Yên ắng
Không thấy bóng dáng chú thỏ đâu, trời đất lặng thinh.
Những nơi ăn chơi, ngọn núi kim cương mà thỏ ta tặng cô vẫn còn đấy. Đảo Thỏ Con quay về kích cỡ ban đầu, những ngôi nhà của Ân Hiển đều đã biến mất, chỉ còn dư lại con đường lát đá trống vắng, từng hàng đèn đường tỏa bóng cô liêu.
“Anh ở đâu?”
Vương Kết Hương đi lại quanh đảo, gọi thật to.
“Ân Hiển?”
Cô vạch bụi cỏ tìm thỏ ta.
Đi hết đảo Thỏ Con mà vẫn không thấy chú thỏ đâu.
Ngoài đảo, biển rộng trải không thấy bến bờ; trên trời, trăng và sao cũng không nói câu nào.
Anh ta đi đâu rồi?
Vương Kết Hương đứng cạnh tấm biển gỗ “Đảo Thỏ Con”, nhón chân, nhìn một vòng khắp đảo.
Còn một chỗ nữa!
Nhà của Ú Nu.
Ổ thỏ của anh ta vẫn giữ nguyên hiện trạng bị phá hoại: Không có nóc nhà, đồ đạc bị lục tung lên; có một cái lỗ to ở giữa tầng và tầng , đấy là do Vương Kết Hương đấm thủng.
Không thấy Ân Hiển.
Chẳng có bất kì món đồ hữu dụng nào.
Bản bệnh án mà cô chưa đọc xong cũng không thấy đâu nữa.
Vương Kết Hương ngồi thở dài trước ổ thỏ.
Cô tháo cái túi nhỏ mình luôn xách trên tay xuống, dốc túi lấy chìa khoá ra.
Nhà cửa biến mất hết rồi, chẳng lẽ tổn thương tâm lý của Ân Hiển đã được chữa khỏi, sau đó, anh ta không còn ở đây nữa!
Nhưng, tại sao vẫn còn một chiếc chìa khoá nhỉ?
Hơn nữa, còn là chìa khóa phòng trọ của họ……
Vương Kết Hương đầu thì nghĩ, tay thì rờ bức tường ngoài của nhà của Ú Nu. Đầu ngón trỏ chạm vào một vật dẹt dẹt nhô lên, cô liếc mắt về phía ấy.
Thứ mà ngón tay cô đụng phải, là then cửa của nhà của Ú Nu.
Nó bé tí xíu, chỉ to bằng ngón cái của cô.
Vương Kết Hương mở nhà của Ú Nu ra bằng cách lật mái, vậy nên, trước nay cô chưa từng để ý thấy nhà của Ú Nu cũng có cửa.
Cô cúi người nhìn về phía cánh cửa kia, hai ngón tay vặn then cửa, nhưng không mở nó ra được.
Ở trong nhà, cánh cửa chỉ là một tấm ván gỗ màu nâu, không có tay nắm cửa.
“Vậy phải mở cửa thế nào đây?”
Cửa có lỗ khóa thật.
Vương Kết Hương nâng chiếc chìa khóa mà cô cầm đó giờ lên, ôm suy nghĩ “Không thể nào”, tra chìa vào ổ khoá.
Chìa khóa lọt hết vào ổ, vừa như in.
Cô rùng mình một cái.
Kì lạ quá, cánh cửa trên ổ thỏ chỉ là một miếng gỗ mỏng dính bé ti. Thân chìa khóa trông còn dài hơn cửa, nhưng lại mở được cánh cửa này ư?
Chẳng có gì bình thường trên đảo Thỏ Con cả.
Nhưng nghĩ kĩ lại, ngôi nhà của Ú Nu này là thứ quái dị nhất.
Cơ thể của chú thỏ có thể chết đi sống lại trên chiếc giường trong ngôi nhà này; cái máy ép trong phòng bếp có thể hóa ra mọi thứ mình muốn; một không gian đen thui, cất giấu bệnh án của Ân Hiển; ngay trong khoảnh khắc cô lấy bệnh án ra, nó biến thành kích cỡ bình thường.
Ổ thỏ trước mặt đã phơi bày toàn bộ, nhưng Vương Kết Hương lại rầy rà không dám mở cửa, cảm giác lo âu cuộn trào trong bụng cô.
Cửa mở rồi, cô sẽ đi đến đâu?
Trở về những năm tháng ở bên Ân Hiển ư?
Nếu là vậy, Vương Kết Hương không tin rằng mình có thể làm tốt.
Bởi vì cô sẽ trở lại làm chính mình, không thể đứng ngoài cuộc được nữa.
Trong căn nhà ở ký túc xá công nhân, cô nhìn thấy mẹ mình. Sau khi trở về cô mang ảnh tới cho Ân Hiển xem, khiến anh ta phản ứng khó chịu; họ bị hai căn nhà dính liền nuốt vào, cô trở về quê mình năm tuổi, hoàn toàn quên mất bản thân không ở thế giới hiện thực.
