tới, nhưng không ai đâm thủng lớp cửa sổ bằng giấy này.
Khi Vương Kết Hương thức dậy, Ân Hiển đang ngồi làm việc trước bàn.
Ánh nắng mùa Thu chiếu vào phòng. Anh khẽ cau mày, lật bản tài liệu trong tay.
Gió thổi qua tấm rèm màu trắng, căn phòng không nóng không lạnh, tách trà ngon anh vừa pha tỏa hương thoang thoảng.
Thời tiết rất đẹp, tất cả đều rất tốt.
“Hôm nay mình ra bờ biển đi.” Vương Kết Hương nói.
Họ ăn trưa rồi ra ngoài, dù trời trong nắng ấm, nhưng bãi biển vẫn vắng người.
Vương Kết Hương mặc áo khoác dày, gió biển thổi tới, cô híp mắt, rùng mình một cái.
Bọt sóng xô lên nham thạch trên bờ biển, để lại một lớp bọt trắng.
Biển màu xanh dương, mặt biển lặng rộng lớn kéo dài vô tận đến cuối chân trời.
Mây bay lơ thơ trên trời, thi thoảng có loài chim biển bay qua, kêu mấy tiếng cạc cạc thật to.
Họ ngồi xuống một thềm đá.
Vương Kết Hương kéo balo của cô, lấy đồ ăn vặt ra.
Nghe thấy tiếng xé túi nhựa dẻo, Ân Hiển kinh ngạc nhìn cô: “Lúc trưa em ăn không no à? Vẫn còn nuốt được?”
Cô gật đầu: “Ăn nhiều một tí, lát còn xuống nước bơi.”
Cô vừa nói, vừa xé túi xúc xích nhỏ. Cô tự ăn một cái, lại đưa một cái tới bên miệng anh.
Ân Hiển không ăn.
“Nước lạnh lắm, không xuống được đâu.”
Cô bĩu môi, không quan tâm tí nào.
“Thôi được, thế thì anh trông em ở trên bờ vậy.”
Cô vươn tay chỉ vào một phạm vi đại khái, nói: “Em sẽ bơi từ bên này qua bên này.”
Anh tỏ thái độ ngăn cản rõ ràng: “Em cũng không được bơi.”
Vương Kết Hương kéo khóa áo khoác xuống, khoe anh xem dây áo của bộ đồ bơi hoa nhí cô mặc.
“Em không sợ lạnh đâu, em mặc đồ bơi bên trong rồi.”
“Không được, ốm đấy.” Anh không chịu thỏa hiệp, kéo khóa áo của cô lên.
“Anh đã từng nghe tới bơi mùa Đông chưa? Bơi mùa Đông, bơi mùa Đông ấy, mùa Đông còn bơi được, sao mùa Thu lại không bơi được?”
Cô trề môi ngụy biện, tức tối ăn hết cả túi xúc xích ngay trước mặt anh.
Ân Hiển đứng dậy: “Em muốn bơi thì về khách sạn mà bơi, khách sạn có bể.”
“Không cần, thế thì không bơi nữa,” Vương Kết Hương túm tay anh, kéo anh về cạnh mình: “Còn chưa ngắm biển chán chê, sao lại về được.”
Nhất định phải ngắm vùng biển này đã đời.
Lái quãng đường xa lắc, vất vả lắm mới có ngày nghỉ, cô đã chờ mong rất lâu mới được nhìn thấy biển.
Vương Kết Hương mở to hai mắt, ngắm rất nhập tâm. Cô hi vọng Ân Hiển cũng đang ngắm biển.
Cũng phải có thứ gì có thể giúp anh thả lỏng, khiến anh vui vẻ chứ. Bằng không chuyến du lịch này chẳng được tích sự gì.
“Oa, biển đẹp quá. Từng cuộn sóng lấp lánh chuyển động trên biển, tiếng sóng biển êm tai, ngọn gió biển tươi mát. Ở đây chỉ có chúng ta, khung cảnh đẹp đẽ thế này chỉ mình chúng ta chiếm trọn! Thảo nào có nhiều thơ ca phim ảnh tranh vẽ tôn vinh vẻ đẹp của biển như thế.”
Biểu cảm hưng phấn bất thình lình, câu cảm thán khoa trương, vẻ mặt cô như thể đang nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
Đôi mắt Ân Hiển hướng về cùng một vùng biển với cô.
Anh chỉ thấy biển, một vùng biển lặng lờ buồn tẻ, không người ghé thăm.
“Trời và biển cùng là màu lam, nhưng màu lam của trời nhạt hơn.
“Biển ở chỗ nào cũng cùng một màu ư? Biển mùa nào cũng là màu đấy sao?
“Những điểm sáng chìm nổi giữa biển kia đẹp quá. Em đoán đấy là sao do các nàng tiên trên trời rắc xuống biển đấy.
“Con chim đang hót kia, người nó trắng muốt, cánh màu xám đen, nó là hải âu à?”
Vương Kết Hương nói một mình không ngừng nghỉ, cực lực miêu tả hết những gì mắt mình thấy, đầu mình nghĩ cho Ân Hiển.
