Đứa Con Của Yêu Quái

chương 64

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tốc độ phát trên màn ảnh quá nhanh, còn nhanh gấp đôi tốc độ Hạ Mạc nhấn tải trang phim, Hạ Mạc không kịp nhìn, cậu định tạm dừng giấc mơ, thế nhưng nó bỗng dưng cắn nuốt năng lượng của cậu mà không hề phản ứng. Bất đắc dĩ, Hạ Mạc chỉ có thể lượm lặt những phần mấu chốt để xem.

Giữa màn hình, sau khi An Tuệ bị chồng lừa một khoản tiền, gã như bốc hơi khỏi trần gian, bà dùng đủ mọi cách cũng không thể liên lạc được. An Tuệ vì nguồn cung thận mà lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, trong một lần nói chuyện với bạn cùng phòng, bạn cùng phòng nói cho bà biết con đường mua thận qua chợ đen. Bà nhanh chóng gọi điện liên lạc với đối phương, thông qua người này, bà quen được một người xưng là ông Mẫn.

Ông Mẫn trong màn chiếu mặc bộ đồ của những người thuộc tầng lớp tinh anh, khác hẳn so với Mẫn đại sư mặc đường trang trong giấc mơ của Lại Tam, nhưng điểm chung là không thấy rõ mặt ông ta, trên tay cũng có một chuỗi vòng trinh nam, ngay cả giọng nói cũng giống Mẫn đại sư.

Suy đoán trước đây của cậu đã được chứng thực, ông Mẫn và Mẫn đại sư đều là một người.

Ngay cả thủ đoạn dụ dỗ An Tuệ mắc mưu cũng giống Từ Bình như đúc.

Hình ảnh chiếu phát trên màn hình chạy quá nhanh, nhưng chỉ cần thoáng lướt qua, Hạ Mạc cũng có thể nhìn thấy trình độ yêu hóa của tên họ Mẫn này cao hơn nam trung niên cậu đã giết.

Nam thanh niên tên La Phi, từ màn hình có thể thấy có vẻ gã bị mẹ ruột lừa, trong lúc mơ hồ đã bị bán cho người khác. Gã thảm hơn Lại Tam ở chỗ bị nhốt trong một phòng thí nghiệm, bị người ta thí nghiệm đủ kiểu đáng sợ trên người. Có lẽ khoảng ký ức ấy quá đau khổ, sau khi màn hình chiếu mấy hình ảnh thí nghiệm cũng chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết và từng mảng lớn màu đen.

Hình ảnh xuất hiện về sau là cơ thể hoàn toàn biến dạng của gã, bị người ta đưa lên bàn giải phẫu moi sống nội tạng.

Thông qua chợ đen, những nội tạng đó được cấy ghép vào cơ thể bệnh nhân.

Không biết có phải vì cấy ghép cho quá nhiều người hay đã bị tách ra trong lúc giải phẫu, La Phi không thể giữ lại hoàn chỉnh ba hồn bảy phách giống Lại Tam, phần thức tỉnh trong cơ thể An Tình chỉ có một mảnh tàn hồn.

Nhưng vì trải qua những thí nghiệm đáng sợ phản nhân loại, cho nên tàn hồn La Phi mạnh hơn Lại Tam nhiều, sau khi sống lại trong cơ thể An Tình, gã đã cắn nuốt An Tình trước tiên.

La Phi chỉ là tàn hồn, An Tình lại có đủ ba hồn bảy phách, La Phi muốn hoàn toàn cắn nuốt An Tình thì cần có thời gian tiêu hóa. Mà gã càng cắn nuốt lại càng có nhiều ký ức của An Tình.

La Phi hận mẹ ruột mình, nhưng đối với An Tình mà nói, mẹ lại là tình yêu quan trọng nhất. Đối mặt với tình mẫu tử thuần khiết không màng báo đáp của An Tuệ, La Phi vừa hưởng thụ vừa hận. Gã ghen với An Tình, ghen vì cô có một người mẹ đối xử tốt với cô. Đồng thời gã lại hận mẹ mình, hận An Tuệ, gã cho rằng các bà – một người vì con mình, một người vì đứa con thứ hai mà dùng những thủ đoạn ác độc nhất để cướp đoạt sinh mạng gã.

