Thành phố B có bệnh viện công lập đứng đầu, cũng là bệnh viện công lập tốt nhất cả nước, ở đây có những bác sĩ trong nước hàng đầu, cũng có đủ loại bệnh nhân đến từ khắp cả nước.
Cung Liệt vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bố mẹ trên danh nghĩa chuyển cậu ta tới bệnh viện này, chạy không ít quan hệ mới lấy được một phòng đơn cho cậu ta. Lúc Cung Tố Tâm đến, nhóm chuyên gia liên quan tới phương diện này đang tổng hợp kết quả kiểm tra của Cung Liệt, tiến hành hội chẩn. Bọn họ tạm thời không thể xác định nguyên nhân gây bệnh của Cung Liệt, nhưng dựa vào bảng sóng não của cậu ta, bọn họ phát hiện là trạng thái thực vật, hôn mê không tỉnh lại, thường gọi là người thực vật.
Tuy Cung Tố Tâm trước khi tới cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nghe kết luận như vậy, trong lòng vẫn như bị một cây búa đập mạnh vài cái. Nhìn Cung Liệt mặt trắng bệch nằm trên giường, trên người chằng chịt ống dây, tay cô ta nắm chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, móng tay được cắt tỉa cẩn thận đâm sâu vào da thịt.
Là ai, là ai, rốt cuộc là ai dám ra tay với con trai cô ta! Tốt nhất đừng rơi vào tay cô ta, bằng không cô ta sẽ cho hắn nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
Cung Tố Tâm như một con thú mẹ nổi điên vì bị động vào thú con, nhưng từ nhỏ cô ta đã lăn lộn trong giới giải trí đầy gian dối, sau khi gả vào nhà họ Thẩm cũng chưa bao giờ tháo đi lớp mặt nạ, diễn kịch đã thành bản năng của cô ta. Rõ ràng trong lòng cô ta đã giận dữ tới cực điểm, khuôn mặt lại không để lộ gì, sau khi tiễn nhóm chuyên gia hội chẩn đi, cô ta dùng vài ba câu để bố mẹ rời đi, sau đó lại hiền hậu nói với cặp song sinh: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, chú các con ngủ rồi, các con có cách gì đánh thức chú không?”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thời lắc đầu, cùng nhau cất tiếng: “Mẹ ơi, hồn của chú biến mất rồi, bọn con gọi không dậy được.”
Suy đoán đã được chứng minh, trái tim Cung Tố Tâm lập tức chìm xuống dưới đáy, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Các con có cảm nhận được hồn chú ở đâu không? Mẹ nhờ các con được không?”
Từ lúc cặp song sinh có ký ức tới nay, mẹ vẫn luôn đối xử lạnh lùng với chúng, chúng hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng thật ra mẹ không thích chúng. Nhưng bọn chúng thật sự rất thích mẹ mình, khó có khi nghe thấy mẹ nói chuyện với chúng bằng giọng điệu như vậy, đôi mắt cặp song sinh sáng lên, gật đầu lia lịa.
Ngay sau đó bọn chúng nắm chặt tay nhau, một tay khác đặt lên trái tim Cung Liệt, một lát sau, trên phần mu bàn tay lộ ra của chúng hiện lên vết vảy lân màu đen. Rất nhanh trên trán chúng cũng hiện ra vảy lân, mồ hôi dần làm ướt tóc bọn chúng, trượt xuống mặt chúng, bỗng cơ thể cặp song sinh mềm nhũn, cùng lúc ngã phịch xuống đất.
Cung Tố Tâm làm như không nhìn thấy, hoàn toàn không có ý nâng bọn chúng dậy, chỉ lo hỏi: “Sao rồi? Tìm được hồn chú các con chưa?”
Cặp song sinh lắc đầu, cả hai trao đổi ánh mắt, Đại Bảo hỏi: “Mẹ ơi, vì sao mẹ lo lắng cho chú vậy?”
Tiểu Bảo hỏi: “Vì chú ấy là anh trai của bọn con à?”
