Khi mưa tạnh, họ múc nước khỏi nhà, bắt đầu sửa chữa những đồ điện bị hư hỏng.
Một tuần sau, nước đọng trong xóm của dân nghèo đã rút hết.
Vương Kết Hương lại lau nhà, lau tường lần nữa.
Ân Hiển xách theo từng chiếc túi nilon, ném những món đồ bị nước vào không dùng được nữa đi.
Thêm một thời gian nữa, trời nắng to, họ bắt đầu giặt quần áo, giặt chăn, gối, phơi đầy ngoài cửa.
Khi họ rốt cuộc phơi hết tất cả những gì có thể phơi trong nhà, thì cái nóng của mùa Hè cũng dần cạn kiệt.
Mảng mốc trên tường phòng trọ vẫn còn nguyên đó. Mỗi khi Vương Kết Hương và Ân Hiển bàn tới con cá cóc mà họ nhìn thấy ngày ấy, họ vẫn cảm thấy rất thần kỳ.
Tới mùa Thu, họ đã ở chung hơn nửa năm.
Cách cặp tình nhân này cư xử với nhau đã thay đổi rất nhiều so với thời gian đầu.
Ngày xưa Ân Hiển kiệm lời, lù đù như kẻ câm. Vương Kết Hương dần phát hiện ra, không phải anh không biết ăn nói, mà là anh không thèm so đo với cô. Nếu muốn so đo thật, thì Ân Hiển mỉa mai bóng gió hai ba câu là có thể khiến cô cú điên lên.
Một phần của sự thay đổi này là do bản tính của chính anh, phần nữa là bị cô ảnh hưởng.
Vương Kết Hương quả thật nói quá lắm và nói suốt ngày.
Trước kia cô coi anh như một ông anh giỏi giang, rụt rè không dám mạo phạm, sợ làm anh ghét mình. Bây giờ thành người yêu của nhau rồi, cô đã quẳng bớt gánh lo này đi.
Trước mặt Ân Hiển, Vương Kết Hương thẳng thắn khoe hết bản thân. Cô bày ra cho anh xem toàn bộ cảm xúc của mình trước tiên, dù tiêu cực hay tích cực. Cô mang một trái tim chân thành, yêu anh một cách chân tình, cởi mở.
Mà vì cùng ăn cùng ở, tiếp xúc gần gũi thân mật hơn, nên giữa hai người cũng dần nảy sinh mâu thuẫn.
Mâu thuẫn nhỏ có thể kể đến: Vương Kết Hương không để dây buộc tóc ở chỗ cố định. Cô cởi ra là nhoắng cái quên ngay. Anh giẫm phải dây buộc tóc trong nhà, cất gọn cho cô rồi, cô vẫn chưa chừa, đây để một cái, kia để hai cái. Sáng sớm phải cột tóc còn vội đi làm, cô hỏi Ân Hiển có thấy dây buộc tóc của mình không, anh hừ lạnh một tiếng, không tìm giúp cô.
Ân Hiển cũng có lúc đuểnh đoảng, Vương Kết Hương từng dặn anh phải để gọn giày dép lên giá. Một là, cửa chỉ to bằng đấy, để mấy đôi giày dép lung tung trông sẽ rất bừa bộn; hai là, để giữ sàn sạch, đừng đi nhầm dép lê trong nhà với dép lê bên ngoài.
Rất nhiều lần anh không để ý, đeo dép lê trong nhà ra ngoài đổ rác, hoặc đeo dép lê đi tắm ngoài phòng tắm công cộng. Lúc anh về đến nhà, dép lê làm bẩn sàn, khiến Vương Kết Hương vừa phải rửa dép, vừa phải quét nhà.
Một lần nọ Ân Hiển không thay dép lê, bị cô bắt quả tang tại trận. Vương Kết Hương chống nạnh gào lên với anh: “Anh tự rửa đi.”
Ân Hiển đuối lý, ngoan ngoãn ra ngoài rửa dép, cô kiểm tra thấy rửa sạch rồi mới bằng lòng cho anh vào nhà.
Còn những mâu thuẫn lớn, thì kể ra còn nhỏ nhặt hơn cả mấy việc trên.
Một tối nọ, Vương Kết Hương làm cơm rang trứng.
Trước khi bỏ cơm khỏi chảo, cô nhớ ra Ân Hiển thích ăn cay, bèn quấy thêm ba muỗng tương ớt to vào cơm.
