Ân Hiển mua xe.
Từ khi mua xe, anh và Vương Kết Hương đã bắt đầu bàn bạc sẽ đi du lịch tự túc ở đâu vào kì nghỉ.
Kế hoạch ban đầu là đi dạo quanh núi, nhưng Vương Kết Hương không muốn đi lắm.
“Chẳng có ngọn núi nào trong trời đất này đẹp bằng núi ở quê em.”
Anh hỏi cô muốn đi đâu, cô bảo cô muốn đi ngắm biển.
Vì thế họ đã hứa với nhau, bao giờ rảnh anh sẽ lái xe, họ cùng đi chơi ngoài bờ biển.
Chuyện Ân Hiển về nhà muộn lần trước, về sau anh không giải thích, Vương Kết Hương cũng không hỏi lại nữa.
Nhưng sau đấy, nếu phải đi xã giao, Ân Hiển không bao giờ quên mang di động nữa.
Tương tự vậy, nếu anh không về nhà, Vương Kết Hương không còn điên cuồng gọi điện thoại, ra cửa khu chung cư chờ khổ chờ sở như lần trước nữa.
Ân Hiển lên làm quản lý, có thể tiếp xúc với mạng lưới quan hệ của công ty, đây là chuyện tốt đối với anh. Vương Kết Hương suy nghĩ cẩn thận về việc này, bình tĩnh hơn rất nhiều. Khi anh bận rộn chuyện sự nghiệp, cô sẵn lòng làm người ủng hộ, trao cho anh sự thấu hiểu và quan tâm, chứ không phải đòi hỏi anh nọ kia, làm tăng thêm gánh nặng cho anh.
Ân Hiển tiếp khách về muộn, cô luôn để đèn cho anh, tự ăn cơm, tự ngủ trước.
Đương nhiên, một Vương Kết Hương hiểu chuyện như thế, cực kỳ không giống “Vương Kết Hương” thực sự.
Nói thì nói vậy, nghĩ thông suốt thì nghĩ thông suốt. Nhưng cô có thể ép mình ăn, lại không ép mình ngủ nổi.
Vương Kết Hương nghĩ thầm, Ân Hiển cảm thấy họ đối xử với nhau như bây giờ sẽ khiến anh nhẹ nhàng hơn, thì cô sẽ ngậm chặt miệng, để tiết kiệm thời gian cho Ân Hiển —— thời gian giải thích với cô mỗi lần về nhà, thời gian đọc tin nhắn, thời gian nói chuyện với nhau.
Có điều, cô vẫn không khỏi lo lắng. Ân Hiển không về nhà, cô không thể ngủ nổi.
Cô nằm trong chăn, đếm thời gian, đến khi nghe thấy tiếng anh mở cửa vào nhà, cô mới có thể an tâm đi ngủ. Việc nhắn tin hằng ngày cũng vậy, cô vẫn muốn nói chuyện với anh, muốn biết anh đang làm gì, cô không gửi tin, là vì cô nhịn không gửi.
Vương Kết Hương hiểu rõ, đúng ra cô phải tin Ân Hiển.
Lòng anh tự biết có chừng mực.
Tuy rằng anh về nhà muộn, nhưng anh không mấy khi uống nhiều, chưa bao giờ say tới mức bất tỉnh nhân sự.
Vương Kết Hương chỉ mới bắt gặp trạng thái say xỉn của anh một lần.
Ai cũng bảo, kẻ say sẽ nói năng linh tinh, đánh người, vừa khóc vừa cười. Ân Hiển hoàn toàn không làm những chuyện này.
Hôm đấy, cô chờ anh tới hai giờ sáng, cửa nhà mở ra từ bên ngoài.
Vương Kết Hương nghe thấy tiếng Ân Hiển vào nhà. Cô để bữa tối lại cho anh, không biết anh có muốn ăn không. Cô nghĩ bụng, nếu anh đi tắm trước, vậy có nghĩa là anh không ăn, cô phải cất cơm vào tủ lạnh.
Điều khiến cô ngạc nhiên là, Ân Hiển không sang phòng ăn, không tới phòng tắm, mà anh vào thẳng phòng ngủ.
Cửa mở ra, Vương Kết Hương nhắm mắt lại, bắt đầu giả bộ ngủ.
Bước chân của Ân Hiển dừng ở mép giường, gần phần giường cô nằm. Đèn đầu giường được bật lên, anh gọi tên cô, giọng rất nhẹ nhàng.
