Vương Kết Hương không trở về để làm lành với Ân Hiển, cô về cãi nhau với anh.
Cô chủ động đề nghị yêu nhau, giờ chia tay cũng bắt cô phải chủ động à? Có phải cô đòi chia tay đâu, đứa nào đòi đứa ấy phải chủ động chứ.
Vương Kết Hương tin vào một câu: Chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.
Nếu không tận mắt nhìn thấy kết quả tệ nhất, nếu không bị nói thẳng vào mặt, cô sẽ không bao giờ bỏ qua.
Thành công thuyết phục bản thân xong, cô bước đi trên con đường về nhà.
Vương Kết Hương đã trải qua một khoảng thời gian rất dài được người ta đón về, không phải tự xuống con dốc tối tăm ở xóm nghèo nữa. Lúc đi đến vị trí nơi Ân Hiển hay chờ cô trước đây, cô không khỏi quan sát xung quanh.
Nếu không biết đi đâu tìm cô, đúng ra anh phải chờ ở đây chứ, đây là chỗ cô nhất định phải đi qua trên đường về nhà.
Một lần nữa, Vương Kết Hương lại thất vọng, gần đó không có ai.
Cô uể oải ỉu xìu bước tiếp, đến chỗ quẹo dưới chân dốc, nhà cô không sáng đèn.
—— Ân Hiển luôn bật đèn chờ cô mà, hay là anh không ở nhà?
Nghĩ vậy, Vương Kết Hương sải bước rộng, chạy đến cửa nhà.
“Cốc cốc cốc.” Cô gõ cửa thật mạnh, lòng lại thầm chờ mong không có ai mở cửa.
Cô gõ khoảng bảy tám lần, có tiếng bước chân vọng ra từ trong phòng.
Cửa mở ra từ bên trong, Ân Hiển ở nhà.
Hai người quan sát nhau, vẻ ngạc nhiên lộ ra trong ánh mắt.
Ân Hiển ngạc nhiên vì Vương Kết Hương chật vật vô cùng, mặt cô dính bụi, tóc cô bù xù, mắt cô vừa đỏ vừa sưng; đôi chân trần đen thui.
Vương Kết Hương ngạc nhiên vì Ân Hiển sạch sẽ tinh tươm, anh đã thay áo ngủ, tóc đang ướt, rõ ràng anh vừa tắm xong không lâu.
Mùi cơm thơm lừng toả ra từ trong nhà……
Cô chạy ra ngoài, không biết đi đâu, anh ta thì lại hứng chí ở nhà nấu cơm. Ban nãy phải mất một lát anh ta mới ra mở cửa, chắc là vì đang ăn cơm đây.
Quả nhiên, Ân Hiển nhìn hộp cơm trong tay cô một lát, nghiêng người nhường lối, câu đầu tiên anh nói với cô là:
“Cơm với thức ăn nấu xong rồi, em có muốn ăn không?”
Mặt Vương Kết Hương tái xanh tái trắng.
Cô nghẹn ngào trân trối mở miệng, ngữ điệu vặn vẹo cả đi: “Anh cảm thấy em còn nuốt trôi nổi ư?”
—— Không có bạn trai, không còn mái nhà, họ phải chia tay thôi.
Trái tim Vương Kết Hương thật sự như tận thế.
Phản ứng của anh như thể cô không trốn khỏi nhà, mà là sang bên kia đường đi vệ sinh.
Ân Hiển gật gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu.
Anh cứ để cửa mở, ý là tùy cô vậy, anh tự ăn một mình.
Đây là lần đầu tiên Vương Kết Hương có ý nghĩ là “Cái anh này không bình thường lắm phải không?”.
Cô vào nhà theo anh, Ân Hiển tự ngồi xuống ăn cơm.
Anh hầm con cá mà cô mang về hôm qua, vừa ăn vừa không quên lựa xương cá.
Nếu tối nay Vương Kết Hương không về, có lẽ cơm nước xong Ân Hiển sẽ tự dọn dẹp bàn ăn, rửa bát, sau đó đi ngủ. Anh ta còn chẳng thèm nhớ chuyện bật đèn cho cô, mà quay lại phong cách sống một mình rõ nhanh.
Sợi dây lý trí trong đầu Vương Kết Hương đứt hẳn.
Cô có thể nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, cao vút của mình, tựa như một thứ nhạc cụ bị đập hỏng, phát ra tạp âm chói tai.
“Anh có biết cách thương yêu người kề cận với mình không?
“Có biết yêu người ấy, quan tâm người ấy, tôn trọng người ấy, bảo vệ người ấy không?