Hai người ngồi trước bàn ăn, Vương Kết Hương ăn cơm rang bằng đũa, gắp hạt ớt, vỏ ớt ra khỏi cơm rất đỗi tự nhiên.
Thấy hành động này của cô, Ân Hiển cau mày.
“Sao lại bỏ ớt vào cơm rang trứng?”
“Tại sao lại không được?”
Vương Kết Hương trả lời rất tùy ý: “Muốn ăn cay, thì thêm ớt vào thôi.”
Cô vẫn đang khảy cơm trong bát mình.
Thấy cô tốn công quá, Ân Hiển không khỏi nói thêm mấy câu: “Cơm rang trứng phải ăn bằng thìa chứ. Em làm thế này phiền toái lắm, bỏ ớt vào lại phải lựa ớt ra.”
—— Tại anh ấy thích ăn cay, nên mình mới thêm ớt mà.
Sao Ân Hiển lại trách cô vì chuyện bỏ ớt? Vương Kết Hương không phục, lẩm nhẩm lầm nhầm mãi.
“Lựa thì lựa thôi, dù sao có nhiều ớt lắm đâu……”
Anh bỏ thìa xuống, cầm đôi đũa lên như cô, lựa từng miếng ớt nhỏ trong cơm ra, như thể đang chứng minh lời vừa rồi của mình, ăn cơm rang trứng với ớt “vô cùng phiền toái” đến mức nào.
Vốn dĩ tới đây có thể coi như qua chuyện, nhưng Vương Kết Hương không xuống nước, còn nói thêm một câu.
“Hừ, ngại phiền thì anh cũng đừng ăn nữa.”
Nghe cô nói vậy, Ân Hiển ngừng đũa.
“Ờ.”
Anh nói: “Thế thì đổ đi.”
Cơm rang trứng còn nguyên si, Ân Hiển rời khỏi bàn ăn.
Vương Kết Hương nghĩ thầm: Sao thế được, tối nay về nhà anh ấy đói lắm mà, sao lại có thể không ăn cơm thật chứ?
Sự thật chứng minh, Ân Hiển làm được chuyện đấy.
Anh vẫn như mọi ngày, tắm rửa, đánh răng, lên giường ngủ, như thể đã ăn tối rồi.
Vương Kết Hương ngoài mặt thì kệ anh, mặc xác anh có ăn hay không, thật ra đã lặng lẽ lựa hết ớt trong bát ra cho anh rồi.
Cô không cất bát cơm rang trứng của anh đi, cứ để trên bàn.
Chỉ chờ anh kêu đói một tiếng thôi, cô sẽ lập tức tung ta tung tăng đi hâm nóng cơm cho anh.
Đáng tiếc Ân Hiển không bảo gì.
Buổi sáng hôm sau, anh rời nhà đi làm. Khi đổ rác, anh đổ cả bát cơm đã để qua đêm kia vào thùng rác.
Vương Kết Hương bắt gặp cảnh này, tức khắc càng ấm ức hơn.
Anh thà chịu đói, thà đổ đi, chứ kiên quyết không ăn.
Chẳng qua chỉ là món cơm rang trứng bỏ thêm ớt thôi, có phải tội ác tày trời đến mức đấy đâu?
Ban đầu chỉ là một chuyện nhỏ như mắt muỗi, nhưng căng thẳng ngày một leo thang, hai người chiến tranh lạnh với nhau.
Đôi nào yêu nhau mà không ở chung thì cùng lắm chiến tranh lạnh là không hẹn hò, không gọi điện, không nhắn tin cho nhau. Họ thì ở chung nhà, cảm giác căng thẳng khó thở từ cuộc chiến tranh lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách của cuộc sống.
Lúc ăn cơm, hai người tách ra ăn riêng một trước một sau; dù ngồi cùng bàn, họ cũng không nói chuyện với người kia.
Lúc giặt quần áo, họ tự giặt đồ của mình; khi phơi quần áo, họ cố tình treo hai dây, mỗi người phơi một dây.
Lúc đi tắm ngoài nhà tắm công cộng, Ân Hiển vẫn sẽ chờ Vương Kết Hương tan làm.
Hai người xách theo xô, đi một trước một sau trên con đường nhỏ.
Trên đường tới phòng tắm, từ phòng tắm về, họ đều chẳng nói lấy một lời,
Lúc khó thở nhất phải kể đến khi đi ngủ, họ nằm chung một giường, quay lưng về phía nhau.