Gọi bé thế này, không giống như muốn đánh thức cô. Ân Hiển đang làm gì vậy?
Vương Kết Hương suy tư không biết có nên giả vờ bị đánh thức không. Ngay giây tiếp theo, cô cảm giác được anh đang chạm vào tóc mình.
Đầu tiên anh vuốt lại tóc mái cho cô, sau đấy anh vén sợi tóc con rơi bên má cô ra sau tai cô. Làm xong hết chuyện này, anh cầm một lọn tóc dài của cô, ngón tay nghịch đuôi tóc cô.
Vương Kết Hương ngứa ngáy vì bị anh sờ, cô không giả vờ nữa, mở mắt ra nhìn Ân Hiển.
Anh cong lưng, yên lặng ngồi xổm bên giường. Một người có vóc dáng to lớn như anh, lại cứ nhất quyết phải rúc trong góc đấy.
Anh giữ một lọn tóc của cô bằng hai tay, vuốt ve nó tới lui, động tác chậm chạp và dịu dàng, như thể một đứa trẻ đang chuyên tâm chơi dây.
“Ân Hiển?” Vương Kết Hương nghi hoặc gọi anh.
Hình như anh không nghe thấy.
Cô giật tóc mình ra khỏi tay anh, lúc đấy anh mới nhìn về phía cô.
Đôi mắt anh có vẻ ươn ướt. Cô ngồi dậy, anh ngửa đầu, ánh mắt luôn dõi theo cô.
Vương Kết Hương cảm giác được là, Ân Hiển có chuyện muốn nói.
Cô ngửi thấy mùi rượu nồng hơn bao giờ hết trên người anh.
Trong ánh mắt anh rõ ràng có gì đấy khác thường, ướt át, lấp lánh, dịu dàng.
Anh nhìn gương mặt cô chăm chú, hỏi.
“Cô nhóc, sao tóc em dài thế?”
“Thì mọc ra chứ sao,” Vương Kết Hương thở dài: “Anh thấy em nuôi mấy năm rồi còn gì.”
Ân Hiển gật gật đầu, lại nói.
“Đúng là vất vả ghê, cuối cùng em cũng béo lên rồi.”
Cô biết anh đang say, bình thường anh sẽ không nói những lời này với cô.
Biết rõ không nên khuyến khích anh, Vương Kết Hương vẫn chọc anh một câu.
“Vớ vẩn, béo chỗ nào? Em không béo.”
Anh vươn tay, sờ mặt cô.
Tay anh lạnh, mặt cô nóng, bàn tay anh áp lên quai hàm cô, mơn trớn má cô.
Vương Kết Hương đành phải thừa nhận một phần: “Thôi được. Chỉ có mặt thôi. Nhưng đấy không phải là béo, mà là kiểu bụ bẫm ú ú trẻ con ấy.”
Ân Hiển bật cười.
“Ừ. Ú, em béo ú nu.”
Anh tiếp lời cô, nhanh chóng túm lấy chữ này, gọi cô mấy lần liên tiếp, có vẻ rất là thuận miệng.
Vương Kết Hương chống nạnh, dạy dỗ anh với vẻ mặt nghiêm túc.
“Em ú chỗ nào? Ân Hiển, em cảnh cáo anh, anh đừng có gọi linh tinh.”
“Ú, nu.”
Giọng anh như đang trêu trẻ con, anh kéo dài hai chữ kia, giọng đượm màu trìu mến, thân mật.
Vương Kết Hương nhấc chăn, siết nắm tay ra vẻ sắp tẩn anh: “Anh mới ú nu ấy! Em không thèm cái tên này đâu, anh muốn đặt biệt danh cho em, thì phải gọi em là Em Cưng, Em Quý, Em Xinh.”
Ân Hiển lắc đầu.
“Ú Nu là em, em là Ú Nu, Vương Ú Nu.”
Sao còn gọi cả họ luôn thế này? Vương Kết Hương đẩy Ân Hiển ra, đeo dép lê ra khỏi phòng, định làm món gì cho anh uống giải rượu.
Anh đuổi theo cô, vào tận phòng bếp.
Vương Kết Hương kiềm chế lửa giận, đổ nước vào nồi, Ân Hiển vẫn nằng nặc sán lại gần cô.
“Ú Nu, sao em lại bơ anh? Ú Nu đang làm gì đấy? Ú Nu, sao em không cho anh gọi em là Ú Nu hử?”
Mấy tiếng “Ú” liên tiếp này thành công làm Vương Kết Hương tức điên.
