Vương Kết Hương viết thư xong thì bỏ nó vào phong bì.
Ngày mai phải đến bưu cục một chuyến, cô xin bà nội tiền để mua tem.
Vì hôm nay phải viết thư nên cô ngủ muộn hơn bình thường, cô múc nước trong bóng tối, ra sân đánh răng rửa mặt.
Mẹ đang phơi quần áo bên ngoài.
Vương Kết Hương qua giúp mẹ. Cô giũ phẳng quần áo, đưa từng cái một cho mẹ.
“Mẹ ơi, tối nay con ngủ với mẹ được không ạ?”
“Không biết xấu hổ,” mẹ cười cô: “Càng lớn da mặt càng dày, không chịu nổi con mà.”
“Hề hề.” Vương Kết Hương biết là mẹ đã đồng ý.
Rửa mặt xong, cô hưng phấn đến phòng bố mẹ, ôm chăn gối của mẹ về căn phòng nhỏ của mình.
Mẹ nằm ở phần giường ngoài, Vương Kết Hương nằm bên trong.
Cô trở mình, nắm tay mẹ.
“Sao tay mẹ lạnh thế này?”
“Sờ vào nước lạnh lúc giặt quần áo, không sao đâu.”
Vương Kết Hương bao bàn tay nhỏ hơn của mình lên bàn tay lớn hơn một chút của mẹ, từ từ ủ ấm tay cho mẹ.
“Sức khỏe của mẹ kém, mẹ đừng chạm vào nước lạnh nữa, mẹ cứ để quần áo đấy con giặt cho.”
Mẹ rút tay ra, vỗ về mu bàn tay của Kết Hương để trấn an cô: “Chuyện học của con quan trọng mà.”
“Mẹ……”
Vương Kết Hương nhắm mắt lại, ngửi mùi thơm dễ chịu trên tóc mẹ, thấy buồn ngủ.
“Khương Băng Băng nói các gia đình trên thành phố đều có máy giặt. Sau này con lên thành phố đi học, đi làm, cũng sẽ mua máy giặt cho mẹ.”
“Được đấy,” mẹ cười nhẹ: “Kết Hương chu đáo quá, con là đứa con ngoan ngoãn chu đáo nhất của mẹ.”
“Dạ!” Vương Kết Hương cũng bật cười, lại gọi: “Mẹ ơi.”
“Sao con?”
Cô lẩm bẩm lầm bầm nói: “Ngày mai, con vẫn muốn ngủ với mẹ, con muốn ngủ bên ngoài.”
“Tại sao?”
“Con không yên tâm lắm, sợ ngủ một lúc mẹ lại lẻn đi, biến mất.”
“Đồ ngốc, mẹ còn biến đi đâu được?”
Mẹ dém góc chăn cho cô, nằm gần cô thêm một chút: “Mau ngủ đi.”
Vương Kết Hương nằm ngay gần mẹ, ngủ ngon suốt đêm.
Ngày hôm sau.
Vương Kết Hương dậy thật sớm.
Trước khi đi học, cô soạn lại cặp sách.
Khi cô cầm phong thư mình viết tối qua lên thì phát hiện màu của nó đã thay đổi.
Phong bì của cô là màu vàng, phong cô đang cầm là màu trắng.
Cô lại nhìn kỹ, dòng chữ trên thư không phải chữ của cô. Nét chữ này giống chữ của “Đảo” mà cô từng thấy trước kia. Địa chỉ người nhận là nhà cô, không dán tem.
Vương Kết Hương cảm thấy kì quái, bèn mở phong bì ra.
Hàng chữ đầu tiên trên lá thư đã làm cô nhíu mày: “Cảm ơn bức thư mà cậu gửi?”
Cô bỏ lá thư qua một bên.
“Gì vậy? Tối qua mình vừa viết thư mà, đã gửi đâu, sao đã có hồi âm ngay rồi?”
Vương Kết Hương mở ngăn kéo, bò ra sàn nhà, tìm lá thư mà cô đã viết.
