Lý Phỉ Phỉ.
Cuối cùng Hạ Mạc đã nhớ ra tên người đóng vai Mộ Dung Tuyết, tiếc rằng cô đã chết mười mấy năm, chỉ còn lại một chút tàn hồn, lặp đi lặp lại cái chết đáng ngờ.
Hạ Mạc hỏi cô: “Lý Phỉ Phỉ, chị còn nhớ vì sao mình chết không?”
Lý Phỉ Phỉ mờ mịt, đôi mắt trống rỗng, không phản ứng lại cậu.
“Hạ Mạc, chúng ta làm gì bây giờ?” Vương Quân hỏi.
“Tạm thời đưa cô ấy lên lầu đã, để tôi tìm cách.” Hạ Mạc hơi cụp mắt khiến người ta không biết cậu đang nghĩ gì.
Cậu búng tay cái tách, người phụ nữ đứng dậy khỏi vũng máu, ngơ ngẩn đi theo sau bọn họ vào tòa chung cư. Đi vào thang máy, ấn nút lên tầng, chờ đến khi Hạ Mạc và Vương Quân đến, nhóm thợ chuyển nhà đã tới trước một bước, xách hết vali đến tận cửa. Vương Quân khách sáo cảm ơn hai ông thợ, chuyển khoản số tiền đã thỏa thuận qua cho họ, bởi vì trong phòng “không sạch sẽ”, Vương Quân sợ dọa đến hai người kia nên đã khéo léo từ chối ý tốt của người ta, không để bọn họ giúp vác vali vào.
Vương Quân mải nghĩ chuyện Lý Phỉ Phỉ nên không để ý, vừa rồi khi ra khỏi thang máy, sắc mặt của Hạ Mạc lẫn Đại Hắc đều bất thường. Chờ thợ chuyển nhà rời khỏi, cuối cùng Chuột Con không nhịn được thò đầu ra khỏi túi quần Hạ Mạc, giọng nói non nớt vang lên: “Đại ca, hình như em ngửi thấy mùi yêu khí.” Chỉ là mùi yêu khí khá nhạt, như có như không.
“Mùi bốc ra từ phòng chúng ta, vào xem sao đã.” Nói xong, Hạ Mạc lấy chìa khóa Vương Quân đánh cho mình, xoay vài cái mở cửa, men theo ánh đèn chiếu sáng, Hạ Mạc như thấy hiện trường tai nạn xe cộ. Những món đồ có thể đập trong phòng gần như bị phá hỏng, chỗ nào cũng lật tung lên, trong tầm mắt không có lấy một món đồ hoàn chỉnh, ngay cả đèn treo trong phòng khách cũng bị kéo xuống một nửa, lập lòe ánh sáng như bất cứ lúc nào có thể rớt xuống.
Vương Quân khó tin thốt lên: “Sao lại thế này?”
“Tôi cũng rất muốn biết vì sao lại vậy.” Mặt Hạ Mạc trầm như nước, nửa bên tối nửa bên sáng khiến hai mắt cậu càng thêm yêu dị.
Không biết vì sao trong lòng Vương Quân bỗng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cảm giác này như đột ngột bị treo trên đáy vực sâu không thấy đáy, hoặc là bị thú dữ cực kỳ đáng sợ theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé xác. Bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm vang lên, ngay sau đó, cảm giác này lập tức biến mất tăm. Hồi hồn lại, anh ta mới phát hiện không biết Chuột Con đã nhảy lên người Đại Hắc từ bao giờ, ba con vật từ Đại Hắc đến Khổng Tô đều co rúm vào góc tường, hình như còn run bần bật, nữ quỷ vừa theo sau bọn họ cũng biến mất.
Vương Quân không khỏi căng thẳng, lo lắng hỏi: “Hạ Mạc, có phải trong phòng của chúng ta có thứ dữ không?” Phải biết mấy ngày trước khi đối diện với quỷ vật đáng sợ, Đại Hắc cũng chưa bị dọa thành vậy, chỉ e thứ trong phòng còn đáng sợ hơn quỷ vật. Chẳng trách cò nhà thà bồi thường tiền vẫn muốn cho thuê lại phòng. Quả nhiên của rẻ là của ôi.
