Điện thoại do Vương Quân gọi tới.
Sau khi ăn sáng xong anh ta đã vội chạy tới Đặc Điều Xử xin giấy phép cho Hạ Mạc, anh ta cho rằng mình chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi, không ngờ tờ đơn xin nghỉ phép này phải do Long Xử đích thân ký tên mới có hiệu lực, anh ta đành phải cầm giấy phép đi tìm Long Xử. Vất vả lắm mới chờ được Long Xử họp xong, không ngờ sau khi thấy giấy nghỉ phép, dường như đã nhìn thấu “âm mưu” của Hạ Mạc, ông nói: “Cậu nói với Hạ Mạc là tôi có thể ký cho cậu ta, nhưng cậu ta phải đồng ý tháng này hoàn thành ít nhất mười nhiệm vụ cho tôi.”
Vương Quân bị dọa sợ: “Mười nhiệm vụ?”
Long Xử quả quyết nói: “Tôi tin vào năng lực của cậu ấy.”
Quả thật năng lực của Hạ Mạc không có gì phải bàn, nhưng cậu lười vô cùng, Vương Quân đành nói: “Để tôi gọi điện hỏi cậu ta xem.”
Chỉ tiếc điện thoại bị Hạ Mạc để quên ngoài phòng khách, đổ chuông mấy lần cũng không ai nghe.
Long Xử nhìn Vương Quân cả người đầy mồ hôi, nói: “Nếu cậu có thể quyết định thay cậu ta thì cứ làm. Thôi, tôi còn có hai cuộc họp rất quan trọng. Bắt đầu từ hôm qua Đặc Điều Xử đã điều động toàn lực, tạm thời lấy nhiệm vụ khẩn làm trọng.”
Ý là ký được thì ký không ký thì cút, đừng có đứng đây lằng nhằng với ông.
Vương Quân cố gắng câu kéo: “Để tôi gọi điện lại cho Hạ Mạc xem sao.”
Nhưng điện thoại vẫn không ai nghe.
“Ký đi.” Vương Quân căng da đầu nói.
Long Xử ký bốn chữ cứng cáp xuống dưới cùng tờ giấy phép, cũng ghi tên mình lên, cuối cùng còn đóng dấu Đặc Điều Xử.
Chờ Vương Quân cầm giấy phép rời đi, cáo hai đuôi đi vào văn phòng trưởng phòng, giận dỗi nói: “Long Xử, ông là đồ không có đạo đức, rõ ràng ông đang bẫy anh Mạc.”
Long Xử cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xử lý tài liệu, nói: “Tôi đang cho cậu ta cơ hội rèn luyện.”
Ngày đó sau khi Hạ Mạc rời đi, ông đã điều tra hồ sơ của Hạ Mạc. Trên hồ sơ, trước khi Hạ Mạc gia nhập Đặc Điều Xử chưa bao giờ để lộ tài năng, cứ như chỉ là một học sinh tầm thường, thậm chí cơ thể của cậu còn yếu hơn học sinh thường, giấy chứng bệnh của bác sĩ từ bé đến lớn có lẽ còn dày hơn xấp văn kiện trên bàn ông bây giờ. Nhưng Hạ Mạc vốn không hề ốm yếu, ngược lại tinh lực của cậu còn mạnh hơn so với những đệ tử môn phái cẩn thận điều dưỡng trong Đặc Điều Xử, cho nên tất nhiên mấy tờ chứng bệnh kia đều là giả.
Thế Hạ Mạc xin nghỉ nhiều như vậy làm gì?
Kết hợp với năng lực phi phàm Hạ Mạc thể hiện, Long Xử chắc mẩm rằng Hạ Mạc tận dụng thời gian xin nghỉ để đi tu. Nếu Hạ Mạc đã tu được một thân bản lĩnh, tất nhiên ông phải cho cậu đường thi triển, ngọc không mài không sáng, thanh niên phải mài giũa thật nhiều.
Thật là một sự hiểu lầm tốt (đáng) đẹp (sợ).
Vương Quân về đến nhà kể lại cho Hạ Mạc nghe, chỉ là mười nhiệm vụ quèn mà thôi, Hạ Mạc không sợ. Dù sao cậu cũng muốn nhân cơ hội này kiếm thêm ít tiền.