Cô tức giận khum tay lại, vốc một vốc nước máy từ vòi, hất lên mặt Ân Hiển.
Anh bị vẩy trúng mặt, động tác và giọng nói nhất thời cứng lại.
“……”
Bị hắt nước vào mặt, đôi mắt Ân Hiển dần khôi phục vẻ tỉnh táo bình thường.
Vương Kết Hương chột dạ, tính chuồn lẹ.
Anh vươn cánh tay ngăn cô lại, cản đường cô đi, quây cô trong góc phòng bếp.
Người Ân Hiển trùm lên trên cô, anh nhìn cô chòng chọc.
Vương Kết Hương bị anh nhìn như thế thì cực kì sợ hãi.
“Tại, tại lỗi của anh đấy, cứ đòi đặt cái biệt danh xấu hoắc cho em!”
Cô nhón mũi chân, định nâng cao khí thế một tẹo.
Mặt Ân Hiển không có biểu cảm gì, gót chân Vương Kết Hương chạm đất, lập tức cười lấy lòng.
“Ui chà, hay là em lau cho anh nhé?”
Cô tiện tay cầm cái giẻ ở mép bồn rửa lên, vừa lau mặt cho anh vừa nói.
“Anh xem, chẳng phải em đang lau khô cho anh còn gì.”
Ân Hiển cong môi, cảm ơn cô.
“Được, cảm ơn em, em lau giỏi quá……”
“Ha ha, không dám không dám.”
Vương Kết Hương lau cực kỳ hăng say, nghe anh cảm ơn mình thì cười nứt cả bụng.
“Được rồi, anh cảm thấy lau thế đủ rồi đấy, Ú Nu.”
Cô dừng động tác lại, suy sụp nhìn anh: “Sao anh vẫn gọi em là Ú Nu?”
“Anh đi tắm đây, em ngủ sớm đi nhé.”
Ân Hiển bỏ lại câu này, xoay người rời đi, để lại Vương Kết Hương đứng tại chỗ chẳng hiểu mô tê gì.
“Này!”
Cô gào lên với bóng lưng anh.
“Anh tỉnh rượu rồi mà còn nhớ chuyện lúc say à? Không đúng, Ân Hiển, rốt cuộc anh đã tỉnh rượu chưa?”
Ngày hôm sau.
Vương Kết Hương ôm nghi vấn đi vào giấc ngủ, vừa bị đánh thức, cô đã có câu trả lời cho nghi vấn của mình.
“Dậy thôi, Ú Nu.”
Ân Hiển ngủ muộn hơn cô, nhưng lại dậy sớm hơn cô, anh còn nấu xong cả bữa sáng.
Vương Kết Hương vừa thức dậy, đầu óc mơ màng, cô đáp anh một tiếng: “Vâng.”
Cô đánh răng rửa mặt, ngồi vào bàn ăn.
Nhìn mặt Ân Hiển, cô đột nhiên như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
“Có phải hồi sáng anh gọi em là Ú Nu không?!”
Anh tỉnh bơ “Ờ” một tiếng.
“Sửa lại ngay!”
Vương Kết Hương đập cái bàn đánh bốp, quát anh rất dõng dạc.
“Không được gọi tên đấy! Em không thích!”
Anh hừ lạnh: “Cứ gọi đấy.”
Cô tính túm anh lại cách cái bàn.
Ân Hiển cà lơ phất phơ nghiêng qua nghiêng lại, như con lật đật.
Vậy là họ lại thường xuyên ồn ào nhốn nháo, cãi cọ vặt vãnh như những ngày tháng trước đây.
Vương Kết Hương không thích biệt danh “Ú Nu” này tí nào. Mỗi lần Ân Hiển gọi cô như vậy, cô sẽ phản kháng rất mãnh liệt.
Ngày xưa, họ cãi cọ về chuyện củi gạo mắm muối hằng ngày, những mâu thuẫn lông gà vỏ tỏi tí xíu.
Bây giờ, việc cự cãi những chuyện đấy trở nên quá phiền toái với cả hai.
Nếu phải tranh cãi lâu dài, chiến tranh lạnh trường kỳ, họ mà cãi nhau thì chẳng có hơi sức đâu để làm lành.
Vì công việc trong trung tâm thương mại của Vương Kết Hương, hai người không thể ở cạnh nhau trong thời gian nghỉ hằng tuần.
Sáng sớm, nếu giờ đi làm trùng nhau, họ sẽ cùng ăn sáng. Có điều, hai người đều vội ra ngoài. Trong thời gian một bữa sáng, họ nói với nhau chẳng được đến hai ba câu.
