Chương : Sinh nhật
Diệp Kì Trăn vốn là người ngủ rất giỏi, nhưng sáng sớm hôm sau lần đầu tiên dậy sớm hơn cả Ôn Dư, vừa mở mắt nhìn thấy căn phòng xa lạ, lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh, cô mới chậm chạp phản ứng lại, tối hôm qua không ngủ ở nhà.
Ôn Dư vẫn nằm nghiêng dính lấy cô, cánh tay còn gác lên người cô.
Diệp Kì Trăn nằm bất động, lười biếng ngắm nghía gò má Ôn Dư, khi ngủ, Ôn Dư không hề có bất kì tính công kích nào, giống như một người khác, thậm chí có chút mềm nhũn. Hồi cấp ba, Diệp Kì Trăn còn tưởng Ôn Dư là kiểu người rất hung dữ, không dễ kết bạn, vì ấn tượng đầu tiên Ôn Dư cho người ta chính là như thế, như thể không ai có thể lại gần.
Ấn đường Ôn Dư nhíu lại, dính càng gần Diệp Kì Trăn, biểu hiện như tìm kiếm cảm giác an toàn.
Dựa gần rồi, Diệp Kì Trăn vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt Ôn Dư, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Diệp Kì Trăn rất thích Ôn Dư ôm mình, thích thân mật dựa gần Ôn Dư, bản thân cũng ý thức được điều này. Hơn nữa cô cảm nhận được rõ ràng cảm giác khi ở chung với Ôn Dư không giống như ở cùng nữ sinh khác, ở cùng nữ sinh khác sẽ không có những suy nghĩ linh tinh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những nữ sinh khác cũng không trêu chọc cô giống như Ôn Dư, tại sao Ôn Dư hay thích trêu chọc cô vậy chứ? Có lúc Diệp Kì Trăn còn nghĩ lệch đi, cảm thấy như thể Ôn Dư đang thăm dò mình.
Vừa sáng sớm, tư duy của Diệp Kì Trăn đã vô cùng sinh động, hơn nữa ngắm người đẹp còn rất nhập tâm. Thậm chí khi Ôn Dư tỉnh dậy, trùng hợp bắt ngay tại trận, ánh mắt Diệp Kì Trăn không chỗ trốn tránh.
Tối qua Ôn Dư mất ngủ, rất muộn mới ngủ được, lúc này đôi mắt vừa sưng vừa xót, cô ấy bắt được ánh mắt Diệp Kì Trăn nhìn trộm bản thân, giọng nói lúc vừa tỉnh khàn khàn lười biếng, "Hôm nay cậu dậy sớm thế? Nhìn tớ làm gì?"
Diệp Kì Trăn triệt để tỉnh táo, tuy chột dạ, nhưng quyết định giả ngốc, cô nhìn về phía khác không lên tiếng, dự định dối trá qua cửa. Ôn Dư luôn có bản lĩnh tạo ra những điều bất ngờ, một ánh mắt lúng túng chạm nhau của người bình thường sẽ nhanh chóng cho qua, nhưng chỉ có Ôn Dư nhất định phải hỏi tại sao, khiến không khí càng thêm lúng túng.
Nhưng Ôn Dư không cảm thấy lúng túng, cô ấy lật người bò dậy, dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, vuốt mái tóc hỗn loạn, chủ động đưa mặt tới trước mặt Diệp Kì Trăn, lại khàn khàn nói một câu: "Đâu có nói không cho cậu nhìn."
Yêu Tinh vừa thức giấc càng thêm yêu tinh, Diệp Kì Trăn vội vã nhìn Ôn Dư một cái, sau đó kéo chăn xuống giường, "Tớ... dậy đây."
Ôn Dư lười biếng rúc vào trong chăn, ấm áp, vô cùng dễ chịu, cô ấy nhìn bóng lưng của Diệp Kì Trăn, mất hồn, cứ cảm thấy ánh mắt Diệp Kì Trăn nhìn mình cũng không quá đơn thuần, rất lâu trước kia đã có cảm giác như thế.
...
Kì nghỉ đông nhanh chóng kết thúc, học kì mới bắt đầu vào cuối tháng Hai, mà sinh nhật của Diệp Kì Trăn rơi vào tháng Ba, mùa trăm hoa đua nở.
Mỗi năm sinh nhật Diệp Kì Trăn đều sẽ gọi thêm bạn bè, tụ tập cùng nhau vui vẻ chúc mừng, có lẽ năm nay cũng như thế, Đường Đường cũng đã nhắc tới mấy lần, nếu muốn tụ tập, cô dự định gọi cả mấy người bạn cùng phòng kí túc xá, cộng thêm Đường Đường, Đường Tiêu, đương nhiên, còn cả Ôn Dư.
Nhiệt độ không khí tháng Ba đã ấm áp. Sau khi đi học lại, Diệp Kì Trăn vẫn chạy bộ cùng Ôn Dư mỗi tuần, dường như thể lực đã tăng lên rất nhiều, hiện tại chạy chậm hai cây số đã không thành vấn đề. Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn chạy mệt rồi, cũng chậm bước theo, hai người đi vòng quanh sân vận động tản bộ.
Sắc đêm đã sâu.