Căn phòng chỉ bé bằng mắt muỗi mà cô tìm tới tìm lui vẫn không thấy thư đâu.
Vương Kết Hương đành phải đặt nó lên bàn, mở thư ra đọc tiếp.
【 Chào cậu, chúc cậu mọi điều tốt lành khi đọc thư này:
Cảm ơn lá thư mà cậu đã gửi.
Tôi là một cậu trai tuổi đến từ thành phố, rất vui được quen cậu, trở thành bạn qua thư của cậu.
Thành phố chán ngắt, dù có muốn dùng thủ pháp chê trước khen sau, tôi cũng chẳng thấy nó có “chỗ đáng yêu” nào để làm luận cứ. Tôi sống ở thành phố, chỉ đi qua đi lại giữa điểm là trường và ký túc dạy thêm; tôi sắp lên lớp rồi, cũng giống đám học sinh chung quanh, tôi suốt ngày vùi đầu trong sách vở.
Tôi không nghe nhạc, không có sở thích, không có việc gì muốn làm trong tương lai.
Món ăn tôi thích…… Tôi thích ăn cay, có thể xem là món yêu thích được không?
PS: Cậu viết văn ổn đấy.
PPS: Về dưa hấu, có lẽ cậu nên để nhiều tâm hơn vào việc học toán đi chứ?
(Chỗ này viết tỉ mỉ công thức và lời giải của bài toán elip lần trước)
Chúc cậu,
Sống vui sống khỏe.
Người bạn qua thư của cậu: Đảo 】
“Cậu còn phát hiện được cả việc tớ học dốt Toán cơ à?” Vương Kết Hương xoa xoa mũi: “Đảo, cậu giỏi thật đó.”
Nhưng thôi, theo như bức thư hồi đáp của cậu bạn, lá thư cô viết tối qua thực sự đã được gửi tới cho cậu ta.
Thần kỳ quá, y như phép màu vậy!
Vương Kết Hương nhìn đồng hồ trên vách tường, còn phút nữa là đến giờ bình thường cô phải ra ngoài. Vì thế cô rút nắp bút máy ra, vội vàng viết hồi âm cho cậu bạn.
【 Chào cậu, chúc cậu mọi điều tốt lành khi đọc thư này:
Không cần cảm ơn thư của tớ.
Chỉ đi qua đi lại giữa trường và ký túc dạy thêm, suốt ngày học hành, vậy có phải cậu có ít thời gian ở nhà lắm đúng không? Tớ chỉ đi về giữa trường và nhà thôi mà còn cảm thấy thời gian ở nhà quá ngắn. Nếu tớ có thể về nhà nhanh hơn, tớ sẽ được nấu cơm với mẹ, giặt quần áo và giúp việc đồng áng cho nhà tớ mỗi ngày.
Tớ cực kỳ thích ở bên mẹ, nhưng tớ cũng cực kỳ thích đi học.
Ước gì một ngày của tớ có tiếng.
Cậu đã giới thiệu bản thân với tớ, tớ cũng giới thiệu bản thân tớ cho cậu nhé.
Tớ là một thiếu nữ tuổi ở quê, tớ thích nghe nhạc trữ tình, sở thích lớn nhất của tớ là ăn và ngủ. Sau này tớ muốn làm đại gia siêu giàu, sau khi trở thành đại gia siêu giàu, ngày nào tớ cũng sẽ ăn hết tất cả món ngon, ăn xong thì ngủ.
Còn về món ăn tớ thích…… tớ không ghét món nào cả!
PS: Thư này cậu viết nghiêm túc hơn thư trước.
PPS: Quả dưa hấu lần này cũng tròn hơn quả lần trước.
Chúc cậu,
Sống vui sống khỏe
Người bạn qua thư chưa đặt được bút danh của cậu. 】
Vương Kết Hương buông bút, cào cào gáy mình, gạch hết đoạn về sở thích và hứng thú kia đi, đổi thành: Sở thích lớn nhất của tớ là giám định và thưởng thức thực phẩm, với thiền định một mình.