“Có biết không được làm tổn thương người ấy bừa bãi không?”
Biểu hiện của Ân Hiển vào giờ khắc này, hoàn toàn không có vẻ gì là quan tâm đến cô.
Tuy vậy, sâu thẳm trong lòng, Vương Kết Hương vẫn không tin.
Cô thật sự không tin, cho nên cô hẵng còn đứng đây; không biết xấu hổ không cần tự tôn, không ai tìm cô, tự cô trở về.
Cô từng thật sự nhận được và cảm giác được tình yêu từ anh. Dù anh chưa chính miệng nói “Anh yêu em” bao giờ, dù rất nhiều hành vi của anh làm cô buồn thấu tim.
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu?
Vương Kết Hương không tin. Nhưng trong tình cảnh hiện tại, cô không khỏi bắt đầu suy tư: Hay là từ trước tới giờ chỉ mình cô tưởng bở?
“Em đã bảo là chia tay. Nếu anh không muốn chia tay, thì chí ít nên níu giữ em một chút. Còn nếu anh muốn chia tay, xin anh nói thẳng ra.”
Cô nói với tấm lưng của Ân Hiển, như nói với một cục đá, một bức tường.
Cô không thấy được biểu cảm của anh.
Nhưng cô cũng nhìn chán mấy biểu cảm của anh lâu rồi.
Chắc hẳn là cau mày lạnh mặt, hoặc đơn giản là chẳng có biểu cảm gì sất.
Ân Hiển buông đũa.
Anh quay đầu lại nhìn cô, mặt nở nụ cười, ánh mắt thoáng vẻ nhẹ nhõm.
“Sớm muộn gì ai cũng phải đi.”
Anh nói: “Em cũng thế, đi rồi cũng tốt.”
Vương Kết Hương không thể tưởng tượng nổi Ân Hiển đang nghĩ gì.
Từ tận đáy lòng, anh cảm thấy không ai yêu mình, không ai quan tâm đến mình.
Từ tận đáy lòng, anh cảm thấy người khác rời xa anh thì sẽ tốt hơn cho họ.
Anh luôn bình tĩnh, anh có thể xách hành lý lên và nói lời từ biệt ngay.
Anh luôn chuẩn bị sẵn tinh thần, anh sẽ không tiếc nuối, không đau lòng.
“Đi rồi cũng tốt?” Cô hỏi lại anh: “Em đi đâu được đây?
“Trời đất tối om, em chạy ra ngoài, em đi đâu được nữa? Anh cảm thấy không có anh em sẽ sống rất tốt phải không? Anh cảm thấy em mất đi anh rồi, em sẽ không đau khổ chút nào chứ gì? Em đã nói rồi, em muốn ở bên anh cả đời, anh cảm thấy em đang nói chơi sao? Anh nói đi, em còn đi đâu được nữa?”
Ân Hiển suy nghĩ về lời cô nói.
Đôi mắt luôn mang cái nhìn sắc sảo của anh dần bị sự hoang mang bao phủ, khiến anh trông có vẻ hơi chậm tiêu ngốc nghếch.
“Anh không biết.”
Ân Hiển nghiêng đầu, không tự tin lắm, thuật lại những ký ức hỗn loạn trong đầu, từng câu từng chữ.
“Em thích thỏ. Em thích ăn kem vị sữa, thích uống nước ép cà rốt, em luôn cáu gắt, em rất nhớ mẹ…… còn lại anh không biết.”
Vì thế, anh hỏi cô rất chân tình: “Anh phải tìm em ở đâu?”
Câu nói này của anh, câu trước không ứng với câu sau, làm Vương Kết Hương đang giận ngút trời lập tức há hốc mồm.
—— Thích uống nước ép cà rốt là sao, thích ăn kem gì cơ? Anh kết luận từ đâu là cô toàn cáu gắt?
Bị anh làm cho hơi hoang mang, cô đột nhiên cảm thấy xìu đi. Ban nãy rõ ràng cô còn rất buồn bã và đau lòng, nhưng giờ tâm trạng cô đã dịu đi nhiều. Dường như cô đang đứng ở góc độ của người ngoài, nhanh chóng lướt qua những cảm xúc đang trói buộc mình. Khi quay lại cảnh tượng này, Vương Kết Hương vẫn còn tức, nhưng cô cảm thấy vấn đề cũng không còn quá nghiêm trọng nữa.
Cô còn nhớ những gì mình muốn nói, Ân Hiển mới nói câu đầu, cô đã muốn phản bác ngay.
“Anh không biết là được, bởi vì em không còn chỗ nào để đi cả.”