Trí tưởng tượng của Vương Quân hiện ra quá rõ ràng, Đại Hắc thầm nói, con tiểu yêu trong phòng là cái thá gì, ông đây chỉ cần một giây là có thể đánh cho nó quỳ xuống đất gọi bố, thứ đáng sợ là cái người ở cửa đây này, thế đã được chưa?
Vốn tưởng nhặt được của hời, kết quả căn phòng to đẹp bị phá thành như vậy, khôi phục về như cũ không biết phải tốn bao nhiêu tiền, cứ nghĩ đến là tâm trạng Hạ Mạc lại rớt xuống tận đáy, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo: “Đại Hắc, Khổng Tô, bọn mày đi xem thử là ai biến phòng thành như vậy.”
Đại Hắc và Khổng Tô như được đại xá, nhảy vọt vào bên trong, qua khoảng hai phút sau, chúng nó lại chạy ra, chỉ nghe Đại Hắc nói: “Không có bên trong, hẳn là trên tầng thượng.”
Hạ Mạc nói với Vương Quân: “Anh xách đồ vào đi, để tôi đi xem.” Nói xong, Hạ Mạc dẫn theo Đại Hắc và Khổng Tô vào thang máy đi lên mái. Giàn hoa sáng nay Vương Quân thấy còn xanh um tươi tốt nay như bị người ta hút hết sức sống, hoa lá héo rũ, cây tử đằng nở rộ chỉ còn cánh hoa rụng đầy đất, cành cây bên mái đón gió run bần bật.
“Mày làm đúng không?” Hạ Mạc lạnh lùng nhìn cây tử đằng, cành cây càng run mạnh, có lẽ là cực kỳ sợ Hạ Mạc, cành tử đằng bò xuống giàn trồng, các cành tách ra thành hai nhánh, học theo dáng cúi đầu xin tha của loài người. Theo cành đong đưa, cánh hoa tím vương vãi đầy đất, dùng một từ chính xác để miêu tả thì có lẽ sẽ là “hoa dung thất sắc”().
Hạ Mạc luôn khoan dung đối với yêu, cỏ cây thành tinh còn khó hơn so với chim bay cá nhảy, trên thân cây tử đằng trừ yêu khí như có như không thì còn có một chút âm khí. Chỉ là luồng âm khí này cực kỳ nhạt, bị yêu khí của nó che giấu, khó có thể phát hiện.
“Là mày giết Lý Phỉ Phỉ?” Hạ Mạc thử hỏi dò nó, trên thân tử đằng không có sát khí, chắc chắn không phải nó giết Lý Phỉ Phỉ.
Quả nhiên khi Hạ Mạc nhắc đến Lý Phỉ Phỉ, cây tử đằng vô cùng giận dữ, cơ thể không ngừng rung lên như bị điện giật, có vẻ đang lên án gì đó. Thấy Hạ Mạc không hiểu ý, thậm chí nó còn quên sợ hãi, vươn một cành đến trước mặt Hạ Mạc rồi khẽ chạm vào ngón tay cậu, ngay sau đó, trong đầu Hạ Mạc hiện ra một ít hình ảnh vụn vặt.
Cây tử đằng vốn sống sâu trong núi, ngây thơ ngờ nghệch không biết đã tu hành bao nhiêu năm, dần dần sinh ra linh trí.
Trong quá trình đóng phim, Lý Phỉ Phỉ đi nhầm vào núi sâu, thấy cây tử đằng vẫn sinh sôi nảy nở ngay cả vào tiết đông lạnh giá thì rất thích, muốn bẻ một nhánh mang về trồng. Nào ngờ lúc bẻ cành, tay cô không cẩn thận bị cành hoa cào rách, máu nhỏ lên cây tử đằng, linh trí tử đằng bị máu hấp dẫn, bám vào nhánh cây bị Lý Phỉ Phỉ ngắt xuống, được cô mang về.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lý Phỉ Phỉ, cây tử đằng không ngừng phát triển, rồi sau đó Lý Phỉ Phỉ dần nổi tiếng, nó được Lý Phỉ Phỉ di dời tới ban công khu chung cư này.
Hình ảnh chợt lóe, Lý Phỉ Phỉ bị một con quái vật đáng sợ đuổi giết, trượt chân ngã ra khỏi lầu.
Lúc đó linh trí tử đằng mới mở, lại vì bị Lý Phỉ Phỉ bẻ cành nên tu vi hao tổn nhiều, không thể bảo vệ Lý Phỉ Phỉ.