Vương Kết Hương cố hết sức rụt vào trong, nằm ngủ sát tường; Ân Hiển nằm bên ngoài, có thể lăn xuống bất cứ lúc nào.
Chẳng ai được ngủ thoải mái. Một khoảng trống lớn dôi ra giữa chiếc giường, tỏa hơi lạnh lẽo.
Hồi mới chiến tranh lạnh, họ không tránh được mà nói với nhau mấy câu.
“Ăn cơm đi.”
“Dịch ra, lấy quần áo.”
“Hôm nay tan làm muộn.”
Bầu không khí tích chữ như vàng khiến những câu đối thoại hằng ngày không tránh khỏi này cũng ngày một ít đi.
Thậm chí họ còn thử bắt đầu tự hoàn thành những việc mà mình đã quen nhờ vả người kia.
Vương Kết Hương không khui được đồ hộp, cô không chịu đưa cho Ân Hiển. Cô thử dùng mọi cách, vặn nắp đến mức mặt đỏ hết lên…… Cuối cùng lựa chọn không ăn nữa.
Cúc áo của Ân Hiển bị sút ra, anh tìm túi kim chỉ, chọn một cây kim bé tẹo. Anh cầm sợi chỉ dày không hợp với kim, xâu kim mà mất tận nửa giờ.
Chiến tranh lạnh một tuần, họ đều đã quên ngọn nguồn khiến mình không vui.
Trong tuần này, thái độ, việc làm của kẻ kia càng khiến họ tức hơn.
Vương Kết Hương không khui được đồ hộp, Ân Hiển chờ cô chịu thua.
Ân Hiển không xâu kim được, Vương Kết Hương nhìn xem anh giải quyết thế nào, anh không nhờ cô.
Tuần thứ hai chiến tranh lạnh, chỉ cần ở cạnh nhau, thấy vẻ mặt vô cảm của người kia là hai người đều không khỏi thấy tức ngực khó thở.
Nhà, nơi trước đây còn là thiên đường giữa chốn nhân gian, là nơi thoải mái và hạnh phúc nhất, nay lại trở thành trại huấn luyện ma quỷ để trui rèn ý chí.
Nếu còn tiếp tục tra tấn nhau nữa, kiểu gì họ cũng chết vì nghẹn. Vương Kết Hương bùng nổ đầu tiên.
“Hết tháng này, em sẽ chuyển qua chỗ khác ở.”
Hôm đó là thứ Sáu, cuối tháng là Chủ Nhật tuần này, cô được nghỉ làm nửa ngày.
“Để anh chuyển đi.” Ân Hiển nói.
—— Nhìn xem, anh ta cũng nghĩ vậy đấy.
Cô vô cùng đau khổ, không muốn giả vờ làm kiểu người tốt “Anh nhường tôi tôi nhường anh” qua lại với anh, nên chỉ gật đầu.
Chủ Nhật, Ân Hiển đi làm sớm hơn bình thường, không ăn sáng.
Vương Kết Hương rời giường, căn phòng trống trơn.
Anh ra ngoài mà không nói với cô tiếng nào, dần dần cô tập mãi cũng thành quen.
Cô nấu bữa sáng cho mình, ăn thật no, rửa bát sạch sẽ.
Tâm trạng Vương Kết Hương rất bình tĩnh.
Cô bỏ đôi dép lê đang đeo lên giá, thay giày đi làm vào.
Trước khi ra khỏi nhà, cô làm theo thói quen, quay đầu lại chuẩn bị cất dép cho Ân Hiển.
…… Tự anh đã cất gọn dép rồi.
Nắng chiếu vào nhà, đầu ngón tay cô khựng lại trên giá giày. Mắt cô chạm vào đôi dép lê trong nhà đặt gọn gàng trên giá để giày dép.
Vương Kết Hương đột nhiên thấy cay mũi.
Nói bao nhiêu lần mà không nghe, lần này chia tay lại nhớ rõ ràng như thế.
“Cho ớt vào cơm rang trứng thì có sao.
“Không xếp gọn giày thì có sao.”
Cô lầm bầm lầu bầu, sắp không khống chế được cảm xúc nữa.
Vương Kết Hương lau giọt lệ bên khóe mắt, đứng lên hít sâu một hơi, đóng cửa nhà lại.
[HẾT CHƯƠNG ]