Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~Editor: L.H
~Beta: Bê
Chương : Xuyên qua cổ đại
Là một thằng đàn ông bình thường, đối với loại việc này luôn sẽ có xu hướng không học tự thông, nhưng Bạch Hi Vũ hiện giờ đã không thể tính là một "người đàn ông bình thường", tay hắn nắm chỗ kia của Mạnh Tĩnh run run rẩy rẩy đến nửa ngày, ngay cả răng nanh cũng đập cầm cập vào nhau. Hắn đáp: "Nô tài không biết."
Tâm tình Mạnh Tĩnh lúc này ngược lại cảm thấy không tồi, hắn quay đầu lại nhìn Bạch Hi Vũ một chút, thấy đôi mắt hắn ươn ướt, giống như thú con bị lạc đàn đang hoảng sợ, mang vài phần đáng thương lại đáng yêu, Mạnh Tĩnh khẽ cười một tiếng, thì thầm: "Trẫm dạy ngươi."
Y dùng sức đem Bạch Hi Vũ từ phía sau lưng kéo đến bên cạnh mình. Mạnh Tĩnh nắm lấy bàn tay còn lại của hắn, đem cả hai tay đều đặt ở chỗ đó rồi cùng di chuyển lên xuống.
Hương khói lượn lờ tràn ngập trong không khí, dị thường mê người. Một lúc sau, Mạnh Tĩnh thả tay ra, Bạch Hi Vũ trong lúc nhất thời cũng không biết kế tiếp phải làm như thế nào, động tác trên tay liền cũng theo đó mà ngừng lại.
Mạnh Tĩnh dùng giọng khàn khàn nhắc nhở: "Đừng có ngừng."
Bạch Hi Vũ đành phải nhẫn nhục chịu khó mà tiếp tục hoạt động hai tay, chỉ là, một lúc sau tay có chút đau.
Mạnh Tĩnh thì thoải mái mà thở ra một hơi, ngửa đầu nheo mắt: "Đúng, chính là như vậy..." Cứ một lúc lại giục Bạch Hi Vũ: "Nhanh hơn chút nữa."
Sau một lúc chăm chỉ "làm việc", tiếng thở dốc của Mạnh Tĩnh càng ngày càng dồn dập. Bạch Hi Vũ đương nhiên là biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng làm một thái giám chết bầm cái gì cũng không biết, hắn vẫn phải có chút lo lắng mà mở miệng gọi: "Bệ hạ..."
Đúng lúc hắn vừa mở miệng, một luồng chất lỏng màu trắng đục bắn về phía mặt nước.
Lúc Bạch Hi Vũ ngẩng đầu nhìn thấy đống chất lỏng màu trắng sền sệt đang trôi bồng bềnh trên mặt nước, nội tâm của hắn đã cmn hỏng hết rồi.
Mạnh Tĩnh cúi xuống, nhìn thấy Bạch Hi Vũ đôi mắt hơi đỏ lên, ánh mắt có chút ngây ngốc mà nhìn thứ trên mặt nước kia, vì thế lại nhịn không được cúi xuống đến gần bên tai hắn, ngậm lấy vành tai, liếm liếm vài cái sau đó thấp giọng nói: "Thật hy vọng ngươi có thể giúp trẫm đem nơi này liếm sạch."
Nói xong còn nắm đầu Bạch Hi Vũ đè xuống chỗ kia của chính mình.
Làm một nô tài không có tiết tháo ngày thường luôn hao tổn tâm cơ muốn lấy lòng chủ tử, thời điểm khi nghe thấy chủ tử nói lời này đương nhiên là muốn thực hiện thật tốt nghĩa vụ không thể nào chối từ.
Bạch Hi Vũ suy nghĩ một chút xem nên giúp hay không giúp, sau đó hé miệng, cúi xuống, quyết định thuận theo tâm ý chủ tử.
Dù sao hắn cũng chỉ là nhân viên đưa vòng hào quang thôi, chúng ta phải làm việc thật nghiêm túc.