Ân Hiển không nói gì.
Vương Kết Hương trừng mắt nhìn anh, ra hiệu cho anh trả lời.
Anh đáp một chữ: “Ừ.”
Bấy giờ cô mới chịu nói tiếp: “Anh không biết đi tìm ở đâu, nhưng cũng không thể không đi tìm em; em chẳng còn chỗ nào để đi cả, nhưng chưa chắc em đã quay về…… Em tự về thì mất mặt lắm.”
Cô lườm anh, anh lại tiếp: “Ừ.”
Thôi được, Vương Kết Hương coi như đã suy nghĩ cẩn thận rồi.
Cổ vũ Ân Hiển mở miệng, kích thích để Ân Hiển phản ứng để đạt được mục đích của mình, nhưng anh có tiếp được chiêu đâu. Thà cô tự biểu đạt nhu cầu của mình còn đỡ rách việc hơn.
Nếu cô muốn làm gì, thì cứ hỏi thẳng anh, bảo anh làm. Thay vì hỏi “Anh có thể kể chuyện quá khứ cho em được không”, thì thà sử dụng câu cầu khiến còn hơn.
“Em muốn biết về quá khứ của anh!”
Nếu tới nước này rồi mà Ân Hiển còn không hiểu dạo này vì đâu cô buồn, hoặc vẫn giữ cái kiểu từ chối nói chuyện như trước đấy, thì Vương Kết Hương vẫn phải chia tay cuộc tình này.
May mà, Ân Hiển đã thay đổi.
“Chuyện gì?”
Anh không từ chối cô ngay.
Về mặt lý thuyết thì là vậy, nhưng sự bối rối vẫn còn vương vấn trong lòng Vương Kết Hương.
Bắt cô phải hỏi từng câu, anh trả lời từng câu, vậy đâu giống người yêu tâm sự với nhau, mà giống talk show đấy chứ.
Cô phiền muộn phồng má lên: “Anh cứ nhất quyết bắt em phải hỏi à, anh không thể tự do phát huy, chủ động nói một câu được ư?”
Ân Hiển chống cằm, suy nghĩ sâu xa với vẻ mặt nghiêm trang.
Vương Kết Hương phục rồi.
Cô vẫn đang cầm hộp chân vịt nướng bia.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đã khuya.
Cô chờ một lát, những giác quan bị đóng lại tạm thời đều đã trở lại: Bụng đói, bàn chân cẳng chân đau, muốn rửa chân, lưng nhớp mồ hôi, muốn rửa mặt……
Hay thôi hỏi bừa một việc cho xong chuyện vậy.
Vương Kết Hương cào cào gáy: “Hôm nay nói một chuyện trước vậy, thành thật trả lời đi! Mối tình đầu của anh là ai?”
—— Ban nãy anh ta mê sảng à, ai thích uống nước ép cà rốt? Ai thích ăn kem vị sữa? Ân Hiển nhớ lầm khẩu vị của bạn gái cũ thành khẩu vị của cô ư?
“Mối tình đầu……”
Ân Hiển nói tên người nọ với vẻ mặt nghiêm túc, thái độ trịnh trọng.
“Vương Kết Hương.”
Vương Kết Hương thấy vẻ mặt đứng đắn của anh thì không khỏi chau mày.
Nào ngờ anh lại nói tên cô. Cô phì cười, gương mặt đau khổ cay đắng lập tức tan chảy.
Ân Hiển cũng cười.
Cô nhìn khuôn mặt đang cười của anh, tự dưng thất thần một thoáng.
Khi anh mở miệng, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một cái tên khác: Hà Thiện.
Hà Thiện là ai? Vương Kết Hương ngẫm nghĩ một lát, không tài nào nhớ nổi.
Nhưng chưa gì cô đã quên sạch vấn đề liên quan đến cái tên này.
Vương Kết Hương đưa hộp cơm cho Ân Hiển, thật sự mệt chỉ muốn chết.
Đây là lúc để sửa chữa lại mối quan hệ hiện giờ của hai người.
“Em quay lại được không?” Cô hỏi.
Anh đáp: “Chính em đòi đi mà.”
“Em còn có thể làm người yêu của anh không?” Cô hỏi.
Anh đáp: “Chính em đòi chia tay đấy chứ.”
Sức lực toàn thân Vương Kết Hương cạn sạch, cái lưng thẳng căng cũng rút xương.
Cô biểu lộ sự mỏi mệt thực sự, câu hỏi cuối cùng của cô là……
“Vậy ăn cơm nhé?”
Anh đáp: “Ừ được.”
[HẾT CHƯƠNG ]