Hai mắt Vương Kết Hương nhìn chìa khóa đăm đăm.
Cô thấy hình dáng của nó cứ đậm, rồi lại nhạt đi.
Cô vươn tay ra, chụp mạnh vào ngực Ân Hiển.
Chìa khóa biến mất ngay trong tích tắc ấy.
Tay Vương Kết Hương chẳng chụp được gì.
“Nhóc làm gì đấy?”
Ân Hiển tự dưng bị đánh, cúi đầu thì thấy cô đấm ngực giậm chân hờn dỗi.
“Cái tay đần độn này, do dự cái gì! Mắc gì phải do dự!” Tay phải cô đập vào mu bàn tay trái, hối hận xanh ruột: “Phải bắt nó ngay từ đầu chứ!”
Xả giận xong, Vương Kết Hương rầu rĩ hỏi anh: “Nãy anh đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ về tương lai của anh,” Ân Hiển ngắm nhìn ngôi trường trước mặt: “Em nói trường em không yêu cầu phải là sinh viên sư phạm.”
“Tương lai của anh…… sinh viên sư phạm……”
Vương Kết Hương hiểu ra tức thời.
“Không thể nào? Sau này anh muốn làm giáo viên á?”
Lời còn chưa dứt cô lại vội vàng phủ nhận: “Hoàn toàn không giống việc mà anh sẽ làm! Nghèo lắm đấy. Không phải anh luôn muốn trở thành người làm ăn sao?”
Cô đã quen anh ta bấy lâu, cô hiểu rất rõ về dã tâm của anh ta, về sự đeo đuổi của anh ta với tiền bạc và quyền lực.
“Ông ngoại anh là giáo viên, anh luôn rất ngưỡng mộ ông anh.”
Ân Hiển gãi gãi đầu, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Thật ra anh cũng, chưa nghĩ ra, không chắc……”
Họ đứng nói chuyện giữa đường cái.
Một chiếc xe bus đi ngang qua trạm tại trường học, bóp còi với họ.
Vương Kết Hương quay đầu lại nhìn xe bus, cái tên ở đầu xe đã thu hút sự chú ý của cô.
“Đích đến của tuyến bus này là về làng em à?”
Nghe cô nói vậy, anh vội vàng kéo cô lên xe: “Có xe, vậy không cần đi bộ đường núi nữa.”
Vương Kết Hương lại không mấy vui vẻ: “Lạ thật! Chỗ em không có xe bus mà.”
Hai người họ lên xe hỏi tài xế.
Tài xế còn cảm thấy câu hỏi của họ kì quái hơn: “Hai cô cậu là người nơi khác đến à? Tuyến đường này thông lâu rồi mà.”
“……” Vương Kết Hương cảm thấy không ổn, đoạn này như mở đầu của truyện ma vậy.
“Về nhà đi,” Có lẽ Ân Hiển tưởng cô “càng gần quê càng thấy sợ”, nên anh chu đáo nắm tay cô: “Nhóc đừng sợ, anh đi cùng nhóc.”
(Càng gần quê càng thấy sợ: Cận hương tình (cánh) khiếp, từ bài thơ Độ Hán Giang thời Vãn Đường. Link.)
Vương Kết Hương không tiện khiến anh ta mất hứng, đành phải lên xe.
Họ ngồi ở hàng ghế cuối của xe, trên xe chỉ có hai người họ và tài xế.
Trước khi lên xe Vương Kết Hương còn đang hoạt bát, nay cô chỉ nhìn những ngọn núi ngoài cửa sổ mà không nói lời nào.
Không thoải mái.
Tuyến bus xa lạ, đường núi đổi khác.
Vương Kết Hương đã rời khỏi đây lâu lắm rồi.
Trở lại nơi này, lòng cô cảm thấy khó chịu hơn là hoài niệm.
Mẹ cô đi rồi, những kí ức của cô về quê nhà chỉ còn là đau khổ.
Nhìn con đường núi miên man, Vương Kết Hương nghẹn một cục tức trong lòng, cảm thấy bực bội nói không nên lời.
Giả thôi. Cô nói với bản thân: Đừng coi những gì mình thấy là thật, chờ chìa khóa xuất hiện lần nữa là có thể rời khỏi đây.