Tinh quái cỏ cây bản tính thuần thiện không biết ghi hận, Lý Phỉ Phỉ phá hủy tu vi tu hành bao nhiêu năm chỉ trong một tích tắc, tử đằng vốn nên hận cô mới đúng, nhưng tử đằng không chỉ không hận cô, ngược lại vì Lý Phỉ Phỉ dốc lòng chăm sóc nên rất biết ơn. Vì thế nó không tiếc hi sinh chút tu vi cuối cùng, trộm một phần tàn hồn Lý Phỉ Phỉ từ miệng quái vật để bảo vệ.
Làm xong tất cả, nó lập tức chìm vào ngủ say, mãi tới nửa năm trước mới tỉnh lại. Nhưng không biết vì sao hồn phách của Lý Phỉ Phỉ đã dung hòa với nó, nó chịu ảnh hưởng của Lý Phỉ Phỉ, bản năng rất ghét những người vào nhà ở. Vì thế nó đã dùng chút thủ đoạn dọa chủ phòng dọn đi.
Không biết chủ phòng đã tìm được một thầy đồng sứt sẹo từ đâu, thầy đồng kia bịa chuyện một hồi, lừa chủ phòng cho thuê lại nhà ma, mượn vận khí của người khác chắn tai ương, nói là như thế để hạn chế vận xui của chủ phòng, để chủ phòng mượn tay “hung” tài.
Chủ phòng tin là thật, lập tức sửa lại ý định bán phòng, rao phòng cho thuê với giá thấp hơn so với thị trường. Cây tử đằng cũng dùng thủ đoạn tương tự dọa cô gái thuê nhà chạy mất. Nhưng nói sao chủ phòng cũng không muốn trả tiền cho cô, còn lấy hợp đồng đã ký trước đó vặn lại. Gia đình của cô gái khá giả, tính cách lại mềm mỏng, người nhà hay bạn bè đều ở nơi khác, không biết ứng phó ra sao, cuối cùng đành phải nhận mình xui xẻo, cho thuê lại phòng với giá thấp xa giá thị trường, định bù một phần vào số tiền tổn.
Sau đó vừa vặn đến tay Vương Quân.
Hôm nay đúng dịp lễ Vu Lan, vì chịu ảnh hưởng của Lý Phỉ Phỉ, tử đằng không thể khống chế nguồn oán khí khi bị người ta giết hại, lấy thủ đoạn bạo ngược phá phòng Hạ Mạc mới thuê.
Sau đó thì sao? Một cây đằng la tinh mới mở linh trí chọc phải đại yêu đáng sợ như Hạ Mạc.
Nói thật Hạ Mạc luôn thấy vận may của cậu không tốt, từ nhỏ đến lớn, cứ khi nào cậu mua đồ ăn đồ uống gì đó đều chưa từng trúng thưởng, hôm nay thấy cây tử đằng, cuối cùng cậu cũng thấy vui. Xem đi, phải xui xẻo tới mức nào mới có thể gặp được một đống chuyện rắc rối thế này đây?
Cũng may Hạ Mạc tự nhận mình rất rộng lượng biết nói lý, không định so đo với một tiểu yêu tinh, cậu nói với tử đằng: “Mày phá phòng tao, bảo mày biến về như cũ là không thể, nhưng mày phải quét tước sạch sẽ cho tao.”
Cây tử đằng không ngờ Hạ Mạc dễ dàng buông tha nó như vậy, cảm động liên tục vái lạy Hạ Mạc, sau đó cành cây của nó men theo tầng lầu bò vào trong phòng. Vương Quân đang cẩn thận vất vả dọn dẹp phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, chỉ thấy có thứ gì đó bò vào từ cửa sổ, ngay sau đó, thứ kia nhanh nhẹn mở cửa sổ bị đóng, chỉ chốc lát sau, vô số thứ bò vào theo, nương theo ánh đèn, Vương Quân thấy đó là vô số cành cây bán trong suốt.
Vương Quân đứng đực như trời trồng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mấy cành cây kia, trên mặt rất bình tĩnh, trong lòng lại hoảng hốt.
Đây là thứ quái gì vậy? Không phải Hạ Mạc gặp chuyện rồi đấy chứ?
