Chương : Nồng nhiệt
"... Không phải." Âm thanh của Diệp Kì Trăn chuyển động trong cổ họng, nhìn vào Ôn Dư trong gương, nhịp tim của Diệp Kì Trăn tăng nhanh cúi đầu, xấu hổ tới mức không dám nhìn thẳng.
Ôn Dư hôn lên trán Diệp Kì Trăn, hít một hơi hỏi: "Không phải sao?"
Tuy đang nói chuyện, nhưng trái tim không đặt trong đó.
Diệp Kì Trăn cắn môi "ừm" một tiếng, ngay sau đó, đôi môi bị Ôn Dư dùng đầu lưỡi cạy ra dễ như trở bàn tay.
Sau mấy nụ hôn, Ôn Dư kéo Diệp Kì Trăn tới, mặt đối mặt ôm lấy cô, một cánh tay ôm lấy góc mặt Diệp Kì Trăn, nghiêng đầu để nụ hôn thêm sâu, cảm xúc lúc hôn ngập tràn ham muốn chiếm hữu.
Diệp Kì Trăn nhắm mắt, đáp lại theo bản năng. Cô đưa tay ôm lấy eo Ôn Dư để đứng vững, nắm chặt lấy vải vóc trong lòng bàn tay, khớp tay trắng bệch, vô thức rên khẽ một tiếng.
Không đủ trưởng thành nhưng là cái tuổi hăng hái.
Chuyện gì cũng đều nồng nhiệt đơn thuần.
Mấy phút sau, kích động trong nụ hôn dần bị đè lại chút ít. Dịu lại hơi thở gấp gáp, lòng bàn tay Ôn Dư vẫn nóng rực quyến luyến.
Bờ vai Diệp Kì Trăn rẽ run lên, nhìn thẳng vào mắt Ôn Dư, vành tai đã đỏ ửng.
Lúc này Ôn Dư mới bình tĩnh lại, thấy Diệp Kì Trăn không lên tiếng, lo lắng bản thân như thế sẽ khiến Diệp Kì Trăn cảm thấy không thích ứng, thế là dừng động tác tay lại, khẽ hỏi: "Không thích à?"
Ánh mắt Diệp Kì Trăn mông lung, không nói gì hết, cầm lòng chẳng đặng ngậm lấy cánh môi ướŧ áŧ hồng hào của Ôn Dư rồi hôn lên, sau đó lại cọ đầu mũi lên đầu mũi Ôn Dư.
Động tác vô thức chân thành hơn ngôn ngữ.
Chỉ cần là cùng Ôn Dư, sao cô có thể không thích chứ?
Nhận được hồi đáp, Ôn Dư cong khóe môi, cô ấy chăm chú ngắm nhìn Diệp Kì Trăn, tay tiếp tục vuốt ve eo Diệp Kì Trăn, chầm chậm nhích lên, muốn cảm nhận thật kĩ mỗi tấc da tấc thịt.
Lại tới rồi! Mặt mày Diệp Kì Trăn ngập trong vẻ ngượng ngùng, cô chưa từng thấy ai giở trò lưu manh lại có thể cây ngay không sợ chết đứng giống Ôn Dư.
Lúc này Ôn Dư đang cù Diệp Kì Trăn, nhỏ tiếng cười lên.
Diệp Kì Trăn không nhịn được phản công.
Kết quả hai người ôm nhau, kéo kéo đẩy đẩy, ấu trĩ nô đùa, tiếng cười giòn tan của hai người quện vào nhau vang lên trong phòng ngủ. Mãi tới khi hấp ta hấp tấp ngã sang một bên giường, Ôn Dư khẽ đè Diệp Kì Trăn trong chăn mới yên tĩnh lại.
Im lặng nhìn nhau một lúc.
Ánh mắt của hai người đều rất chăm chú, đồng thời mang theo một chút không tập trung, tư thế này rất khiến người ta liên tưởng tới chuyện xa xôi.
Trong đầu Diệp Kì Trăn nghĩ tới chuyện gì đó, hai má bắt đầu tăng nhiệt, cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lại không khống chế được. Hơn nữa, tay Ôn Dư càng thêm quá đáng, Diệp Kì Trăn nghĩ chắc chắn lúc này bị Ôn Dư sờ nên nhịp tim của cô mới nhanh như vậy.
Nhịp tim Ôn Dư cũng không tốt hơn là bao, cô ấy khàn giọng cười hỏi: "Sao mặt lại đỏ thế?"
Biết rõ còn hỏi, cậu như thế tớ có thể không đỏ mặt được sao? Diệp Kì Trăn oán thán, Ôn Dư càng chạm, lồng ngực Diệp Kì Trăn càng trập trùng dữ dội, được Ôn Dư ôm bên dưới lớp chăn mềm mại, Diệp Kì Trăn càng cảm thấy cơ thể bản thân giống như một nhúm bông.
Ôn Dư vùi đầu, tiếp tục hôn lên môi Diệp Kì Trăn.