“Ăn cơm đi đã, ăn xong xem thử có nhiệm vụ gì thích hợp không, nhận trước hai nhiệm vụ.”
Một bàn đồ ăn hơn nửa đều là anh ta mua sáng nay, còn có mấy thứ bà Mạc chuẩn bị cho Hạ Mạc, thịt khô, lạp xưởng, sườn heo ở quê, Vương Quân gắp một đũa thịt xào giấm bỏ vào miệng, vừa chua vừa ngọt, mềm mịn tinh tế, ngon hơn đầu bếp nấu ngoài quán, anh ta không khỏi bái phục nhìn Hạ Mạc: “Không ngờ tài nấu ăn của cậu tốt thế.”
Hạ Mạc cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, béo mà không ngán, độ mặn vừa phải, không kém mẹ cậu nấu bao nhiêu. Ăn hết miếng thịt, Hạ Mạc thong thả nói: “Không phải tôi nấu.”
Vương Quân tò mò hỏi: “Thế là ai?”
Hạ Mạc dùng đầu đũa chỉ chỉ.
“Cây tử đằng? Nó còn biết nấu cơm à?” Vương Quân cảm thấy từ khi đi theo Hạ Mạc, anh ta đã được chứng kiến biết bao việc lạ. Trước đây Đại Hắc Chuột Con mở miệng nói chuyện anh ta đã thấy rất thần kỳ, bây giờ còn thấy một cây tử đằng biết nấu cơm, về sau không chừng còn thấy nhiều chuyện thần kỳ hơn nữa.
Hạ Mạc vừa ăn vừa nói với Vương Quân: “Tất nhiên tử đằng không biết làm mấy việc này, người biết làm là Lý Phỉ Phỉ.” Vì một phần tàn hồn của Lý Phỉ Phỉ đã dung hợp với tử đằng, trong tử đằng có ký ức của Lý Phỉ Phỉ, cho nên cũng biết làm ít việc của loài người.
Chẳng qua tốt xấu gì Lý Phỉ Phỉ cũng là ngôi sao nổi tiếng một thời, lúc cô chết mới chỉ hơn hai mươi. Bây giờ với mấy cô gái hơn hai mươi, đừng nói là sao, dù là gia đình bình thường cũng không thấy động tay vào việc nhà, càng đừng nói nấu được một mâm cơm ngon. Tuy không biết tính tình Lý Phỉ Phỉ ra sao, nhưng với cách cây tử đằng có thể nấu được một bữa ngon như thế này, Hạ Mạc nghĩ lúc Lý Phỉ Phỉ còn sống hẳn là người khá tốt.
Ăn xong bữa cơm, tử đằng cẩn thận dọn dẹp vệ sinh, Hạ Mạc lấy di động xem nhiệm vụ trên diễn đàn Đặc Điều Xử. Lễ Vu Lan vừa qua, nhiệm vụ đăng lên không tính là nhiều. Hạ Mạc xem sơ một lần, nhận nhiệm vụ đuổi quỷ khỏi nhà ma.
Nhà ma khác với hung trạch, hung trạch là chỉ những nhà từng có án mạng, chưa chắc đã có quỷ. Mà nhà ma vì phong thủy, cấu tạo bên trong, âm khí nặng nên là nguồn cung cho quỷ hồn ẩn nấp. Sau lễ Vu Lan thường có quỷ hồn ở lại dương gian lẩn tránh, nếu không kịp thời đưa chúng đi đầu thai, quỷ hồn sẽ dễ dàng gây rối ở dương gian.
Các ngôi nhà ma như vậy đều được ghi chép trong Đặc Điều Xử. Với những ngôi nhà ma âm khí cực nặng, Đặc Điều Xử sẽ phái chuyên gia đến thanh tẩy trước và sau lễ Vu Lan. Nhưng dù sao nhân lực Đặc Điều Xử cũng có hạn, một số nhà ma có âm khí không nặng lắm sẽ được đăng lên nhiệm vụ, do nhân viên ngoài biên chế xử lý.