Trong đôi mắt cặp song sinh ngập tràn đố kỵ, bọn chúng nhìn chằm chằm Cung Tố Tâm, cùng lên tiếng chất vấn: “Vì sao mẹ thích anh trai mà không thích bọn con?”
Lòng Cung Tố Tâm loạn như ma, lười cãi cọ với hai đứa bé, nói bừa cho qua chuyện: “Nói nhảm gì đấy, A Liệt là chú của các con, còn để mẹ nghe các con nói lung tung, cẩn thận mẹ nhốt lại đấy.”
Cặp song sinh cực kỳ đau lòng, không chịu nổi thái độ cô ta, gào khóc ầm ĩ: “Bọn con không nói lung tung, rõ ràng chú ấy là anh trai bọn con, rõ ràng là thế! Mẹ là mẹ của bọn con, mẹ chỉ có thể thích bọn con, không được thích chú ấy…”
“Ôi ôi, chuyện gì thế này? Sao Đại Bảo với Tiểu Bảo lại khóc rồi?” Mẹ Cung Tố Tâm đi từ ngoài vào, thấy hai đứa cháu ngoại khóc lóc ầm ĩ thì không khỏi đau xót. Tuy số lần bà gặp cặp song sinh có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng bà rất thích cặp cháu ngoại như khắc từ một khuôn với con gái mình.
Cung Tố Tâm thoáng thu lại vẻ tức giận, nói: “Mẹ, mẹ xem chừng bọn chúng, đừng để chúng chạm vào Liệt, con ra ngoài gọi điện thoại.”
“Được.”
Cung Tố Tâm không quay đầu mà đi thẳng, cặp song sinh càng khóc to, bà Cung phải tốn biết bao sức lực mới dỗ được bọn chúng. Nhưng bọn chúng vừa ngừng khóc bỗng chạy phắt ra khỏi phòng bệnh. Chờ bà Cung chợt phản ứng lại, đuổi theo ra ngoài phòng, bọn chúng đã chạy mất dạng. Bà ta sợ tới mức thấp thỏm, cũng may ngoài phòng bệnh có rất nhiều bệnh nhân và người nhà thăm bệnh, bọn họ đều thấy cặp song sinh chạy vào thang thoát hiểm, bà Cung nhanh chóng chạy theo.
Cung Tố Tâm đang ở đứng trong góc khuất nào đó dưới tầng khu nằm viện gọi điện cho Ngô Hưng, trong lòng cô ta chỉ lo mỗi chuyện Cung Liệt, vốn không để ý phía sau bồn hoa có một con chuột con màu trắng nhảy ra. Chuột con nhân lúc cô ta đang nói chuyện với người khác, cái đuôi quét nhẹ lên bắp chân mảnh khảnh của cô ta. Ngay sau đó, chuột con lắc mình trốn vào bồn hoa kiểng, nhanh chóng chạy xa.
Lại nói cặp song sinh trong phòng bệnh ngửi thấy mùi yêu khí cực kỳ nhạt, bọn chúng theo bản năng đuổi theo hơi thở ấy, nhưng vừa đuổi xuống dưới tầng, yêu khí biến thành hai loại một mạnh một yếu, hai hơi thở đi hai hướng hoàn toàn khác nhau, sau một hồi do dự, cặp song sinh đuổi theo hơi thở mạnh hơn. Ngày thường bọn chúng có thể chạy nhanh hơn, nhưng vì vừa tìm kiếm hồn phách Cung Liệt nên đã hao hết phần lớn sức lực, lúc chạy phải dồn toàn bộ sức còn lại.
Chẳng qua chúng nhanh chóng tìm thấy chủ luồng yêu khí kia, đó là một con mèo béo lông vàng trắng, con mèo trốn đông trốn tây, linh hoạt hơn hẳn so với hình thể của nó, nhanh chóng lẩn trong đám người. Cặp song sinh không cam lòng yếu thế, cố hết sức đuổi theo, trên người chúng dần hiện ra vảy lân màu đen như có như không.