Cô quay đầu lại, phát hiện ra anh đang trả lời tin nhắn trên di động.
Lại là chuyện công ty.
Giọng điệu cố cất cao, những câu hỏi cố tình cần tương tác đều đông cứng lại, trở nên sượng sùng khi cô thấy hình ảnh này.
Vương Kết Hương thôi nhìn anh, ngậm miệng, lẳng lặng ngắm biển một mình.
Một lúc lâu sau.
Bờ biển nổi gió, anh nói: “Về đi, ngồi đây lạnh quá.”
Cô vẫn không nhúc nhích, chấp nhất nhìn mặt biển không có gì cả kia chăm chú. Cô hỏi.
“Đến mùa Hè, mình lại đi ngắm biển nhé, được không anh?”
Ân Hiển đứng dậy, nắm lấy tay cô, tính kéo cô dậy.
“Ừ, nếu lúc đấy rảnh.”
Tay cô rất lạnh, ngón tay mảnh dẻ xương xương, vậy mà cô còn nói là không sợ lạnh.
Anh nhìn khuôn mặt trông nghiêng của cô.
Vương Kết Hương cau mày, đột nhiên nói với anh.
“Lúc đấy mình còn là người yêu của nhau nữa không?”
Gió biển thổi qua vạt áo anh, tiếng gió vù vù. Vùng biển này rất ồn, sóng biển xôn xao xô vào bờ cát, đám chim biển bay vòng vòng trên trời, lải nhải không ngừng.
Chỉ có giọng Ân Hiển là không thấy đâu.
Cho nên.
Cô nhìn về phía anh, hỏi anh rành rọt từng câu từng chữ.
“Ân Hiển, anh có yêu em không?”
Lần cuối cùng cô hỏi câu này, đã từ lâu, rất lâu rồi. Ân Hiển còn nhớ giọng điệu ngọt ngào sến súa, vừa nũng nịu vừa lả lướt của cô —— “Anh Hiển, anh có thích em không?” Tính tình cô như trẻ nhỏ, trong lòng cô có rất nhiều điều bất an, nếu không chiếm được kẹo, cô sẽ la lối khóc lóc ầm ĩ.
Bắt đầu từ bao giờ, Vương Kết Hương không còn như thế nữa.
Trong mắt cô không có cảm xúc nào khác. Cô hỏi, chỉ là để hỏi mà thôi.
Dù không có được câu trả lời, cô cũng không làm ầm lên……
“Chúng ta trở về đi,” Vương Kết Hương đứng lên, cho anh một bậc thang đi xuống: “Gió to rồi, lạnh thật.”
Ngày thứ tư.
Chuyến du lịch kết thúc, họ trả phòng, lái xe về nhà.
Ân Hiển chuyển hành lý lên xe cho Vương Kết Hương. Cái vali kia nhẹ hơn một nửa so với lúc đi, đồ ăn vặt đã bị cô ăn sạch.
Xe chạy một đoạn, Vương Kết Hương đột nhiên giơ tay sờ tóc mình.
Không tìm thấy món đồ kia, cô lật gương ở ghế phụ, tiếp tục tìm trên đầu mình.
Anh không rõ tại sao tự dưng cô lại cuống cuồng như vậy.
“Em sao thế?”
Vương Kết Hương mở chiếc túi nhỏ cô đem theo bên cạnh, thở dài một hơi: “Kẹp tóc……”
“Kẹp tóc gì cơ?”
“Kẹp tóc hình thỏ anh tặng em ấy.” Cô đổ những món đồ trong túi ra, nói với giọng rầu rĩ.
Ân Hiển nhớ ra rồi, đúng là họ đã mua một chiếc kẹp tóc hình chú thỏ hoạt hình ở phố ẩm thực. Vương Kết Hương luôn đeo nó trên đầu suốt hai ngày nay.
“Không có,” cô bỏ đồ vào túi, cẩn thận nhớ lại: “Nhìn như em để quên trong phòng tắm ở khách sạn.”
Anh an ủi cô: “Thôi, đừng nghĩ nữa, chẳng đáng bao nhiêu tiền.”
Vương Kết Hương cụp mắt, ngẩn ngơ nhìn túi của mình đăm đăm.
Ân Hiển chạy xe chậm lại: “Nếu em muốn quay lại, thì anh quành xe về……”
Vương Kết Hương lắc đầu: “Không cần.”
“Quành lại cũng không xa, chúng ta mới đi mười phút thôi.” Anh bật xi nhan.
“Thật sự không cần đâu.”
Nét mặt cô lộ vẻ mệt mỏi.
“Về nhà đi, em mệt rồi.”
Xe lại chạy thêm đoạn nữa.
Trên đường, là bãi biển mà hôm qua họ đã đi dạo.
Vùng biển mà cô hết lòng khen là “đẹp quá”, đang ở gần trong gang tấc.
Ân Hiển quay đầu nhìn cô.
Vương Kết Hương dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại.
Cô ấy ngủ rồi ư? Anh không biết.
Tóm lại, anh không gọi cô.
[HẾT CHƯƠNG ]