"Ngoan lắm." Mạnh Tĩnh khen cậu một câu, nhưng ngay sau đó liền cản hắn lại, xoa đầu hắn nói: "Bất quá không cần, trẫm sợ chính mình sẽ nhịn không được."
Về phần nhịn không được cái gì, thì tự mọi người suy nghĩ đi ha.
Sau đó... Bạch Hi Vũ nội tâm không hề dao động, thậm chí... Không hề dao động cái rắm a! Cậu cố nén xúc động muốn cho tên nào đó một đạp, nhìn trên đầu ngón tay còn dính một chút bạch trọc, chỉ cảm thấy mình gần như đã thành một tên thái giám vô dụng. (Bê: Ơ có công dụng thế còn gì....)
Cuối cùng Bạch Hi Vũ vẫn là đi lấy một cái khăn vải mềm mại, đem chỗ kia của Mạnh Tĩnh lau sạch sẽ. Bạch Hi Vũ một bên cẩn thận lau, một bên nhìn cái thứ nào đó trong tay mình biến đổi càng lúc càng lớn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
May mà Mạnh Tĩnh coi như có chút lương tâm, bắt cậu dùng tay nữa, mà là phất phất tay trực tiếp kêu cậu lui xuống. (Bê: Có lương tâm với Tiểu Bạch nhưng đối với chúng hủ là vô lương tâm hứ )
Bạch Hi Vũ thẳng đến khi trở lại gian phòng của mình, bước chân vẫn còn đang lâng lâng...
...............................
Nửa đêm canh ba, là lúc thích hợp để giết người phóng hỏa, bốn phía yên tĩnh, một mảnh tối đen.
Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện ở cạnh giường Bạch Hi Vũ, thân ảnh đó chỉ đứng im, không có bất kỳ hành động gì, yên lặng chăm chú cái người đang ngủ say kia.
Thật lâu sau, Mạnh Tĩnh mới vươn tay, chạm vào khuôn mặt phiếm hồng của Bạch Hi Vũ, thở dài một tiếng.
Xưa kia y đối với tên thái giám Tiểu Vũ Tử này rất không vừa lòng, thậm chí liên tiếp từng có ý muốn đem tống đi. Tuy rằng đến cuối cùng vẫn không gây ra chuyện gì lớn, nhưng y vẫn không hề có hảo cảm với Bạch Hi Vũ.
Nhưng ngày đó, hắn nhìn thấy Tiểu Vũ Tử quỳ ở trước mặt mình, trên trán còn có tơ máu. Khoảnh khắc đó, trái tim của y bỗng thắt lại, vô cùng đau đớn, cả người trong nháy mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ, tuy người trước mắt này ham lợi nhỏ, thích bắt nạt kẻ yếu, nịnh nọt... Cho dù hắn có đủ loại tật xấu, cũng đâu có vẫn đề gì?
Tính cách y vốn lạnh lùng, lúc niên thiếu đã chứng kiến qua vô số nữ tử trong hậu cung làm việc xấu xa ngấm ngầm hãm hại nhau. Cho đến ngày y có đủ quyền lực để đứng đầu thiên hạ, y đứng ở trên đài cao tiếp thu đủ loại quan lại quỳ lạy, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại cất giấu hàn băng quanh năm không thay đổi.
Y đem người trong thiên hạ xem như những quân cờ, lại chưa bao giờ nghĩ đem Bạch Hi Vũ để vào vị trí đó. Y cho rằng đó là y khinh thường, bây giờ mới biết, bất quá chính là không nỡ thôi.
Ngần ấy năm qua chỉ có Bạch Hi Vũ một người từ đầu đến cuối luôn bồi bên cạnh y, vô luận năm đó y có nghèo túng như thế nào, người này tựa hồ cũng chưa bao giờ nghĩ muốn tìm một chủ tử khác. Y biết dựa vào sự thông minh của Bạch Hi Vũ, muốn đổi qua một chủ tử quyền thế hơn cũng không phải việc khó.