Đầu óc Diệp Kì Trăn bị hơi nóng xông tới choáng váng, cô chặn lấy môi Ôn Dư không buông, ngón cái vụng về vén vạt áo, phác thảo đường ocng, chầm chậm không thể tự chủ.
Cơ thể Ôn Dư run lên.
Nụ hôn nóng bóng kéo dài.
Diệp Kì Trăn biết Ôn Dư rất gầy, khi sờ lên xương bả vai nhô lên sau lưng của Ôn Dư, mới phát hiện Ôn Dư còn gầy hơn tưởng tượng của bản thân, chỉ là chỗ cần có thịt đều có thịt khiến người ra rất ngưỡng mộ.
Ôn Dư có chút khó khăn, khẽ thở dốc hỏi: "Còn chưa sờ đủ à?"
Nói xong mặt càng thêm đỏ, nhưng Diệp Kì Trăn không khống chế được, ở trước mặt Ôn Dư, dè dặt thận trọng đều luôn bị đánh gục.
Gò má hai người nhuộm lên một mảng đỏ ửng.
Từng rất nhiều lần thân mật, nhưng xác thực đây là lần đầu tiên thân mật như thế.
Nhiệt độ da ma sát da khơi gợi cảm giác nóng bỏng trong tim, Ôn Dư thích dán sát vào Diệp Kì Trăn như thế, ấm áp nóng hổi, rất thoải mái.
Khuôn mặt của Ôn Dư thực sự là tử huyệt của Diệp Kì Trăn, Diệp Kì Trăn thức thời mở nửa mắt, không ngừng hôn lên cánh môi có chút sưng đỏ của Ôn Dư.
Ôn Dư cười lên đáp lại, lúc này Diệp Kì Trăn nào có chút ngây thơ nghiêm túc như khi ở bên ngoài lúc bình thường, nhưng, Ôn Dư rất thích.
Quấn quýt quen thuộc lại ngọt ngào, hơi thở bên tai đã không phân rõ của cậu hay tớ, ôm nhau vuốt ve, đầu lưỡi hôn tới khát khô.
Ôn Dư di chuyển nụ hôn từ môi tới vành tai Diệp Kì Trăn, thổi hơi lên trên, không tiếp tục hôn nữa, sau đó vùi cả khuôn mặt vào cổ Diệp Kì Trăn, một luồng khí nóng trào lên, trào tới trái tim. Trước kia Ôn Dư từng thấy Kỳ Uẩn xem ảnh, là hai người phụ nữ, quấn lấy nhau đủ các tư thế, khi đó cô ấy nhìn một cái cũng không có hứng thú muốn xem thêm, nhưng lúc này, rất muốn thử hết với Diệp Kì Trăn.
Dịu lại một lúc.
Sợ đè Diệp Kì Trăn, Ôn Dư lật người.
Lúc này Diệp Kì Trăn cũng kiềm chế, cô xoa đầu Ôn Dư, căng thẳng lo lắng nói: "Có phải đau rồi không?"
"Không, cậu thì sao, có cần uống chút nước đường đỏ không?"
Diệp Kì Trăn lắc đầu.
Người ta thường nói chơi với nhau lâu ngày kì kinh nguyệt sẽ đồng bộ với nhau, rất thần kì.
Ôn Dư ôm lấy Diệp Kì Trăn, ngửi mùi thơm sau khi tắm rửa trên người cô. Diệp Kì Trăn cũng ôm lấy Ôn Dư, không biết có phải vì ban nãy...
Cứ cảm thấy hai người ôm nhau như thế, nửa thân trên rất nóng, cho dù điều hòa chưa tới độ.
Đột nhiên yên tĩnh lại.
Nhìn như bình thường rồi, trên thực tế không cách nào bình tĩnh được.
Hơn một phút đồng hồ, ngón tay thon dài của Ôn Dư đùa nghịch sờ má Diệp Kì Trăn, "Cục cưng."
Diệp Kì Trăn không có lực phản kháng với tiếng gọi này của Ôn Dư, "Ừm?"
Ôn Dư nhỏ tiếng hỏi cô, "Học kì sau có muốn ở chung không?"
Diệp Kì Trăn lập tức cười lộ ra lúm đồng tiền sâu, sau đó ý thức được nụ cười của bản thân chắc chắn rất ngốc, nhưng lại không thu lại được. Nghĩ thế nào cũng đã viết trên mặt.
Ôn Dư hiểu ra, lười biếng cười nói: "Bạn học Diệp, hình như cậu rất vui thì phải."
"Tớ..." Xác thực Diệp Kì Trăn không cách nào phản bác.
"Vậy là đồng ý rồi nhé?" Ôn Dư lập tức nói.
"Ừ."
Ôn Dư ôm lấy má Diệp Kì Trăn, hôn lên đôi môi đỏ ửng của cô. Diệp Kì Trăn cũng khẽ khàng đáp lại, hôn lên khóe môi Ôn Dư như chuồn chuồn đạp nước.
Lưu luyến lại kiềm chế.