Cặp song sinh còn nhỏ tuổi, chạy nhanh rất dễ khiến người ta để ý, chẳng qua vì là bệnh viện, bọn chúng lại lẩn khuất quá mau, mọi người không thấy rõ vảy lân trên người chúng, chỉ cho là chúng bị bệnh gì ngoài da.
Con mèo béo luôn giữ khoảng cách với bọn chúng, rất nhanh đã dẫn chúng ra khỏi bệnh viện. Dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn trước đó, mèo béo dẫn bọn chúng tới một góc chết, một chiếc xe thương vụ đã đậu sẵn bên đường không biết từ lúc nào, mèo béo nhảy phắt vào, cặp song sinh chỉ lo đuổi theo mèo yêu, đuổi thẳng tới gần chiếc xe van. Ỷ vào thiên phú dị bẩm, cặp song sinh chưa bao giờ quan tâm các kiến thức an toàn, chờ bọn chúng nhận ra mà sinh lòng cảnh giác, trên xe bỗng có hai cánh tay vươn ra tóm lấy bọn chúng, kéo chúng vào trong xe.
Hai đòn đánh lưu loát tung ra, cặp song sinh lần lượt hôn mê. Cửa xe thương vụ đóng rầm lại, sau đó lập tức hòa vào dòng xe cộ.
“Hạ Mạc, chúng ta làm vậy có trái với pháp luật không?” Người lái xe là Vương Quân. Anh ta đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, vành nón sập xuống cực thấp, khẩu trang kéo lên tận mũi, trên mũi còn là một chiếc kính, đôi tay nắm tay lái đeo găng, trong chiếc áo ngụy trang nhét thêm ít đồ vào khiến anh ta trông cực kỳ mập mạp, giống hệt một tên béo quá khổ.
Sau khi từ Đặc Điều Xử đi theo Hạ Mạc, tam quan của anh ta không ngừng thay đổi, thậm chí đến bây giờ còn hành nghề bắt cóc, thử nói xem chuyện gì thế này?
Hạ Mạc nói: “Hối hận à?”
“Hối hận, hối hận muốn chết, anh phát hiện anh lên phải thuyền giặc, không xuống được nữa!” Vương Quân chọc ghẹo, ý cười trong giọng nói cho thấy anh ta không phải đang nói thật. Anh ta ở chung với Hạ Mạc đã được một thời gian, tuy biết Hạ Mạc có chuyện lừa mình, nhưng anh ta vẫn tin tưởng vào nhân cách của Hạ Mạc, tin cậu sẽ không tùy tiện làm bậy.
Thật ra nếu có thể dùng đến người khác, Hạ Mạc cũng không định kéo Vương Quân vào vũng nước đục này, bây giờ người đã bị cậu kéo xuống nước, cậu cũng chỉ đành thầm nói xin lỗi với Vương Quân.
“Bây giờ mới hối hận thì muộn rồi.” Hạ Mạc nói: “Tạm thời tìm một nơi đỗ lại đã, chúng ta thay chỗ cho nhau, anh xem trên người chúng có GPS không.”
“Đến đây.”
Mèo béo nói tiếng người: “Hạ Mạc, tôi muốn xuống xe, hắt xì, cậu mua cái loại thuốc nhuộm ghẻ gì thế này, hắt xì, không được, khó chịu quá, hắt xì, hắt xì…”
Mèo béo do Đại Hắc hóa trang, vì để có thể thần không biết quỷ không hay bắt cóc cặp song sinh dưới mí mắt Cung Tố Tâm, Hạ Mạc đã chuẩn bị cẩn thận mọi thứ. Đừng thấy Cung Tố Tâm có vẻ không thích cặp song sinh, nhưng cô ta vẫn rất để mắt tới chúng, tới nay cặp song sinh còn chưa đi nhà trẻ, toàn bộ đều mời gia sư riêng tới nhà dạy. Từ sau khi cô ta dọn ra khỏi nhà họ Thẩm để vào biệt thự xa hoa cao cấp ở thì an ninh rất cao, Cung Tố Tâm vẫn luôn giấu hai đứa trẻ ở nhà, không tìm thấy cơ hội ra tay.