Gã vô tội tới nhường nào?

Yêu hận không ngừng xé toạc La Phi, gã vốn chỉ là một sợi tàn hồn, dần dần, gã bắt đầu mất khống chế, thể hiện đủ loại bất thường. Mà những bất thường đó cũng dần khiến An Tuệ sinh lòng nghi ngờ, kéo dài về sau mới có chuyện An Tuệ đi báo án.

Trong lúc vô tình La Phi biết An Tuệ tới cục cảnh sát báo án, bỏ qua mình để tài sản lại cho bố mẹ bà, còn có ý tìm đại sư đuổi mình đi, gã cảm giác mình lại bị mẹ phản bội, vứt bỏ, dưới cơn buồn hận đan xen, gã đã giết chết An Tuệ không hề phòng bị trong lúc ngủ.

An Tình được An Tuệ nuôi dạy rất tốt, hệt như đóa hoa được trồng trong nhà kính, chưa bao giờ trải qua mưa giông gió bão, cô không thể phản kháng lại sự cắn nuốt hung tàn của La Phi. Nhưng khi nhìn thấy mẹ mình bị một con ác quỷ khoác lớp da của bản thân từng dao đâm chết, An Tình chợt bạo phát trong đau khổ tuyệt vọng, cướp lại quyền sở hữu cơ thể từ tay La Phi. Nhưng cô không thể cứu mẹ quay về được nữa, trong lúc đau khổ, không biết sao cô lại chạy ra khỏi nhà, cuối cùng nhảy vào lòng sông lạnh như băng, muốn kéo La Phi cùng chết.

Nhưng chết không phải là hết.

Sau khi chết, An Tình và La Phi dung hợp vào nhau rồi biến thành quỷ. An Tình cảm thấy có lẽ mẹ cũng sẽ biến thành quỷ giống mình, cô vui vẻ chạy về nhà tìm mẹ, An Tuệ chết thảm hóa thành quỷ, bà nhận định là La Phi hại chết hai mẹ con mình, muốn lôi hồn La Phi ra khỏi hồn thể của con gái. Hai con quỷ đánh nhau một hồi, cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng biến thành quỷ vật đáng sợ.

Ký ức đến đây đột ngột ngừng lại, màn ảnh chớp nháy cứ dừng như vậy, lấy cơ thể An Tình làm vật dẫn, cuối cùng trong ba màn hình xuất hiện ba gương mặt khác nhau.

Giấc mơ bỗng không ngừng dao động, màn chiếu lắc lư, ba người bị tách ra trong màn hình hợp lại thành một, lần nữa hòa thành một thể, hóa thành hình dáng của quỷ vật trong hiện thực. Quỷ vật bỗng nhìn chằm chằm Hạ Mạc bên ngoài màn hình, nó vặn xoắn cổ ngã rạp xuống đất, vuốt quỷ sắc bén đánh vỡ không gian thứ nguyên, đâm thủng màn hình. Ngay sau đó đầu của nó, cơ thể nó bò hẳn ra khỏi màn chiếu.

Nó kéo cái đầu với mái tóc thật dài bò về phía Hạ Mạc.

Quỷ vật trong mơ mạnh hơn ngoài đời không biết bao nhiêu lần, vào khoảnh khắc nó bò ra, Hạ Mạc lập tức cảm nhận rõ sự uy hiếp, quỷ vật càng tới gần, cảm giác uy hiếp càng tăng theo bội số khiến Hạ Mạc sinh ra chút e dè.

Hạ Mạc lập tức thúc giục Mộng Chủng, định phá vỡ giấc mơ quay về hiện thực, vào giây cuối cùng trước khi giấc mơ tan vỡ, trên đầu quỷ vật xuất hiện khuôn mặt thứ tư.

Thẩm Nặc.

Trong giấc mơ vỡ vụn không ngừng rung động, Thẩm Nặc điều khiển cơ thể An Tình đáp xuống đất đứng lên. Hắn tách ba khuôn mặt đang khoảng sợ kêu rên trên đầu như lột mặt nạ. Khi gương mặt cuối cùng bị lột xuống, Thẩm Nặc hóa thành dáng vẻ vốn có của mình, mặc bộ tây trang dự tiệc, khuôn mặt vẫn trắng bệch như trước, từng gương mặt trong tay hắn biến thành đóa hoa tím biếc.