Chính là hắn vẫn lưu lại, vẫn luôn bồi bên cạnh y, cứ như vậy, liền đã được mười mấy năm.
Bóng đêm thâm trầm, ngoài phòng ánh trăng thưa thớt, ngẫu nhiên còn truyền đến vài tiếng trùng kêu, Mạnh Tĩnh nhịn không được cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe môi người trước mắt này
————
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Tĩnh ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, nhìn xuống đủ loại quan lại hành lễ ở phía dưới, mà Bạch Hi Vũ thì tay cầm quạt đứng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Quan lại hành lễ xong thì đứng dậy, Bạch Hi Vũ kéo âm thanh thật dài, cao giọng nói: "Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều —— "
Thấy hồi lâu không có quan nào đứng ra, Mạnh Tĩnh dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên đầu rồng cạnh long ỷ. Bên trong đại điện hoàn toàn yên lặng, Mạnh Tĩnh thu tay về, hướng về phía lão Thừa tướng hỏi: "Vương Thừa tướng cũng không có gì muốn thượng tấu sao?"
Vương Thừa tướng tiến lên một bước, trả lời: "Hồi bệ hạ, ngày gần đây khắp nơi đều mưa thuận gió hoà, sông..."
Vương Thừa tướng nói còn chưa xong, đã bị một tiểu thái giám ở ngoài chạy vào ngắt lời, hắn vội vã chạy đến dưới điện, quỳ rạp xuống đất, kêu lên: "Bệ hạ, Nam Bình vương ở ngoài điện cầu kiến!"
Bạch Hi Vũ cúi đầu nhìn tiểu nô tài kia, không biết là ở chỗ Nam Bình vương đã học được cái gì tốt, lại có hành động không quy củ như vậy, trong lúc đang thảo luận chính sự thế này mà hắn một tiểu nô tài có thể tùy ý tiến vào sao? Tí nữa chờ xem có khi mạng cũng chẳng còn.
Quả nhiên, ngay sau đó chỉ nghe thấy Mạnh Tĩnh thản nhiên nói: "Mang ra ngoài đánh chết."
Tiểu nô tài kia mở to hai mắt, chưa kịp kêu tiếng nào đã bị bọn thị vệ che miệng lại, kéo đi ra ngoài. (Bê: Ác vler)
Trong phút chốc cả đại điện đều câm như hến, người người cảm thấy bất an. Một lúc sau, Mạnh Tĩnh mới lại lên tiếng: "Cho Nam Bình vương vào đi."
"Nam Bình vương yết kiến —— "
Không bao lâu sau, một lão trung niên khuôn mặt tuấn nhã cả người mặc một bộ áo bào màu đỏ đi vào trong điện. Ngay sau đó "bịch" một tiếng quỳ xuống, nói to: "Bệ hạ, người phải làm chủ cho lão vi thần a!"
Trong triều trên dưới đều cho rằng Hoàng đế đối với vị Nam Bình vương này sẽ ưu ái hơn một chút, nhưng thực tế thì trừ bỏ Bạch Hi Vũ ra, mọi người trong mắt Mạnh Tĩnh đều như nhau. Y trước kia nguyện ý đối đãi tốt với Nam Bình vương, bất quá cũng là vì cảm thấy người này còn có chút tác dụng thôi, mà hiện tại... Mạnh Tĩnh mỉm cười, nói: "Vương gia có chuyện gì, không bằng cứ nói thẳng ra đi."
Nam Bình vương trừng mắt nhìn Bạch Hi Vũ, thốt ra lời nói lạnh lùng: "Thưa bệ hạ, cựu thần muốn hỏi bệ hạ một chút, Vũ công công hắn đã đánh trọng thương thế tử nhà ta, rốt cuộc phải chịu tội gì?"
~ Bê: Chưa đủ cmt đâu ha nhưng mà thôi mị cũng không nỡ để các nàng chờ lâu thế L Cả nhà đọc vui vẻ nha~~