Đưa cho nhân vật chính vòng hào quang – Lâu Bất Nguy
~ Editor: ASS
~ Beta: Bê
Chương : Vợ yêu của tổng tài bá đạo chạy trốn
Điện thoại của cũng cũng kết nối được, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên: "Alo, xin hỏi ai đấy ạ?"
Tần Tắc Dung nói một câu: "Tần quản gia, chuyển máy cho ông nội."
Đầu dây bên kia của Tần quản gia lập tức nghe ra giọng nói của y, liền đáp: "Vâng thưa thiếu gia, cậu chờ một chút để tôi đi gọi ông chủ."
Một lúc sau, Tần lão gia tiếp điện thoại liền hỏi: "Tiểu Dung, con lại đổi số hả?"
Tần Tắc Dung sắc mặt không thay đổi, ngẩng đầu nhìn tên mặt sẹo, thong thả nói: "Con bây giờ đang cùng Tích Ngữ đi ra vùng ngoại thành hóng gió một chút, tín hiệu ở đây không tốt lắm, may sao mượn được di động của người qua đường liền gọi cho ông báo một tiếng."
Tần lão gia nghe xong đặc biệt cao hứng: "Được rồi ta biết rồi, đi với Tích Ngữ vui vẻ a."
"Vâng, đúng rồi ông nội, ông dặn Tần lão gia chăm sóc tốt cho Sa Sa, trong thời gian con đi chơi ông bảo Tần quản gia đưa nó đi tiêm thuốc giúp con."
"Biết rồi biết rồi, con đi nhớ chăm sóc tốt cho bản thân." Tần lão gia ngừng lại một chút, nói tiếp: "Ừm, nhớ chăm sóc cho Tích Ngữ nữa."
"Vâng, thưa ông."
________
Tên mặt sẹo vì đề phòng Tần Tắc Dung khi gọi điện thoại sẽ giở trò nên gã cố ý mở loa điện thoại, vì vậy nên Bạch Hi Vũ cũng nghe được y nói chuyện với ông nội. Hắn ngửa đầu nhìn nóc nhà, không thể không cảm khái hắn làm tri kỷ thật đúng chỗ, nếu không bị cái tên đàn em khốn nạn biến thái kia sờ soạng, hắn sau này có thể dễ dàng trở thành đá cản đường trong tình yêu của nam chính nữ chính.
Thôi bỏ đi, nghĩ đến tình hình của Sa Sa, hắn tạm thời quên đi mớ rối rắm ban nãy.
Sa Sa là quà sinh nhật mà hắn tặng cho Tần Tắc Dung, đáng tiếc giống chó này sống không được lâu. Hắn còn nhớ vẻ mặt áy náy của y khi xin hắn tha thứ vì không thể bảo vệ tốt cho Sa Sa.
Nhìn thấy vẻ ân cần, bộ dáng do dự đó của Tần Tắc Dung, Bạch Hi Vũ hắn thiếu chút nữa phun nước chanh đầy mặt y.
Đây có phải là nam chính đặc biệt hay không? Có phải là khuôn mẫu tổng tài lạnh lùng, lãnh khốc, tài giỏi, bá đạo, đẹp trai... không?
Cuối cùng Bạch Hi Vũ an ủi chính mình, không sao vẫn còn có thể chấp nhận được.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Hi Vũ bị đẩy đến bên cạnh Tần Tắc Dung, từ lúc biết hắn là đàn ông, đám người này cũng không còn hứng thú dùng hắn để trêu đùa nữa.
Bạch Hi Vũ bị đẩy ngã xuống, toàn thân ê ẩm nên phát ra vài tiếng rên khe khẽ, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Tần Tắc Dung gọi: "Tích Ngữ."
Bạch Hi Vũ đột nhiên không phát ra âm thanh gì nữa, hắn lúc này ngồi ở trên đất, nghe thấy Tần thiếu gọi thì ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt tỏa sáng trong ánh đèn mờ mờ.
Y cúi đầu im lặng, bây giờ cũng không biết nên nói cái gì.
Bạch Hi Vũ bị Tần Tắc Dung nhìn có hơi chột dạ, nhưng trên mặt y lại cố gắng không biến sắc, xem ra đúng là có dáng vẻ nữ thần thật.
Cuối cùng Tần Tắc Dung khẽ thở dài, nhỏ giọng nói: "Thôi bỏ đi, khi trở về nói sau."
Bạch Hi Vũ chớp chớp mắt, tựa hồ muốn nói cái gì nhưng lại bị bịt miệng nên hắn chỉ chửi trong bụng: Mẹ nó, bố đây không về được!
Mặt sẹo nhìn lướt qua hai người một lần nữa, xác định không có thêm chuyện gì phát sinh, liền quay đầu nói với đám đàn em: "Được rồi, để lại hai người ở lại đây canh chừng bọn chúng, những người khác theo ta ra ngoài."
Hai người còn lại cũng không để ý bọn họ, đều ngồi ở một bên mà lôi ra điện thoại di động, không biết đang lướt web gì mà phát ra mấy tiếng cười đến là bỉ ổi.
Bạch Hi Vũ ngồi dưới đất nghiêng đầu, kế hoạch của hắn là chờ thêm một chút mới xuất chiêu đưa "vòng hào quang" cho nam chính. Nhưng đáng tiếc thay, không đợi hắn ra tay, Tần lão gia đã phái người tìm đến nơi này.
