Dương Tư Thần bất ngờ khi nghe cô nói ra những câu này.
Anh còn cứ tưởng cô đang có ý định rời xa mình nữa chứ.
Dương Tư Thần lấy hai tay ai đặt lên hai vai nhỏ của cô rồi đẩy nhẹ ra, anh nhìn rõ khuôn mặt đang khóc như mưa của cô rồi hạnh phúc nói.
- "Lục Kiều Hân em vừa nói gì?"
Anh không ngờ một câu nói của cô lại khiến cho bản thân anh phải vui mừng đến thế.
Hoàn cảnh vừa xảy ra anh cũng không thể nghĩ cô lại có thể nói ra những câu này, chẳng phải lúc trước cô rất ghét anh hay sao.
Lục Kiều Hân cứ thế mà khóc thật lớn.
Tại hồi nãy anh đã doạ cho cô sợ mất vía rồi.
Chính cô cũng không nghĩ khi nhìn thấy anh trong hoàn cảnh đó thì lòng cô như có lửa thiêu đốt.
Cảm xúc lẫn lộn không biết thật hư ra sao.
Là do cô tức anh vì đã lừa mình nên mới khóc hay là trong phút chốc vì cô tưởng anh xảy ra chuyện nên mới khóc.
Tuy bọn họ chỉ gần gũi nhau vỏn vẹn một tuần nhưng một sự việc như vậy xảy ra lại khiến cho Lục Kiều Hân mới biết bản thân cũng yêu Dương Tư Thần, cô đã yêu anh mất rồi.
- "Kiều Hân, em nín đi.
Anh xin lỗi, em đừng khóc, đừng khóc nữa"
Anh chưa bao giờ đứng trước nữ nhi vì mình mà khóc nên cũng luống cuống không biết dỗ ngọt, nhìn từng giọt nước mắt của cô thì cảm giác như tội lỗi của mình lớn dần lên.
- "Sao anh phải xin lỗi?"
Cô thút thít khẽ lau nước mắt đi rồi ngước mắt lên hỏi ngược lại anh.
- "Anh đã làm cho em khóc"
Cô lắc đầu "Em tha cho anh rồi"
Lục Kiều Hân vừa khóc vừa cười ngây ngốc.
Dương Tư Thần lấy tay lau đi nước mắt cho cô rồi nhếch miệng cười.
Hôn lên trán cô, lên dấu tích của nước mắt đang còn ướt nhèm, rồi dần dần đặt nụ hôn lên môi cô thắm thiết.
Anh nhìn lại thân thể cô đang mặc một bộ đồ ngủ, là vì anh nên cô không thèm thay đi mà đi cứu anh.
Hôn xong bàn tay anh khẽ sờ lên bờ vai nhỏ rồi lại trượt xuống cởi từng khuy áo.
Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống liên tục, cũng chỉ có cô mới khiến cho anh có cảm giác chỉ cần ngửi mùi hương trên cơ thể thôi đã muốn làm ra những điều khác nữa.
Hai chiếc khuy áo đầu tiên chính tay anh cởi nó ra làm bung nở khung cảnh núi non bên trong.
Trong khi anh đang muốn cởi tiếp nữa thì tay nhỏ của cô nắm lấy tay anh tỏ vẻ không muốn.
Nhận được phản hồi từ cô anh khẽ vòng qua eo cô rồi ôm cơ thể cô vào lồng ngực mình mà cọ sát.
Ngực cô cũng lay động không đủ chỗ ở nơi ngực anh mà căng tràn ra ngoài.
Dương Tư Thần hôn vào cổ cô rồi hôn môi.
Bàn tay nhỏ bé sờ lên gương mặt anh.
Anh rời khỏi cánh môi, giọng nhỏ thều thào cứ thế mà vang vào bên tai cô.
- "Lục Kiều Hân, tối nay em ở lại nơi anh có được không?"
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống liên tục khi bàn tay ngỏ của cô chạm vào cổ mình.
Bàn tay to lớn của anh nắm lấy.
Đôi mắt long lanh còn đọng nước nhìn anh, miệng nhỏ khé nói.
- "Dương Tư Thần...ưm~"
Anh tiếp tục nụ hôn say đắm, đôi chân hai người không ngừng đi chuyển lùi dần về phía giường.
Lần này không phải mơ hồ, cũng không phải lúc say, không có một sự dàn buộc nào mà ngược lại ý thức hai người rất tỉnh tảo.
Lục Kiều Hân, buông thả đi! Hãy cảm nhận sự ngọt ngào của tình yêu đi.
Một sự tự nguyện điến từ hai phía.
Gas giường lún xuống là lúc hai thân ảnh quấn quýt vì nụ hôn nằm lên giường.
Anh cũng khéo biết những điểm nhạy cảm trên thân cô lại rất nhanh chóng làm cho cô không muốn thoát khỏi sự kích thích này.
Bàn tay lớn dần dần mò mẫm cởi hết cúc áo trên thân cô ra vứt xuống sàn nhà.
Thuồn vào bên trong áo lót nhỏ, vì tác động mà chiếc áo lót được đẩy lên cao.
Nơi cô khẽ rùng mình vì bàn tay lạnh lẽo của anh đang mân mê khắp thân thể.
Áo sơ mi trắng của anh cũng nhanh chóng thoát khỏi thân chủ, thân hình sáu múi lộ rõ.
Tay cô không yên phận nên hết sờ ngực anh, bụng anh rồi lại đến yết hầu.
Đột nhiên bàn tay to lớn chồm lấy tay non nớt không cho làm càn, hạt đậu cọ sát vào thân thể to lớn phía trên.
Dương Tư Thần cắn nhẹ vào vành tai cô, hai má ửng hồng vì sấu hổ.
Anh đã chiêm ngưỡng hết thân thể cô rồi còn đâu.
Chuyển cảnh.
Hai tay đan vào nhau ghì chặt xuống gas giường.
Cắn yêu vào vùng xương quai xanh, vùng đùi....!
Tua...tua...!
Ngày nghỉ bão bùng mà không có ai thương cho tác giả nhỏ bé này gì cả.
Ước một lần được lọt top gì cũng được mà khó ghê ă.
Ok.
Nếu các bạn không like, không vote không ủng hộ gì đấy thì cũng phải bình luận một cái để tác giả biết là đang còn người đọc với chứ.
Buồn ghê ă trời, mỗi chương lác đác - bình luận có khi là không có cái bình luận nào là phần nhiều.
Ai còn thở cmt đi????.