“Mạc.”

Chỉ trong chớp mắt, giấc mơ ầm ầm đổ sập, nụ cười dịu dàng của Thẩm Nặc dừng lại ở đó, hắn chỉ kịp đưa đóa Forget me not tới tay Hạ Mạc.

Hạ Mạc bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trong tay có thêm ba viên Mộng Hồn Châu đen nhánh. Quỷ vật bị phù triện trói chặt trước mặt cậu bỗng phát ra tiếng hét cực kỳ thảm thiết, nó như phải nhận cơn đau đớn khổng lồ, đau đến mức không ngừng lăn lộn trên đất, lăn một lúc, quỷ vật lột ra một tầng da như rắn, lớp da này nhanh chóng hóa thành An Tuệ, ngay sau đó La Phi cũng bị lột xuống như lột da.

Quỷ vật sau khi cắn nuốt lẫn nhau lại có thể tách ra, hóa thành hồn thể riêng biệt.

Dù là truyền thừa nhà họ Mạc cũng chưa từng ghi chép về chuyện này. Đại Hắc bên cạnh cũng chưa bao giờ gặp cảnh tượng kỳ dị như thế, đôi mắt mèo trừng thật to.

Nếu là quỷ vật thì nó đánh không lại, nhưng cái loại quỷ tàn tật không được đầy đủ thế này thì chắc nó có thể báo thù được. Đại Hắc vực dậy tinh thần, phe phẩy cái đuôi trọc, móng vuốt béo ú ngo ngoe rục rịch.

Đầu tiên Hạ Mạc dùng phù triện cố định ba người kia lại, sau đó cẩn thận nhìn lên, sau khi bọn họ cắn nuốt dung hợp thành quỷ vật rồi lại chia lìa, hồn thể đều xuất hiện những điểm tàn khuyết khác nhau.

La Phi vốn là tàn hồn, bây giờ chỉ còn lại một hồn một phách, hồn thể lúc nào cũng có thể tan biến.

An Tình chỉ còn lại hai hồn ba phách, hồn thể không khá hơn La Phi là bao. An Tuệ chỉ mất một hồn một phách, hồn thể ngưng tụ rõ nhất.

Hạ Mạc mở tay ra nhìn Mộng Hồn Châu trong lòng bàn tay, tuy số Mộng Hồn Châu này đều là màu đen nhưng lại có kích cỡ không đồng nhất. Hồn phách La Phi ít nhất, nhưng Mộng Hồn Châu có chứa hơi thở của gã lại lớn nhất, chứa nhiều năng lượng nhất, tương tự, hồn phách An Tuệ được giữ lại nhiều nhất, vậy mà Mộng Hồn Châu của bà lại nhỏ nhất, năng lượng bên trong cũng ít, tuy nhiên mạnh hơn Mộng Hồn Châu của người sống rất nhiều.

Thẩm Nặc lấy Mộng Hồn Châu từ những quỷ hồn này đưa cho cậu, tại sao lại vậy? Bản chất của Mộng Hồn Châu chính là mảnh linh hồn, Thẩm Nặc sẽ không tách hồn phách quỷ hồn cho vào Mộng Hồn Châu để đưa cậu đấy chứ?

Chắc không phải đâu, nếu làm ra chuyện như vậy, lẽ nào Thiên Đạo lại không băm Thẩm Nặc ra bã? Nghĩ thì nghĩ vậy, Hạ Mạc vẫn nhìn Mộng Hồn Châu lớn bé trong tay một cách chột dạ.

Dạo này cậu liên tục thấy Thẩm Nặc trong mơ, cậu còn cấy một viên Mộng Chủng lên người Từ Bình, để xem liệu có gặp được hắn trong giấc mơ của Từ Bình không, đến lúc đó hỏi hắn xem sao.

Qua một đêm đuổi bắt, tầng hầm đã trở thành bãi hỗn độn, Hạ Mạc dán bùa lên người Vương Quân, để phù triện nhập vào cơ thể anh ta. Âm khí trên người Vương Quân nhanh chóng được thanh tẩy, trong lúc mê man, sắc mặt Vương Quân đã khá hơn rất nhiều. Hạ Mạc lay anh ta tỉnh dậy, sau đó kể tình hình Trương Tư Niên cho Vương Quân, cuối cùng nói: “Anh tra hỏi bọn họ xem có manh mối nào có ích không.”

