Chương : Đầu hạ
"Cậu ngọt quá." Âm thanh của Ôn Dư không lớn, vừa vặn chỉ đủ hai người nghe được, giống như đang lén lút thổ hộ bí mật trong đáy lòng.
Người thích cười thường được người khác khen ngọt, là một từ quy củ. Diệp Kì Trăn thường xuyên được người khác khen ngọt, không có gì đặc biệt, nhưng khi được Ôn Dư nói như thế, rõ ràng có cảm giác khác biệt, vì âm thanh của Ôn Dư khẽ khàng, khuôn mặt nhích lại gần, khiến trái tim cô trở nên ngứa ngáy.
Im lặng nhìn vào mắt Ôn Dư một lúc, Diệp Kì Trăn không trả lời, nụ cười không khống chế được càng thêm xán lạn, lúm đồng tiền trên má cũng sâu hơn, cho dù trong mắt vẫn còn ánh nước chưa khô.
Ôn Dư cũng cong khóe môi lên, cô ấy vẫn luôn cảm thấy trong mắt của người như Diệp Kì Trăn cất giấu ngôi sao, giống ánh mặt trời sáng rực, mãi mãi nhiệt tình. Vào lần gặp nhau đầu tiên hồi cấp ba của hai người, khi ấy còn chưa biết tên Diệp Kì Trăn, Ôn Dư đã cảm thấy như thế.
Hai người đều không nỡ kéo giãn khoảng cách, thậm chí nhìn nhau cười, vẫn giữ tư thế thân mật.
Diệp Kì Trăn thích nhìn Ôn Dư cười, đặc biệt giống như hiện tại, nụ cười mà trong mắt chỉ có một mình cô, hơn nữa cô còn hi vọng Ôn Dư cũng có suy nghĩ vượt quá giới hạn với cô, lúc này lan tràn vô hạn.
"Đồ mít ướt." Ôn Dư nhìn đôi lông mi dài ướt nhẹp của Diệp Kì Trăn, "Khóc đủ chưa?"
Diệp Kì Trăn khó xử, rõ ràng nên là bản thân an ủi Ôn Dư, hiện tại ngược lại để Ôn Dư an ủi bản thân. Nhưng Diệp Kì Trăn vẫn vui vẻ khi nghe Ôn Dư gọi mình là đồ mít ướt, chỉ khi hai người ở riêng với nhau, Ôn Dư mới gọi cô như thế, vừa riêng tư lại thân mật.
"Ôn Dư."
"Gì?"
"... Có thể không để tâm tới chuyện quá khứ, nhưng phải quan tâm tới hiện tại và tương lai." Sau khi Diệp Kì Trăn suy nghĩ, còn nghiêm túc nói với Ôn Dư. Cuộc sống hiện tại không nên để quá khứ phủ lên, cô lo lắng cho trạng thái của Ôn Dư, cô hi vọng Ôn Dư có thể thật sự vui vẻ.
Ôn Dư hiểu ý của Diệp Kì Trăn, chính vì cô ấy không để tâm, nên ở một mức độ nào đó, càng khiến hiểu lầm cùng định kiến của người khác dành cho bản thân càng sâu hơn. Điều này giống như một vòng tuần hoàn quái ác, Ôn Dư lại không quan tâm tới việc thoát khỏi nó.
"Chúng ta đều nhìn về phía trước." Khi Diệp Kì Trăn nói câu này, lòng bàn tay khẽ nắm lấy mu bàn tay Ôn Dư, cười lên trong ánh mắt kiên định. Có người nói Diệp Kì Trăn là mặt trời nhỏ, cô tự cảm thấy chỉ là vì bản thân đối xử với người khác dịu dàng một chút, không hề có ý định sưởi ấm từng người một, nhưng cô muốn sưởi ấm cho Ôn Dư, cho dù có tiêu tốn bao nhiêu tâm tư cũng bằng lòng.