Trước đây khi còn ở tỉnh S, bà Mạc nhận nhiệm vụ trục quỷ như thế này nhiều nhất. Chỉ cần dẫn Đại Hắc qua, Đại Hắc sẽ dán bùa trục quỷ do Hạ Mạc vẽ lên mấy quỷ hồn đó, chỉ cần dùng bùa trục quỷ do Hạ Mạc cải tiến là có thể cưỡng chế những con quỷ đó vào luân hồi. Nếu gặp phải quỷ dữ hoặc quỷ vật cực kỳ hung tàn, bà Mạc còn có thể dùng phù trận phù bài trấn quỷ, vây khốn chúng lại, đăng lên để nhân viên khác trong Đặc Điều Xử xử lý.
Trong nhiệm vụ Hạ Mạc nhận, thời gian tồn tại của nhà ma không dài, dựa trên ghi chép đuổi quỷ trong nhiệm vụ, mỗi lần cũng chỉ có vài ba con quỷ, không khó khăn là mấy, mức độ nguy hiểm thấp. Nhiệm vụ như vậy đến cả mẹ cậu còn làm được, chắc chắn Vương Quân không thành vấn đề.
Vì thế Hạ Mạc đã vẽ một xấp bùa trục quỷ giao cho Vương Quân, còn dạy sơ cho anh ta nên dùng bùa và thẻ trục quỷ như thế nào, sau đó bảo Đại Hắc và Chuột Con đi làm nhiệm vụ với anh ta.
Vương Quân: …
Thấy chưa, anh ta biết ngay Hạ Mạc sẽ làm vậy mà!
Có lẽ Vương Quân đã viết hết bất mãn lên mặt, cho nên Hạ Mạc vỗ vai anh ta, nghiêm túc lừa phỉnh: “Nhiệm vụ này không có gì khó, có Đại Hắc và Chuột Con đi cùng sẽ không nguy hiểm gì đâu. Nếu anh đã gia nhập Đặc Điều Xử thì phải có năng lực xử lý các sự kiện thần quái một mình, nhân cơ hội này rèn luyện chút đi. Cố lên, tôi tin anh.”
Có bao nhiêu lời hay Hạ Mạc đều nói hết rồi, anh ta còn nói được gì nữa? Chỉ có thể dẫn đám Đại Hắc đi làm nhiệm vụ thôi chứ sao! Tưởng tượng tới việc phải ở trong nhà ma cả đêm, Vương Quân lập tức thấy bất ổn.
Chờ nhóm Vương Quân đi rồi, Khổng Tô còn đang đi thu đàn em bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại mình Hạ Mạc. Cậu ngồi trên sofa, đôi chân dài gác lên bàn trà, vui vẻ gặm chân gà cánh gà chiên mắm chiều nay tử đằng nấu, tìm bộ phim dạo này đang nổi, lại uống thêm mấy hớp coca, thoải mái không gì bằng.
Một tô đồ ăn bị cậu gặm sạch tinh, phim cũng xem xong, Hạ Mạc cầm quần áo đi vào phòng tắm, bật nước nóng tắm rửa cho dễ chịu. Chờ cậu tắm xong đi ra, tử đằng đã dọn dẹp sạch sẽ. Hạ Mạc quay về phòng nằm trên giường chơi di động, cậu đang chuẩn bị ngủ thì nhận được điện thoại của Lâm Nam.
Trong điện thoại, Lâm Nam nói cho cậu biết Trương Tư Niên đã bắt đầu dùng thuốc chế từ cỏ bổ tim, sắc mặt tốt hơn trước nhiều, hiệu quả rất tốt.
“Thế anh thì sao, dạo này anh thế nào rồi? Vừa qua lễ Vu Lan, anh có thấy khó chịu ở đâu không?” Hạ Mạc hỏi anh ta.
Lâm Nam thoáng chững lại, thật thà nói: “Bây giờ tôi càng lúc càng không thể khống chế ham muốn được ăn, đêm qua tôi không nhịn được đã bắt cá của bố ăn.” Ăn tươi nuốt sống, khi anh ta nghe thấy tiếng vang, hồi hồn lại, anh ta đã thấy khuôn mặt cực kỳ sợ hãi của mẹ.
Khi mẹ hỏi rốt cuộc anh ta bị gì, Lâm Nam không thể giải thích nổi, chỉ có thể im lặng cho qua. Mẹ cho rằng anh ta bị bệnh gì đó, bắt anh ta đi bệnh viện kiểm tra. Cơ thể anh ta đang dần thối rữa, miệng vết thương dưới lớp quần áo đã mục nát sâu đến mức có thể thấy cả xương, dù anh ta đã từng uống nước bùa của Hạ Mạc, mang theo lá bùa Hạ Mạc cho, anh ta vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên từ miệng vết rách, sao có thể đi bệnh viện?