Nếu trong ấy là quá khứ của họ, cô không có lòng tin là mình có thể giúp anh.
Con hạc giấy đã bay đến đảo Thỏ Con từ lúc nào không hay.
Vương Kết Hương lo lắng sốt ruột buông lỏng bàn tay đang cầm chìa khóa.
Cô nhìn hạc giấy, nó đập cánh, chờ đợi bên cạnh cô.
Được phép lựa chọn chạy trốn, chẳng phải cô còn đường lui sao?
Ngồi lên hạc giấy về nhà, ăn no nê, ngủ ngon lành.
Vương Kết Hương vươn tay, rồi lại buông ra.
Trái tim quặn thắt đau đớn, cô ngẩn ngơ nhìn con hạc giấy, trên cánh nó có viết chữ.
—— Tới đảo của anh đi.
Thời trẻ không có tiền, cô ngây ngô theo anh.
Họ chen chúc trong căn phòng trọ không có máy sưởi, vừa lạnh vừa đói.
Anh kể chuyện dỗ dành cô, dỗ cô ngủ là hết khó chịu.
Ân Hiển kể chuyện thế nào à, giọng anh lạnh lẽo khô khốc, những lời anh nói chẳng lãng mạn tẹo nào: Sau này giàu rồi, anh sẽ mua một hòn đảo to. Trên đảo có đồ ăn ngon, có nhà cao cửa rộng, anh sẽ mua một ổ thỏ, để em sống thoái mái vô tư trên hòn đảo của anh……
Anh ta nói mà không giữ lời.
Họ đã chia tay, cô không sống trên hòn đảo của anh.
Bao lâu đã qua, anh ta lại viết “Tới đảo của anh đi”, ý anh ta là sao.
Có phải anh muốn làm lành không?
Có phải thế chăng?
Vương Kết Hương không khỏi mắng bản thân ngu xuẩn, óc heo.
—— Anh ta còn không nhớ ra mày cơ mà!
Cô siết chặt nắm tay, chậm rãi lắc đầu với con hạc giấy.
Hạc giấy đã biết quyết định của chủ nhân nó.
Nó biến về nguyên hình, lặng lờ rơi xuống mặt đất.
Con hạc giấy này được gấp bằng giấy gói kẹo cao su, gấp xấu hoắc, nhăn dúm dó, trông như một cục rác.
Vương Kết Hương nhặt nó lên, bỏ vào chiếc túi cạnh mình.
Cô hít sâu vài lần, bình tĩnh đặt tay lên cửa.
Chìa khóa quay đánh “cách”, nhà của Ú Nu mở ra.
Cửa nối liền với một không gian lạ lùng khác, mở ra trước mắt cô.
Thứ thay đổi không phải ổ thỏ mini, mà toàn bộ hòn đảo nơi cô đang ngồi.
Nước biển dập dềnh bị đất liền chiếm cứ, những viên gạch xám xây lên từ nền đất bằng. Đèn đường bị thay bằng cột điện, những sợi dây rắc rối phức tạp đan xen với nhau, quấn thành một sợi dây dài màu đen, lạnh lùng cắt ngang bầu trời đêm.
Cành khô trên cây lắp ráp thành đường ống nước rỉ sắt; con đường lát đá mất sạch, rác rưởi và cặn đồ ăn vung vãi đầy đất.
Những con sóng không còn nơi để trốn, xô vào hòn đảo, ngưng tụ thành sườn dốc chênh vênh.
Một căn nhà gỗ nhô cao lên từ khoảng đất trống, hình dáng vĩ đại chắn ánh trăng đi.
Vương Kết Hương chống tường, nghiêng người để nhường đường.
Khắp xung quanh cô, những căn nhà dân thấp bé chen chúc chồng lên nhau.
Chúng nằm ở dưới dốc, tăm tối quanh năm.
Các cư dân không thể phơi quần áo bèn giăng những sợi dây nối nhà nọ với nhà kia, khiến lối đi vốn đã nhỏ hẹp càng hẹp hơn.
Vương Kết Hương đẩy đống quần áo ngăn tầm mắt cô ra, bịt mũi lại.
Mùi ẩm thấp tràn đầy không khí, mấy căn nhà dân trước mặt cô đang sáng đèn.
Ngay sau đó.
Cô nghe thấy tiếng xào nấu, tiếng trẻ con khóc, tiếng nhạc từ radio…… Đủ loại mùi hương cũng xộc tới theo.
Thế giới kì lạ dựng lên trước mặt cô dường như được nhấn công tắc, chính thức khởi động.
Vương Kết Hương sợ hãi!
Cô căng thẳng sắp tè ra quần tới nơi.
Chân thật quá, tất cả đều quá đỗi chân thật. Chỗ ở đầu tiên của cô sau khi lên thành phố đi làm chính là nơi này, nó giống hệt như trong trí nhớ của cô.