Nhưng không chỉ có người của Tần lão gia, mà còn có đám tay sai của Tần nhị thúc.
Thừa dịp hai tên đàn em của Mặt Sẹo chạy ra ngoài, Bạch Hi Vũ cố gồng mình đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Tắc Dung nháy mắt mấy cái, rồi lại ngửa ngửa miệng lên.
Tần Tắc Dung nhanh trí hiểu được Bạch Hi Vũ muốn làm gì, cũng không nhiều lời mà đưa miệng đến má trái của hắn, dùng sức gỡ miếng băng dán ra.
Không khí bất giác ngưng đọng, lúc này hai người cũng không biết nói với nhau câu gì.
Bạch Hi Vũ ngồi dậy, yên lặng vòng ra sau ghế, một chân quỳ xuống, hàm răng bắt đầu ra sức cắn sợi dây thừng đang buộc chặt cổ tay Tần Tắc Dung.
Bờ môi mềm mại của hắn thỉnh thoảng sẽ chạm phải cổ tay Tần Tắc Dung, y không lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn về phía hai tên áo đen ngoài cửa.
Không lâu sau, Tần Tắc Dung nghe được một thanh âm rất nhỏ từ Bạch Hi Vũ, hắn nói: "Được rồi!"
Tần Tắc Dung xoay xoay cái cổ tay mỏi nhừ, sợi dây thừng bị Bạch Hi Vũ cắn đứt, hiện tại y cảm thấy thập phần thoải mái.
Dù đã gỡ được miếng băng dính trên miệng, Bạch Hi Vũ cũng chỉ có thể dùng khẩu hình hướng Tần Tắc Dung hỏi: "Có thể đi ra ngoài được không?"
Y gật gật đầu, trước khi đi tiện tay cầm theo một thanh gỗ lớn ở gần đấy, phòng nếu có ai tấn công thì dùng nó đáp trả.
Hai người rón rén đi tới gần chỗ hai tên đang canh gác vẫn không hề có cảm giác gì cả, mà gần đó vẫn có loáng thoáng tiếng bọn người của Tần lão gia, Tần nhị thúc thương lượng với nhau. Trong lúc bọn trông coi không để ý, Tần Tắc Dung đập xuống thanh gỗ trong tay, bốp bốp hai cái.
Động tác nhanh gọn, kỹ thuật thẳng thắn dứt khoát, có thể nói là hoàn mỹ.
Chỉ có điều. . . . . .
Không phải nam chính tổng tài đều là cao thủ đánh nhau hay sao? Loại chuyện ngoài ý muốn này không phải chỉ có nữ chính đảm đương hay sao? Vậy là mấy cái ảo tưởng của hắn về Tần Tắc Dung cuối cùng cũng tan thành mây khói.
A... mình quả thật là trúng phải nghiệp chướng quá nặng rồi...
Một bên Bạch Hi Vũ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Tần Tắc Dung nghiêng đầu nhìn, vỗ đầu hắn: "Còn ngơ ra đó? Mau chạy đi a!"
Bạch Hi Vũ rất nhanh hoàn hồn, hai người cũng không có thời gian ra hiệu với nhau, liền vòng ra phía sau nhà kho chạy thoát.
Nhưng không may hai thân ảnh lén lén lút lút đào tẩu vẫn bị đám người kia phát hiện ra, bọn người của Tần Nhị thúc cũng không cùng bọn người của Tần lão gia thương lượng nữa, liền trực tiếp hô một tiếng: "Đuổi theo–"
Người của Tần lão gia cũng không thể để mất con tin, liền chạy theo.
Trong thời điểm một sống một còn, con người mới có thể làm nên đại sự.
—–
Dù sao loại chuyện đuổi giết này người của Tần gia được đào tạo chuyên nghiệp hơn ai hết, hai người bọn họ ngày hôm nay cùng lắm chỉ là tham gia vào một buổi huấn luyện cùng đám người này thôi.
Một lát sau, Bạch Hi Vũ đã có thể nghe thấy tiếng có người đuổi theo ở phía sau, không kịp để tính toán làm thế nào để giải thoát cho Tần Tắc Dung, Bạch Hi Vũ đã nghe thấy y hô to:
"Cẩn thận –"
Sau đó Bạch Hi Vũ bị một lực rất lớn đẩy sang một bên, khi hắn ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy một cây gậy đường kính hơn cm đập thẳng vào đầu Tần Tắc Dung rồi.
Hắn trợn mắt nhìn thấy Tần Tắc Dung ngã gục trước mặt mình, hoàn toàn không tin nổi.
Tần Tắc Dung nhìn thấy bộ dáng như sắp khóc của hắn, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó trấn an: "Không sao....."
Khuôn mặt của hắn hiện tại không còn chút thần sắc, ngẩng đầu nhìn thanh gỗ rơi xuống đất. ĐM! Tổ đạo cụ của thế giới này có thể nghỉ ngơi một chút được không? Tại sao lại coi gỗ như đồ chơi mà thoải mái đập lên đầu người khác!!!
Còn nữa, này người anh em, không phải vì tôi giả trang thành nữ lừa anh, anh liền phá hỏng chuyện của tôi chứ, anh xem tôi còn có chút gì gọi là đạo đức nghề nghiệp hay không? Nam chính anh bị thương thì nhiệm vụ của tôi cũng coi như xong luôn a!