Đến buổi tối, cô tan làm, nếu anh không phải tiếp khách hay tăng ca, được về nhà sớm, họ có thể ngồi ăn bữa tối cùng nhau; nếu trước khi đi ngủ mà có tâm trạng, anh và cô sẽ tâm sự một lát.
Nếu gặp hôm anh phải xã giao, anh sẽ về rất muộn. Để không ảnh hưởng đến ngày hôm sau, ngủ sớm lúc nào hay lúc ấy.
Ân Hiển bận quá.
Anh mua xe nửa năm, nói là muốn đi du lịch tự túc với cô, nhưng đến nay vẫn chưa có thời gian để đi.
Một năm lại sắp trôi qua.
Vương Kết Hương chủ động đề nghị với anh: “Năm nay anh chưa nghỉ Đông, anh xin nghỉ trước năm mới đi, kẻo lại lãng phí. Mùa này trung tâm thương mại bên em ế hàng, em cũng xin nghỉ phép được. Như vậy, chúng mình có thể nghỉ chung một lúc, dù không đi đâu chơi thì cũng được nghỉ ngơi tử tế ở nhà.”
Cô nói có lý, Ân Hiển đồng ý, sau đó xin công ty cho mình nghỉ Đông.
Cấp trên duyệt rất nhanh.
Về nhà, anh thông báo tin tốt này cho Vương Kết Hương, cô vui vẻ hoa tay múa chân, nhào thẳng tới hôn lên mặt anh hai cái rõ kêu.
“Đi chơi biển đi.” Ân Hiển nói với cô.
“Được ạ!”
Niềm vui qua đi, Vương Kết Hương lại lo lắng: “Em cũng xin nghỉ phép rồi, có lịch trực ca là không đổi được nữa đâu. Anh sẽ không có việc đột xuất, phải đi công tác gì gì đấy hay tự dưng đổi ý chứ?”
Ân Hiển nói chắc như đinh đóng cột: “Không đâu.”
Cô hưng phấn hô “Yeah”, bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến du lịch.
Anh thấy cô lục lọi lung tung, hỏi cô đang làm gì, Vương Kết Hương trả lời: “Em đã mua hết áo tắm, kính bơi, mũ bơi cho anh và em từ sớm rồi. Lúc trước em cất trong tủ, giờ em phải lục tụi nó ra.”
“Em mua hồi nào? Sao anh không biết.”
“Em lén mua lúc trung tâm thương mại chỗ em giảm giá nhân dịp chuyển mùa đấy. Em sợ em bảo anh, anh lại nghĩ em chỉ muốn đi chơi thôi, nên em không nói.”
Lúc nói chuyện với anh, cô đã tìm thấy đống quần áo bơi nằm sâu trong tủ.
Vương Kết Hương lại chẳng muốn đi chơi quá còn gì?
Hồi chưa thành niên, cô chưa từng ra khỏi núi, chỉ ở rịt trong làng. Đến thành phố ngần ấy năm, cô chỉ chăm chăm làm lụng, chưa được đi đâu chơi bao giờ.
Du lịch, là chuyện bình thường với người thành phố, nhưng với cô lại là lần đầu trong đời.
Vương Kết Hương tìm được bộ đồ bơi in hoa nhí cô đã mua, tung ta tung tăng thay vào, õng ẹo tạo dáng khoe khoang trước mặt Ân Hiển.
“Ú Nu này……” Anh chợt nghĩ ra một chuyện.
Bấy giờ Vương Kết Hương đang phởn chí, Ân Hiển gọi cô bằng biệt danh, cô vẫn vui vẻ đáp anh.
“Em biết bơi không?”
“Trong núi có suối nhỏ, mẹ em hay dẫn em đi chơi ngoài suối, thi thoảng em cũng lội suối mấy lần…… em bơi không giỏi lắm, nên còn mua cái này!”
Vương Kết Hương lấy một chiếc phao chưa bơm hơi ra khỏi túi đồ bơi của cô, thổi nó lên ngay trước mặt Ân Hiển.
Cô thay đồ bơi, đeo phao tròn lên, nghiêm trang múa may cánh tay trong không khí, bắt chước động tác bơi lội.
Cô vui vẻ như thể họ đang thực sự ở bãi biển, nghe thấy tiếng sóng biển ập tới, nghe thấy tiếng gió biển tự do.
[HẾT CHƯƠNG ]