"Ừm." Nhìn về phía trước, liệu phía trước có cậu không? Khi Ôn Dư chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, không khỏi nghĩ, đã không thỏa mãn với việc Diệp Kì Trăn đơn thuần bầu bạn cùng bản thân, trong lòng muốn có được nhiều hơn.
Có tiếng còi xe đạp lảnh lót từ gần đó truyền tới, hai cô gái cùng nhau đạp xe lướt qua, kèm theo tiếng thì thầm nói cười, bóng dáng nhẹ bẫng như gió.
Diệp Kì Trăn nhìn thấy, phấn khích hỏi Ôn Dư, "Cậu biết đi xe đạp không?"
Ôn Dư không biết, lúc nhỏ nhìn thấy những đứa trẻ khác tạo thành nhóm đạp xe đi học, cô ấy từng rất ngưỡng mộ, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, ngay cả suy nghĩ ngưỡng mộ này trong cô ấy cũng không tồn tại nữa.
"Dẫn cậu đi hóng gió." Diệp Kì Trăn kéo Ôn Dư dậy, khi cô phiền muộn luôn thích đạp xe đi lòng vòng khắp nơi, yên lặng đón gió, có thể thổi tan không ít muộn phiền.
Ôn Dư đáp một tiếng, Diệp Kì Trăn nói gì thì là thế ấy.
Diệp Kì Trăn về kí túc xá một chuyến, tìm La Bối mượn xe, hồi khai giảng La Bối nạp tiền trúng thưởng, vừa hay trúng được chiếc xe đạp.
"Lên đi." Diệp Kì Trăn vỗ lên yên sau.
"Cậu có chắc là chở được tớ không?" Sau khi Ôn Dư ngồi lên, nhìn thể trạng của Diệp Kì Trăn, bày tỏ nghi hoặc.
"Không thành vấn đề, tớ còn chở được người nặng hơn cậu."
Nghe Diệp Kì Trăn nói như thế, Ôn Dư lập tức hỏi: "Thật à? Cậu từng chở ai thế?"
"Đường Điềm Điềm." Diệp Kì Trăn trả lời.
"Đường Điềm Điềm là ai?" Ôn Dư gạn hỏi.
"Chính là Đường Đường..." Diệp Kì Trăn giải thích, Ôn Dư không giống bình thường, hoàn toàn đi chệch hướng trọng tâm của cuộc đối thoại, cô có thể cảm nhận được ham muốn chiếm hữu của Ôn Dư với bản thân, nhưng không rõ liệu có phải phương diện kia không, giống nhưng lại không giống.
Ôn Dư không nói gì nữa.
"Ngồi vững nhé." Diệp Kì Trăn nắm chặt lấy tay lái, ra sức đạp, xe đạp lảo đảo, tiến về con đường phía trước.
Trong ánh đèn đường ám vàng, hàng cây dã hương hai bên đường lùi về sau, Ôn Dư vẫn muốn nghĩ tới chuyện Diệp Kì Trăn nhắc tới ban nãy, giây tiếp theo, cô ấy đưa cánh tay ôm lấy eo Diệp Kì Trăn, cơ thể dính chặt lấy lưng Diệp Kì Trăn. Ôn Dư muốn Diệp Kì Trăn đối xử khác biệt với bản thân...
Suýt chút nữa Diệp Kì Trăn không giữ được thăng bằng, xe đạp lắc một cái dữ dội, Ôn Dư ôm rất chặt, chặt tới mức lưng cô có cảm nhận được nơi mềm mại của Ôn Dư không ngừng trập trùng theo hơi thở.
Khi xe đạp lắc một cái, Ôn Dư tự nhiên nhân cơ hội này ôm lấy Diệp Kì Trăn càng chặt hơn, còn khẽ khàng hỏi bên tai Diệp Kì Trăn: "Hết sức rồi à? Tớ nặng lắm à?"