Viết mà thật thà quá, bài văn thiếu chiều sâu thế này sẽ không được điểm cao.
Tới giờ đi học, mẹ giục Vương Kết Hương ra ngoài.
Cô đáp “Con đi đây ạ”, bỏ thư vào phong bì ban đầu, gạch địa chỉ đi, sửa thành địa chỉ của “Đảo”.
“Không mất nữa đâu nhỉ?” Nghĩ vậy, Vương Kết Hương bèn kẹp thư vào trang đầu của sách Ngữ Văn. Lúc bỏ sách vào cặp, cô còn kiểm tra lần nữa. Thư được kẹp chặt, không thể rớt ra ngoài.
Vương Kết Hương ngồi lên xe, chân đạp vèo vèo, nhưng vẫn đón Khương Băng Băng lên xe muộn hơn một chút so với mọi ngày.
“Ô,” Khương Băng Băng trêu ghẹo cô: “Hiếm thấy nha, phần tử tích cực đi học lại đi muộn.”
“Cậu yên tâm, tớ đạp nhanh lắm, không muộn được đâu.”
Khương Băng Băng ngồi chắc, Vương Kết Hương lập tức xuất phát.
Chiếc xe đạp nhỏ kêu ro ro theo nhịp đạp của cô, xe bus tới trường cô bóp còi, chạy lướt qua họ.
Xe bus nhả khói từ ống xả, đầu Vương Kết Hương lập tức đơ máy vì mùi khói.
Không rõ tại sao, cô bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Băng Băng,” cô hỏi: “Cậu có nhớ được làng mình thông xe bus từ bao giờ không?”
Khương Băng Băng trả lời vô cùng mơ hồ: “Ừm. Chắc là mấy năm rồi? Không phải lúc nào cũng có xe bus à.”
“Ừ.”
Vương Kết Hương nghĩ đến một chuyện kì lạ khác, thuận tiện hỏi bạn mình.
“Người bạn qua thư mà cậu rút được hôm qua sao rồi? Cậu đã viết thư hồi đáp cho bạn ấy chưa?”
“Có chứ. Tớ rút được một nữ sinh lớp , cậu ấy rất tò mò ở quê thế nào, hỏi nhiều điều trong thư lắm. Hôm qua tớ đã viết xong thư hồi đáp ở trên trường rồi, bao giờ cậu đi bưu điện thì đưa tớ đi chung nhé?”
Thư của Khương Băng Băng và bạn qua thư của cậu ấy hình như không có gì lạ thường.
Vương Kết Hương thấy hơi khó để mở miệng hỏi.
“Cậu viết xong thư rồi, lá thư ấy…… chưa được hồi âm đúng không?”
Khương Băng Băng không hiểu câu hỏi của cô, Vương Kết Hương tiếp tục bổ sung.
“Ý của tớ là, phải đi gửi ngoài bưu điện, phải dán tem, mấy ngày sau thư mới đến bên kia. Bên đấy gửi lại thư cho mình, cũng cần thời gian.”
“Cậu nói linh tinh gì thế? Thư thì đương nhiên phải dán tem, phải ra bưu điện, chứ còn sao nữa. Từ chỗ tụi mình gửi lên thành phố mất nửa tháng là chuyện bình thường, mấy ngày không tới được đâu.”
Vương Kết Hương ngơ ngác gật đầu: “Ừ.”
Khương Băng Băng đánh hơi được chuyện để hóng hớt: “Cậu có vụ gì á?”
Vương Kết Hương ho nhẹ một tiếng, chôn bí mật nhỏ của mình thật kỹ.
“Không mà.”
Ở trong lòng, cô đang nhảy nhót lung tung khua chiêng gõ trống: Ui trời, lần này mình gặp ma thuật thật rồi.
[HẾT CHƯƠNG ]