Hạ Mạc hứa cho anh ta một tháng, bây giờ đã trôi qua một phần ba, đến nay anh ta vẫn không biết nên kể về chân tướng cho cha mẹ lẫn Trương Tư Niên như thế nào. Chờ một tháng sau, anh ta phải làm sao đây? Tự sát? Mất tích? Hay là yên lặng nằm trên giường chờ linh hồn và cơ thể tách ra?
Bây giờ anh ta đã có thể thản nhiên đón nhận cái chết của mình, nhưng chung quy vẫn lo cái chết của mình sẽ tạo thành vết thương không thể bù đắp cho bố mẹ, cho Tư Niên.
Lâm Nam ôm một tia ảo tưởng hỏi Hạ Mạc: “Hạ Mạc, cậu có cách nào để tôi tiếp tục ở lại trần gian không?”
Qua một hồi lâu, anh ta nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Hạ Mạc vọng ra khỏi di động: “Có.”
Anh ta cho là mình nghe nhầm, không khỏi hỏi lại: “Cậu nói gì?”
“Cách thì có, nhưng điều này không nằm trong giao dịch ban đầu của chúng ta, anh phải trả một khoản thù lao khác cho tôi mới được.”
Lâm Nam mừng rỡ nói: “Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể trả cậu!”
“Chuyện không đơn giản như anh nghĩ đâu, anh đã chết rồi, dù có là Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu anh được. Tôi có rất nhiều cách có thể giữ anh lại dương thế, nhưng duy chỉ không thể cứu sống anh. Cho nên nếu muốn ở lại dương thế, cách tốt nhất là tồn tại dưới hình thức quỷ hồn. Anh có bằng lòng hóa thành quỷ hồn ở lại nhân gian không? Bằng lòng sống trong bóng tối, bằng lòng để bố mẹ bạn bè không nhìn thấy không? Anh cứ nghĩ đi đã, suy xét rõ ràng rồi hẵng nói cho tôi quyết định của anh. Dù sao vẫn còn thời gian, không vội.”
Lâm Nam nghe vậy mới bình tĩnh lại, nói: “Được.”
Hạ Mạc cúp điện thoại đặt trên tủ giường, nhanh chóng đi vào mộng đẹp.
Bên trong hư vô, Thẩm Nặc dựa vào năng lượng từ đồ ăn Hạ Mạc biến ra cho mình để thành công chống lại hư vô. Qua mấy lần thử, hắn phát hiện khi đi vào những giấc mơ hoàn chỉnh cần một lượng sức mạnh rất lớn. Hơn nữa cảnh mơ hoàn chỉnh không giống giấc mơ bị thủng, con người không thể chịu được lực ăn mòn của hư vô, khả năng tiếp nhận hư vô kém hơn, chỉ cần hắn đi vào, giấc mơ sẽ nhanh chóng vỡ vụn, chút thời gian này chỉ đủ cho hắn hút mấy hơi sức sống, không có thời gian đi tìm Mộng Hồn Châu.
Mà những sức sống hắn hấp thu khi đi vào hư vô đều sẽ biến mất sạch sẽ, tính sao cũng là mất nhiều hơn được.
Không biết sao trong vòng hai ngày nay, giấc mơ bị thủng giữa hư vô bỗng nhiều lên, cho nên sau khi thử vài lần, Thẩm Nặc bèn từ bỏ những giấc mơ hoàn chỉnh, đi tìm giấc mơ bị thủng để ra tay.
Hắn phải nhân cơ hội này kiếm thật nhiều Mộng Hồn Châu cho Mạc.
Bên trong hư vô không cảm nhận được thời gian trôi.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Nặc bỗng thấy một giấc mơ cao bằng nửa người phát ra ánh sáng le lói trong hư vô vô tận.
Đôi mắt Thẩm Nặc lập tức sáng lên. Hắn không do dự chạy vào trong giấc mơ, không lâu sau, hắn đã thấy người mà hắn thương nhớ đứng dưới một gốc tử đằng nở hoa như gấm.
“Mạc!”