"Không nặng." Ôn Dư ôm lấy cô như thế, nói với cô như thế, khiến Diệp Kì Trăn triệt để chìm đắm, "Cậu gầy lắm, vẫn nên ăn nhiều vào."
"Ừm." Ôn Dư đáp một tiếng, gió thổi tóc Diệp Kì Trăn phấp phới, như có như không lướt qua gò má cô ấy, cô ấy nhắm mắt ngửi mùi hương tươi mới thanh tao, gió cũng mang theo cả hơi thở của đầu hạ, dịu dàng hàm súc lại ẩn chút nhiệt liệt.
Khi nhắm mắt ôm lấy Diệp Kì Trăn, Ôn Dư có một loại cảm giác bay bổng, Diệp Kì Trăn dẫn cô ấy tới một thế giới khác, ấm áp cùng nhịp tim đều vô cùng chân thực. Cứ thế không ngừng tiến về phía trước, để gió thổi tan quá khứ, con đường trước mặt là một con đường hoàn toàn mới.
Buổi tối ở đại học Z mang một cảnh sắc khác, đạp xe dạo quanh trường là một chuyện rất nhàn nhã thoải mái. Đặc biệt là, ở cùng người mình thích.
Cánh tay Ôn Dư vẫn chưa buông Diệp Kì Trăn, "Mệt rồi thì thả tớ xuống đi."
"Không mệt." Diệp Kì Trăn cười nói, có lẽ rất lâu rất lâu sau này, cô sẽ nhớ, vì để cô gái mình thích ôm lâu hơn một chút, tối nay cô đã đạp xe tới nỗi sắp đứt lìa chân.
Vòng một vòng quanh sân vận động, cuối cùng hai người tìm một bãi cỏ ngồi xuống nghỉ ngơi, trong tay Diệp Kì Trăn cầm một que kem, mua lúc đi qua cửa hàng tiện lợi, Ôn Dư không thích ăn đồ ngọt, nên không mua cho Ôn Dư.
"Muốn nếm thử không?" Diệp Kì Trăn vừa xé vỏ, đưa tới trước mặt Ôn Dư trước, hỏi cô ấy.
Ôn Dư lắc đầu.
Diệp Kì Trăn tự nhiên ăn kem.
Một lúc sau, Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn ăn rất say sưa, "Cho tớ một miếng."
Diệp Kì Trăn bất đắc dĩ: "Ban nãy cho cậu cậu không cần, tớ đã ăn như này rồi."
Ôn Dư chớp mắt một cái, sau đó nhìn que kem.
Diệp Kì Trăn không thể từ chối, vẫn ngoan ngoãn đưa tới, liền nhìn thấy Ôn Dư hé môi khẽ liếm một cái ở chỗ bản thân vừa cắn.
Hiện tại đang là giờ học tiết ba buổi tối, xung quanh không có ai, ngoại trừ một đôi nam nữ ngồi cách đó không xa, nhìn dáng vẻ thân mật nhiệt tình kia, chắc chắn là tình nhân không sai vào đâu được.
Dường như hai người kia không chú ý tới bên này còn có người... liếc mắt đưa tình một lúc, sau đó môi kề môi hôn nhau, còn hôn tới kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khí thế ngất trời, ánh mắt Diệp Kì Trăn vô tình lướt qua, vô cùng khó xử.
Ôn Dư cũng nhìn thấy, cô ấy lén lút nhìn Diệp Kì Trăn... Hình như lại tìm thấy loại cảm giác ngưỡng mộ người khác. Ôn Dư phản ứng lại, cười hỏi Diệp Kì Trăn: "Lại ngưỡng mộ à?"
"Gì chứ." Nhìn thấy một cảnh tượng giống hệt Ôn Dư, Diệp Kì Trăn càng cảm thấy lúng túng.
Mấy giây sau.
"Hôn nhau là cảm giác gì?" Ôn Dư cũng không biết tại sao bản thân lại hỏi Diệp Kì Trăn một câu như thế.