Vương Quân còn chưa kịp nghĩ nên chạy hay không, chỉ thấy cành cây tìm đâu ra rất nhiều túi đựng rác, nhặt nhạnh những thứ bị hỏng bỏ vào, cố gắng hết sức trả về trạng thái cũ, chỉ sau một lát, chờ Hạ Mạc và đám Đại Hắc đi dạo một vòng quay về, phòng đã được dọn dẹp khá sạch sẽ, cành tử đằng đang cầm cây chổi quét và giẻ lau, thực hiện bước dọn cuối cùng.
Cây tử đằng phá hỏng không ít đồ, muốn khôi phục lại nguyên dạng là chuyện không thể, chẳng qua trông khá hơn khi bọn họ vừa tới nhiều, ít nhất có thể vào ở. Trong nhà còn có rất nhiều đồ điện có thể dùng tạm bợ, tình hình tốt hơn Hạ Mạc dự tính.
Giải thích vài câu với Vương Quân đứng há hốc, Hạ Mạc tống cổ anh ta đi vứt rác. Xong chuyện, Hạ Mạc nằm trên sofa lấy di động ra gọi cơm. Nếu là ngày thường, Chuột Con và Đại Hắc đã sớm thò qua, nhao nhao đòi Hạ Mạc mua này mua nọ cho chúng nó, nhưng hôm chúng nó bị hơi thở trên người Hạ Mạc dọa sợ nên không dám lại gần cậu. Cuối cùng vẫn là Hạ Mạc mở lời hỏi chúng nó, chúng nó mới chọn đồ mình thích ăn.
Anh trai giao hàng đưa đồ đến, ăn xong bữa cơm, Chuột Con đã sớm quên sạch nỗi sợ ban nãy, bụng to như cái trống, gục bên chân Hạ Mạc ngáy o o.
Hạ Mạc chọc chọc cái bụng béo của nó, ném nó cho Đại Hắc, sau đó đứng dậy tìm quần áo tắm rửa cho thoải mái, quay về phòng ngủ chính, nằm trên giường dần dần ngủ mất.
Chờ đến lúc mở mắt, cậu đã đứng trên một con phố vô cùng sầm uất. Người trên đường mặc đủ kiểu đồ diễn, liếc mắt là có thể thấy những người đang chờ đóng phim xung quanh, còn có vô số du khách tò mò nhìn vào, thỉnh thoảng phát ra tiếng hoan hô. Nhưng phần lớn những người này đều bị che mặt, thậm chí có người còn không có mặt.
Tất cả những điều này khiến khu phố ồn ã lẫn thêm chút quỷ dị.
Dường như Hạ Mạc chỉ như một du khách bình thường, cậu đi dạo ở trên đường, rất nhanh đã tới một tòa nhà được xây theo kiểu vương phủ, đứng dưới giàn hoa tử đằng trong hậu viện.
Rõ ràng đang là mùa tuyết rơi, vậy mà cây tử đằng lại đua nở rực rỡ, Hạ Mạc ngồi trên ghế đá dưới giàn hoa, cậu nhẹ nhàng búng tay, trên bàn đá sắp đầy đồ ăn: Gà rán, hamburger, cánh gà nướng, khoai tây chiên, coca, kem… Tất cả các món đều có hai phần.
Một lát sau, giấc mơ nổi từng đợt gió to, cây tử đằng nghiêng ngả trong gió, giấc mơ đột nhiên bị rút mất màu sắc, trong trời đất chỉ còn lại ba màu trắng đen và xám. Rất nhanh, có người toàn thân vương khí lạnh đi từ trong tuyết tới.
Hạ Mạc mân mê một bông hoa nhỏ màu xám đặt ở trước mũi, nhẹ nhàng ngửi ngửi, ngay sau đó cậu thổi một hơi, đóa hoa xám lập tức biến về màu sắc vốn có, run rẩy bay lên, chỉ trong khoảnh khắc đã bay ra khỏi vương phủ.
Khi đóa hoa nhỏ biến mất trong bầu trời phủ đầy tuyết trắng, Hạ Mạc nhìn về phía người đứng trong gió tuyết, nở nụ cười rạng rỡ.
“Thẩm Nặc, anh còn nhớ khi còn bé tôi đã nói muốn mời anh ăn gà rán không?”
Chú thích:
() Hoa dung thất sắc (花容失色): Nghĩa gốc là chỉ khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ lúc sợ hãi, ở đây cây tử đằng sợ quá rụng cả nụ nên tui để nguyên =))))