Hai tay ấn lên huyệt Thái Dương, da đầu Vương Kết Hương tê dại.
“Tìm Ân Hiển!”
Cô xoay người, đằng sau là căn phòng trọ mà họ từng thuê.
Cửa bị khóa.
Vương Kết Hương vặn chốt cửa, lại giơ chân đạp nó, nhưng cánh cửa không suy chuyển chút nào.
“Mở cửa, mở cửa ra.”
Cô sốt ruột gõ cửa.
“Ân Hiển, có nhà không?”
Không có tiếng đáp lại trong phòng.
Cô có chìa khóa của căn phòng này mà, trước đấy cô đã dùng nó để mở nhà của Ú Nu. Sau đó đảo Thỏ Con biến mất, nhà của Ú Nu biến mất, cửa phòng trọ lại bị khóa.
Chìa khóa rơi ở đâu gần đây à?
Vương Kết Hương nhìn Đông nhìn Tây, bắt đầu tìm chìa khóa khắp nơi.
Cô đi đến căn phòng kế phòng họ, phát hiện phòng này không khóa.
Vương Kết Hương cũng rất quen với căn phòng này.
Hồi cô còn chưa ở chung với Ân Hiển, cô ở ngay kế nhà anh, chính là căn phòng này, sau đấy mới sang phòng anh ở.
—— Chẳng lẽ giả thiết thời gian trong không gian này là trước lúc họ quen nhau?
Vương Kết Hương cau mày, đẩy thẳng cửa đi vào.
Hình như trong phòng không có ai, cô ngựa quen đường cũ ấn công tắc đèn ở trên tường.
Đoán không trật chỗ nào.
Tất cả vật dụng trong căn phòng nhỏ này đều là hành lý của cô.
Gối, ga giường, bộ đồ ăn của cô, mấy chai dầu đậu phộng bày ở mép giường……
Công việc đầu tiên sau khi lên thành phố của Vương Kết Hương, mà cô tốn bao công sức mới tìm được, là làm nhân viên tiếp thị ở siêu thị, bán dầu ăn cho nhãn hàng này.
Cô vào phòng, đóng kỹ cửa nẻo, hoài niệm ngồi lên chiếc giường tàn tạ kia.
“Đúng là nó rồi, lò xo đau cả người.”
Cảnh tượng sinh động, xúc cảm quen thuộc, nhưng vẫn không mang lại cảm giác chân thật cho Vương Kết Hương. Lòng cô nhấp nhổm, cô lấy con hạc giấy ra khỏi túi, ngắm nhìn nó.
Phải tìm cho ra Ân Hiển mới được.
Bây giờ mình đã đủ tiền mua di động chưa? Di động để ở đâu nhỉ?
Không có di động thì tìm ít tiền cũng được. Cô có thể ra bốt điện thoại công cộng gọi điện cho Ân Hiển.
Vương Kết Hương đang lục tung thì bỗng.
Tiếng bước chân vọng lại từ ngoài cửa.
Cô ngừng việc đang làm, nín thở nghe ngóng.
Tiếng bước chân đến gần hơn, dừng lại trước cửa phòng cô.
Vương Kết Hương quay đầu ra cửa, người bên ngoài đang lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra.
Cô và người nọ đều khiếp sợ.
Sắc mặt cô gái trẻ trắng bệch, cô ta lảo đảo lùi về sau một bước, dụi mắt mình đầy vẻ kinh ngạc.
“Ui, sợ chết đi được!” Cô ta vỗ ngực mình, lẩm bẩm: “Hóa ra là cái gương, mình còn tưởng có ai giống hệt mình chứ.”
Vương Kết Hương kinh ngạc nhìn ra đằng sau.
Ở đấy có một cái gương dài toàn thân, mặt gương phản chiếu một bóng hình duy nhất, là cô năm tuổi đang đứng ngoài cửa, còn chưa hoàn hồn.
Còn chính cô thì……
Tầm nhìn của cô bỗng dưng bị kéo ra một đoạn.
Bản thân cô đang đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn gương.
Cô ngoẹo đầu, cô ở trong gương cũng ngoẹo đầu.
Chiếc áo thun màu trắng in tên siêu thị, cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa cao, tóc mái được kẹp lên bằng chiếc cặp tóc quê mùa.
Khuôn mặt còn nét bụ bẫm trẻ con trắng trẻo mềm mại như trứng gà bóc, không thoa phấn son, trẻ trung vô ngần.
“Lúc đi mình quên tắt đèn à?”
Cô hoang mang cào cào cổ.
“Đoảng quá, tiền điện đắt lắm.”
Cô hoạt ngôn, dù chỉ có một mình cô cũng có thể nói liên mồm.
Vương Kết Hương cởi giày, đi vào trong nhà.
[HẾT CHƯƠNG ]