Diệp Kì Trăn càng thêm chật vật, nói chuyện với Ôn Dư về chủ đề hôn hít, cả người đều sắp đờ đẫn, cô cười khan, "Sao tớ biết được..."
"Cậu không hiếu kì à?" Ôn Dư hỏi.
"Có rồi thì sẽ biết thôi mà." Diệp Kì Trăn không tập trung trả lời, ăn xong miếng kem cuối cùng.
Hai người ở độ tuổi này, đặc biệt là chưa trải qua, nói không hiếu kì với những chuyện này thì là giả, ngược lại nghĩ tới muôn vàn giả thiết. Nói tới chuyện này, trong đầu Diệp Kì Trăn ngập tràn suy nghĩ muốn hôn Ôn Dư, trong mơ từng có, hơn nữa không chỉ một lần. Cô rất muốn biết, hôn Ôn Dư có cảm giác gì.
Đường Đường nói hôn người mình thích sẽ có cảm giác ngập chìm, nhưng Diệp Kì Trăn cảm thấy bản thân vừa bị Ôn Dư tán tỉnh một chút, hồn xác đều sắp tan biến.
Ôn Dư không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, Diệp Kì Trăn cũng yên lặng, có một số cuộc nói chuyện đột ngột, cũng có một số kết thúc đột ngột. Nhưng sự im lặng lúc này, lại khiến không khí trở nên khác lạ.
Diệp Kì Trăn thức thời nhìn lên bầu trời đêm, khẽ nói: "Có sao, có lẽ ngày mai lại là ngày quang..."
Ôn Dư chỉ nhích lại gần Diệp Kì Trăn, lấy khăn giấy lau khóe môi cho cô, sau khi nói xong, ánh mắt rũ xuống dừng lại trên cánh môi Diệp Kì Trăn trong một khoảng ngắn ngủi. Những lời trong miệng Diệp Kì Trăn đột nhiên dừng lại, đúng lúc bắt được ánh mắt ấy của Ôn Dư, lại gần thêm chút nữa, mặt hai người sắp dính lại gần nhau.
Có lúc tay nhanh hơn não, giống như lúc này, không ai chuẩn bị gì hết, hai người không hẹn mà gặp kéo gần lại khoảng cách, một động tác lặng lẽ, khiến đầu mũi của cả hai gần như muốn cọ vào nhau.
Tòa nhà giảng đường phía xa truyền tới tiếng chuông tan học quen thuộc, từng hồi nối tiếp từng hồi, hai người dửng dưng, vẫn chăm chú nhìn nhau, mãi tới khi tiếng nói chuyện bên cạnh dần trở nên rõ ràng, Ôn Dư khẽ nghiêng đầu đi, đầu mũi bất cẩn lướt qua vành tai Diệp Kì Trăn, sau đó nhắm mắt lại, chỉ tựa đầu lên vai Diệp Kì Trăn.
Hô hấp của Diệp Kì Trăn hỗn loạn, có kích động muốn hét lên, cô nhanh chóng quay người, ôm lấy Ôn Dư vào vòng tay mình. Ôn Dư im lặng đón lấy cái ôm của Diệp Kì Trăn, thêm lần nữa tìm lại ấm áp.
Cho dù bên cạnh có đông người hơn, hai người vẫn ăn ý ôm lấy nhau, như thể bên cạnh không có người.
Tim kề sát gần tim. Diệp Kì Trăn không biết Ôn Dư có thể cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của bản thân hay không, mỗi một nhịp, đều đang cầm lòng chẳng đặng vô thanh tỏ tình.
Lại có trận gió thổi tới.
"Mặc mỏng thế này, cậu không lạnh à?" Diệp Kì Trăn sờ cánh tay có chút lạnh của Ôn Dư, Nam Thành tháng Năm có sự chênh lệch lớn về nhiệt độ giữa ngày và đêm, buổi tối nhiệt độ hạ xuống vẫn thấy lạnh.
"Lạnh, ôm tớ thêm một lúc nữa."