Tuy chỉ là đôi ba nụ hôn khẽ, đơn giản môi chạm môi, nhưng còn khiến trái tim ngứa ngáy hơn nụ hôn nồng nhiệt ban nãy, ánh mắt cũng nhuộm lên một vài thứ khác.
Rõ ràng nụ hôn tối nay không giống với thường ngày, cũng không phải ở cái tuổi không hiểu gì, thực ra hai người đều cảm nhận được.
Chưa về Bắc Lâm được mấy ngày, kì nghỉ hè đã sắp kết thúc.
Diệp Kì Trăn có cuộc hẹn, hai đàn chị năm bốn bên đài truyền hình của trường học phải đi thực tập, trước khi đi muốn tụ tập một bữa. Nhớ tới chuyện này Diệp Kì Trăn vẫn rất bối rối, tối hôm đó Thư Thần gọi điện thoại cho cô, có lẽ muốn nói chuyện này, kết quả cô lại vội vội vàng vàng cúp điện thoại của người ra, rất không lịch sự.
Cho nên ngày hôm sau khi Thư Thần nhắn tin Wechat cho Diệp Kì Trăn, cô đã sảng khoái đồng ý. Vì để kịp cho buổi tụ tập, Diệp Kì Trăn quay về Nam Thành trước một ngày nhập học.
Đương nhiên Ôn Dư cũng đi cùng cô, cũng không thiếu một ngày.
Cuối tháng Tám là thời điểm nóng nhất ở Nam Thành.
Diệp Kì Trăn trực tiếp kéo vali hành lí tới căn hộ thuê ngoài trường của Ôn Dư, dù sao trong kì nghỉ hè hai người đã bàn, lên năm ba có thể ở cùng nhau.
Bật điều hòa nghỉ ngơi một lúc đã gần tới chiều tối.
Diệp Kì Trăn nhận được tag trong nhóm chat Wechat, có người gửi định vị vị trí nhà hàng, nói lát nữa gặp.
Cô muốn dẫn Ôn Dư đi cùng, nhưng tính chất bữa ăn lần này khác biệt, không ai dẫn theo người thân, nếu cô dẫn Ôn Dư theo, có lẽ Ôn Dư cũng sẽ lúng túng.
"Phải đi rồi à?" Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn nhận được tin nhắn.
"Ừ."
"Ở đâu?" Ôn Dư nói xong nhìn lên màn hình điện thoại của Diệp Kì Trăn, ghi nhớ tên nhà hàng, nhìn địa chỉ cũng cách trường học không quá xa, "Ăn xong tớ tới đón cậu."
"Có lẽ còn đi hát nữa."
Con ngươi Ôn Dư tối lại, "Ừm."
Diệp Kì Trăn thu vào trong mắt, cô đặt điện thoại xuống, sau đó ôm lấy mặt Ôn Dư, tươi cười nói: "Tớ sẽ về trước rưỡi, được không?"
"Cậu nói đấy."
"Lừa cậu là cún con."
"Cậu vốn là cún con rồi."
Diệp Kì Trăn bất mãn chu môi.
Ôn Dư hôn lên, khẽ cắn một cái.
Nụ hôn rất ngọt. Diệp Kì Trăn cười nói: "Cậu mới là cún con."
"Cậu nói lại lần nữa xem nào."
"Cún con Ôn, cậu muốn ăn gì? Cún con Diệp nhà cậu mời." Diệp Kì Trăn cầm điện thoại lên, cô sợ Ôn Dư ở một mình lại không ăn, nhất định phải đặt đồ ăn xong mới yên tâm ra ngoài.
Đáng yêu. Ôn Dư véo má Diệp Kì Trăn hỏi ngược lại: "Đặt đồ ăn ngoài rồi à?"
Diệp Kì Trăn ậm ờ nói: "Ngày mai tớ sẽ đích thân nấu đồ ăn ngon cho cậu."
Ôn Dư sợ chậm trễ thời gian của Diệp Kì Trăn, liền bảo Diệp Kì Trăn tùy tiện gọi đồ ăn cho cô là được. Nghe thấy Ôn Dư nói tùy, Diệp Kì Trăn làu bàu: "Cậu cũng dễ nuôi quá đi mất."
"Tớ dễ nuôi như thế, cậu nên vui chứ."
Nghe Ôn Dư nói như vậy, Diệp Kì Trăn rất vui vẻ, có một loại cảm giác càng ngày càng tiến vào cuộc sống của đối phương. Đặt đồ ăn xong, Ôn Dư không trêu chọc Diệp Kì Trăn nữa, Diệp Kì Trăn ngược lại chủ động dính lấy Ôn Dư hôn hôn.
Ôn Dư đáp lại đôi cái, bất đắc dĩ cười nói: "Cậu còn hôn nữa tớ không cho cậu đi đâu."
Diệp Kì Trăn khựng lại.
Ôn Dư rũ mắt sờ lên cánh môi Diệp Kì Trăn, "Ở nhà đợi cậu."
Nghe thấy bốn chữ "ở nhà đợi cậu", Diệp Kì Trăn ngọt ngào cười lên, đây chính là niềm vui khi sống chung sao?