Xe bus dừng ở cổng làng.
Trời chiều đã ngả về Tây, những người dân ăn tối xong đang ngồi hóng mát dưới cây cổ thụ trước cổng làng.
Tiệm tạp hóa đã được xây mới, cột điện trồng trong làng, làm Vương Kết Hương cảm thấy như bị lạc lối.
Cô nhìn lên cây cổ thụ kia, những người đi xe đạp bấm chuông leng ca leng keng đi ngang qua.
Cảm giác khó chịu càng thêm mãnh liệt, đầu óc cô trống trơn, tay chân lạnh lẽo.
“Nhóc từ từ nhớ lại đường về nhà nhé, anh đi mua gì đấy để ăn.” Ân Hiển vỗ vỗ vai cô, vào tiệm tạp hóa.
Vương Kết Hương hoảng hốt, muốn đi vào theo anh.
Một người tình cờ đi ra khỏi tiệm tạp hóa đúng lúc này, đối mặt với cô.
“Bà nội.” Cô gọi bà ta theo bản năng.
Khẩu âm quê của Vương Kết Hương vẫn không thay đổi, tựa như cô quay lại đêm bỏ trốn ấy, cô nhét số tiền ăn trộm trong túi, run như cầy sấy.
Bà nội trông càng già hơn so với ngày xưa.
Vết nhăn giăng khắp mặt bà, chia thành những khe rãnh nông sâu khác nhau, đôi mắt nhỏ của bà già tỏa ra sự hung ác, mái tóc đã bạc trắng hết.
“Mày còn biết đường về à?”
Bà ta túm đuôi tóc cô, giật mạnh đến mức như muốn bứt đầu cô ra, giống vô số lần Vương Kết Hương từng chứng kiến trong ác mộng.
Cô thì vẫn là chú gà con không có mẹ ở ngôi làng trên núi nghèo nàn xưa kia, khóc kêu oai oái.
Giữa lúc mắt ướt nhạt nhòa, cô thoáng thấy bóng dáng Ân Hiển chạy tới.
Vật lộn với nhau một lúc, đầu Vương Kết Hương rối tung, được anh che chắn đằng sau.
Bà nội không bỏ cuộc, bà ta túm cô, đấm đá Ân Hiển.
Vương Kết Hương kéo vạt áo anh, vươn tay muốn anh bế mình.
“Đồ điếm thối, lòng dạ chó má.”
Bà già đỡ eo, khạc nước bọt xuống đất.
“Tao còn tưởng mày đi đâu, hóa ra trốn đi với trai.”
Vương Kết Hương không ngừng run rẩy, cô túm cổ áo Ân Hiển, muốn kết thúc cơn ác mộng này.
“Cứu em được không?”
Tay cô dán lên cổ anh, nơi đó từng treo một chiếc chìa khóa mơ hồ.
“Em muốn chạy.”
Bàn tay lạnh băng mơn trớn làn da ấm áp, hình dáng một sợi dây mảnh hiện ra từ thinh không, chìa khóa xuất hiện lần nữa.
“Được,” anh nói: “Chúng ta đi.”
Bà già đuổi theo họ, chửi ầm lên.
“Bởi vậy ngày nào tao cũng bảo mẹ mày, phải đẻ con trai, con trai mới tốt. Đẻ con gái ra, tí tuổi đầu học gì không học, lại học thói lăng loàn với đàn ông, quân đĩ thõa.”
Vương Kết Hương rụt cái tay đã đụng vào chìa khóa lại, dễ dàng nổi cáu vì lời bà ta nói.
“Bà không được nói mẹ tôi như thế!”
“Phì,” Bà ta kiêu căng ngạo mạn cười: “Mẹ mày là để tao nói thế đấy, không những chửi mẹ mày, tao còn phải bắt nó chửi cả mày.”
Vương Kết Hương cảm thấy trái tim mình bị giáng một đòn búa tạ.
Tai cô ong ong, miệng cô động đậy, nói điều mà chính cô còn cảm thấy khó tin.
“Mẹ tôi vẫn còn sống sao?”
“Ô? Mày chỉ ước mẹ mày chết thôi đúng không? Chết thì vừa hay, mày có thể lang chạ với trai ở ngoài.”