Thật ra Hạ Mạc đã biết toàn bộ chân tướng qua giấc mơ của quỷ vật, nhưng phía bên Đặc Điều Xử người quỷ khó phân biệt, dù là Vương Quân thì cậu vẫn không định dễ dàng để lộ năng lực và thân phận của mình.

Trong đầu Vương Quân đang suy nghĩ chuyện Hạ Mạc nói, không khỏi hơi lơ mơ: “À, được, thế còn cậu?”

“Tôi ngủ một lát.” Hạ Mạc bình thản dựa vào vách tường, ngồi xuống nhắm mắt lại, chỉ một lát sau đã có tiếng hít thở đều đều vang lên. Đại Hắc bên cạnh ngoan ngoãn ghé vào chân Hạ Mạc, tiếng ngáy vang rung trời.

Vương Quân: “…”

Vương Quân chỉ đành chịu khó thẩm vấn ba con quỷ.

Ba con quỷ bị Hạ Mạc dùng bùa trói tại chỗ không thể cử động, sau khi Vương Quân chứng minh mình là cảnh sát chuyên điều tra các sự kiện thần quái của Đặc Điều Xử thì dễ dàng cạy miệng mẹ con An Tuệ.

An Tình vô tội nhất, biết rất ít về chuyện này, bệnh còn chưa khỏi đã phải trả giá bằng mạng sống.

An Tuệ đã chạm đến điểm mấu chốt của pháp luật, mua thận cho con thông qua con đường không chính thống. Bà đã nghĩ tới một ngày bại lộ, bản thân phải gánh vác hậu quả, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không ngờ bỏ ra một đống tiền lại mua phải thận có vấn đề, không chỉ không khiến con gái khỏe lên mà còn hại cả hai mẹ con cùng chết.

An Tuệ rất hận kẻ đứng sau tấm màn, kể hết toàn bộ câu chuyện ra cho anh ta nghe. Những gì bà kể hoàn toàn khớp với hình ảnh Hạ Mạc nhìn thấy trong giấc mơ. Chẳng qua lúc ấy giấc mơ trôi qua quá nhanh, Hạ Mạc chỉ tập trung vào ông Mẫn và La Phi, không để ý tên lái buôn đã giật dây An Tuệ và bệnh viện tư nhân đã phẫu thuật cho An Tình.

Theo lời của An Tình thì tên lái buôn kia tên Hà Hưng, nhưng gã không đơn giản chỉ là lái buôn. Hà Hưng là cổ đông đứng đầu bệnh viện tư nhân đã phẫu thuật cho An Tình, theo Hà Hưng nói, trong tay gã nuôi rất nhiều nguồn cung, muốn tìm được thận phù hợp không thành vấn đề, chỉ cần trả đủ tiền, gã có thể cung cấp cặp thận phù hợp nhất.

An Tuệ vì sức khỏe của con gái nên đã đưa ra yêu cầu muốn cặp thận phù hợp nhất. Rồi sau đó, Hà Hưng lại giới thiệu ông Mẫn cho bà. Ông Mẫn đến từ một phòng thí nghiệm gen cao cấp trên thế giới, ông ta có thể cung cấp cặp thận có độ phù hợp lên tới tuyệt đối cho An Tình. Đương nhiên An Tuệ không tin, ông Mẫn mới hóa thành đôi tay thú chỉ xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng, hoàn toàn thuyết phục An Tuệ.

Cuối cùng trừ nhà ở ra, An Tuệ đã bán sạch của cải trong tay đổi lấy tiền mặt, dự trữ khoảng chừng mười triệu để mua cặp thận có độ phù hợp tuyệt đối cho con.

Bi kịch bắt đầu từ đây.

La Phi chỉ còn một hồn một phách, thần chí không rõ, trên người gã ngập tràn hơi thở cuồng bạo, cứ lẩm bẩm muốn giết người, Vương Quân không thể hỏi ra thông tin có giá trị.

Truyện Chữ Hay