Nếu Hạ Mạc đã ra quyết định muốn chó cùng rứt giậu với Cung Tố Tâm, chỉ động vào mình Cung Liệt có lẽ sẽ khiến Cung Tố Tâm sốt ruột đau lòng, nhưng thế còn chưa đủ, chỉ khi động vào cặp song sinh mới có thể thật sự đánh động người phía sau Cung Tố Tâm, hoàn toàn khuấy đục vũng nước này.
Trước đó cậu làm nhiều như vậy vẫn luôn cẩn thận tránh rút dây động rừng, bây giờ rắn đã bị ép ra khỏi hang, tất nhiên cậu phải ra tay chuẩn xác, đánh bảy tấc đầu rắn.
Nhưng bây giờ cậu còn chưa tìm được bất cứ manh mối nào về Thẩm Nặc, nếu không phải bất đắc dĩ lắm cậu sẽ không làm lộ mình, đối diện với tổ chức khổng lồ sau lưng Cung Tố Tâm, cẩn thận cũng không có gì xấu.
Hạ Mạc không hề có thành ý nói: “Tao thấy người ta quảng cáo cũng hay, hắt xì.” Mùi thuốc nhuộm dùng một lần lạ quá, cậu cũng nhịn không được hắt xì một cái, xoa xoa mũi, nói: “Chờ về tao sẽ đánh giá kém.”
Mèo béo hắt xì liên tục mấy lần, phất phất cái đuôi dính chút lông, căm phẫn nói: “Không được cho chúng sao nào đâu đấy!”
Đại Hắc không chỉ bị sặc đến khó chịu, trên người cũng như bị dị ứng, cực kỳ ngứa ngáy, dùng móng vuốt không ngừng gãi, chờ xe dừng lại, nó lập tức nhảy xuống, nhanh chóng biến mất vào đám đông trên phố.
Chờ đổi chỗ cho Hạ Mạc, Vương Quân lột sạch sẽ cặp song sinh, đến cả quần lót cũng không giữ lại. Anh ta bỏ hết quần áo chúng vào một balo hoàn toàn chặn sóng điện tử, sau đó cầm một dụng cụ kiểm tra đo lường dùng tiền cũng không mua nổi, có được nhờ bắt giữ đường buôn trái phép khi còn làm cảnh sát hình sự rà quét toàn thân cặp song sinh, tìm được hai mẩu chíp gắn trên tay chúng. Sau khi lấy chip ra, anh ta bỏ chúng vào cái hộp đặc chế, nhét hộp vào balo, cặp song sinh hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Hạ Mạc nhanh chóng lái xe vào một bãi đỗ ngầm, đỗ xe trong một góc chết, đặt lại chiếc xe trộm về chỗ cũ. Nói chính xác hơn thì xe này cũng không xem như trộm, chủ xe bị người vợ ngoại tình mưu sát, biến thành quỷ quay về trả thù vợ, anh ta còn chưa kịp làm gì thì đã bị Vương Quân tóm được, sau một hồi khuyên nhủ đã đưa đi đầu thai. Có bằng chứng lệ quỷ cung cấp, Vương Quân liên lạc với công an địa phương, tạm thời đưa bà vợ về đồn.
Chiếc xe anh ta dùng lúc còn sống chính là xe này. Bây giờ chủ xe đã chết, vợ anh ta cũng bị bắt, xe đặt trong bãi đỗ phủ kín bụi, có bị người ta lái đi một vòng cũng không ai biết. Để cẩn thận hơn, Vương Quân tháo biển số xe xuống, thần không biết quỷ không hay.
Thừa dịp xung quanh vắng lặng, Hạ Mạc và Vương Quân thay nhau ôm cặp song sinh vào một chiếc xe việt dã thuê tạm khác, nghênh ngang rời đi.
Bên kia, Cung Tố Tâm biết cặp song sinh mất tích, cô ta cảm giác như máu trong người thoắt cái bị người ta rút mất, cơ thể rơi vào hầm băng, trong đầu cô ta hiện giờ chỉ có hai chữ: Chết rồi.