Vương Kết Hương nhảy xuống khỏi lòng Ân Hiển.
Cô ra sức mà chạy, ra sức chạy về nhà cô.
Cây cổ thụ hồi bé, con đường đất khó đi, dòng suối nhỏ mà cô yêu nhất, những loài hoa cỏ cô đã đặt tên trên núi.
Cô liều mạng chạy, chạy qua những cảnh tượng đã đổi khác.
Dần dà, cô nhận ra, nhớ lại dáng dấp ngày xưa của chúng.
Cô đẩy cánh cửa gỗ ở quê mình.
Cô chẳng thèm liếc mắt nhìn ông bố đang ngủ gà ngủ gật, đi thẳng vào phòng bếp.
Có người đang nấu mì.
Giữa làn hương thoảng lượn lờ, người mẹ luôn lặng lẽ của cô đeo một chiếc tạp dề rách nát.
Mẹ cầm muôi, đang nếm chút nước dùng.
“Mẹ.”
Vương Kết Hương chạy tới, ôm lấy bóng lưng mẹ, ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của mẹ.
“Mẹ ơi.”
Mẹ xoay người, bàn tay dịu dàng vỗ về đầu cô, vuốt lại mái tóc rối bời của cô.
Cô ngẩng đầu, muốn nhìn mặt mẹ mình.
“Mẹ ơi.”
Vương Kết Hương không thể nhìn rõ khuôn mặt bà.
Khuôn mặt mẹ ẩn trong một làn sương mù mờ mịt, cô không nghe rõ giọng bà.
Càng đến gần, cô càng cảm thấy mẹ xa hơn.
Mặt cô ướt nhẹp nước mắt, Vương Kết Hương tuyệt vọng cố gắng gọi mẹ không ngừng.
Người mẹ dịu dàng trấn an con mình, lấy một thứ ra khỏi tạp dề, đặt vào tay cô.
Chìa khóa?
Vương Kết Hương ngẩn ra.
Vách ngăn, thế giới lạ kì, hạc giấy, đảo Thỏ Con, Ân Hiển biến thành thỏ……
Chìa khóa xuất hiện, tất cả mọi thứ bất thình lình dội về óc Vương Kết Hương.
Vương Kết Hương nắm lấy chìa khóa, nhưng lại không cảm thấy kích động như lúc trước, nước mắt bỗng tuôn rơi lã chã.
Rời khỏi ảo cảnh, cũng có nghĩa là phải rời xa mẹ cô……
Rồi sau đó, nhìn kỹ chiếc chìa này lần thứ hai, cô nhận ra nó.
Nó không phải là chiếc mà cô mới thấy trên người Ân Hiển không lâu trước đó……
Móc chìa khóa hình chú thỏ, chìa đơn màu bạc.
Vương Kết Hương như bị sét đánh: Đây là chìa khóa căn phòng trọ của cô và Ân Hiển.
Lúc này, Ân Hiển đến sau cô một bước, đuổi tới nhà cô: “Nhóc không sao chứ?”
Vương Kết Hương ngơ ngác nhìn Ân Hiển.
Trên cổ anh có một chiếc chìa khóa khác.
Vương Kết Hương nhìn chiếc chìa khóa trong tay, lại ngẩng đầu nhìn người mẹ đang chìm trong sương mù.
Cô khờ quá.
Sao mình lại quên mất bản thân đang ở đâu cơ chứ?
Sao mình lại cho rằng mình có thể thực sự nhìn thấy mẹ?
Ân Hiển quỳ xuống, lau nước mắt cho Vương Kết Hương đang ngây dại.
“Đi thôi.” Anh nói với cô.
Cô nhìn anh thật sâu.
Anh dịu dàng thúc giục: “Đi mau đi.”
Vương Kết Hương khụt khịt mũi, nắm lấy chiếc chìa khóa trước ngực anh.
Ánh sáng của thế giới này bị thu vào lòng bàn tay cô.
Ngôi nhà, phòng bếp, mẹ, Ân Hiển, dần nhạt đi trước mắt cô.
Cô ngã ngồi trên sàn nhà, nhắm mắt lại.
[HẾT CHƯƠNG ]