"Tối thứ tư tuần sau có thời gian không?" Diệp Kì Trăn nhắc tới chuyện này với Ôn Dư.
"Sinh nhật cậu." Ôn Dư chuẩn xác nói ra.
"Sao cậu biết?" Diệp Kì Trăn ngạc nhiên.
"Xem bài đăng trên trang cá nhân của cậu."
Đó cũng là chuyện từ năm ngoái, Diệp Kì Trăn vẫn ngạc nhiên, "Cậu xem trộm trang cá nhân của tớ?"
"Là quang minh chính đại xem." Ôn Dư thẳng thắn không che đậy.
"Thế cậu có thời gian không? Tớ mời cậu đi ăn."
"Có." Ôn Dư đáp ứng rất sảng khoái, cô ấy nhìn Diệp Kì Trăn, sau đó lại hỏi: "Chỉ có hai chúng ta?"
"Còn cả bạn cùng phòng và hai người bạn của tớ."
"Ừm." Ôn Dư khẽ cười đáp lại, đón sinh nhật, dựa theo tính cách của Diệp Kì Trăn chắc chắn là muốn náo nhiệt một chút, nghĩ lại cũng không thể chỉ đón cùng một mình cô ấy. Thật ra Ôn Dư không hề có hứng thú với tụ tập, nhưng cô ấy cảm thấy Diệp Kì Trăn hi vọng bản thân tham dự.
"Đường Tiêu cũng đi, cậu có để ý không?" Diệp Kì Trăn cho rằng nhất định phải nói rõ chuyện này.
"Không để ý." Ôn Dư căn bản không đặt Đường Tiêu vào lòng.
Tiếp tục đi về phía trước, Diệp Kì Trăn nhân cơ hội này hỏi Ôn Dư, "Sinh nhật cậu là ngày nào?"
"Mồng tháng ."
Diệp Kì Trăn tính toán trong lòng, "Sao năm ngoái cậu không nói với tớ?"
Ôn Dư nói rất hờ hững, "Xảy ra khúc mắc."
Được Ôn Dư nhắc nhở như thế, Diệp Kì Trăn mới phản ứng lại, năm ngoái vào thời gian ấy vì giúp Đường Tiêu theo đuổi Ôn Dư, Ôn Dư không thèm để ý cô rất nhiều ngày, hiện tại nghĩ lại, bản thân không những không đón sinh nhật cùng Ôn Dư, mà còn chọc tức Ôn Dư một trận, "Xin lỗi."
"Không sao, tớ cũng không đón." Ôn Dư không để tâm.
"Tớ nhớ rồi, sau này tớ sẽ đón cùng cậu." Diệp Kì Trăn chân thành nói.
Ôn Dư nghe xong, không tỏ thái độ, cô ấy không đặt câu nói ấy trong lòng, hoặc có thể nói là không dám đặt trong lòng, Diệp Kì Trăn có thể đón một lần hai lần cùng cô ấy, nhưng có thể đón cả đời cùng cô ấy được không?
Còn mấy ngày nữa mới tới thứ tư, Đường Đường đã bắt đầu lo liệu chuyện tụ tập, khi nghe Diệp Kì Trăn nói Ôn Dư cũng sẽ tới, phản ứng của Đường Đường giống hệt như trong tưởng tượng của Diệp Kì Trăn. Diệp Kì Trăn rất khó giải thích rõ ràng với Đường Đường, chỉ nhấn mạnh Ôn Dư là một người tốt, bảo bọn họ đừng tiếp tục có định kiến với Ôn Dư nữa.
Địa điểm buổi tụ tập là một quán lẩu có hương vị không tệ nằm trong trung tâm thương mại gần trường, sáu bảy người, vừa hay đủ một bàn tròn.
Ôn Dư tới muộn, cô ấy vừa lại gần, không hề bất ngờ, toàn bộ lực chú ý của bàn ăn đều bị thu hút. Ôn Dư thong thả cười cười với mọi người, sau đó mới nhìn Diệp Kì Trăn, đưa một túi quà tới, "Chúc mừng sinh nhật."
"Cảm ơn cậu!" Diệp Kì Trăn cười híp mắt nhận lấy, tự giác giữ chỗ ngồi cạnh mình cho Ôn Dư, cô sợ Ôn Dư ngồi cùng người lạ sẽ mất tự nhiên.
Ôn Dư vừa ngồi xuống, Diệp Kì Trăn lại cảm thấy tay mình bị Đường Đường kéo lấy, cô quay đầu, nghe thấy Đường Đường nhỏ tiếng nói với mình: "Đúng là yêu tinh."
Diệp Kì Trăn lập tức nhíu mày, dáng vẻ không vui.
"Từ khen đấy, khen cậu ta đấy." Đường Đường nhanh chóng giải thích rõ ràng, hôm nay gặp mặt từ khoảng cách gần, cũng coi như hiểu được tại sao Đường Tiêu lại bị Ôn Dư mê hoặc tới thần hồn điên đảo như thế, không nói tới vẻ ngoài xinh đẹp, mà thật sự có khí chất.
Mọi người đã tới đông đủ, Đường Đường nâng cốc trước, "Nào nào nào, chạm cốc vì tiểu tiên nữ của chúng ta, chúc bạn học Diệp Kì Trăn sinh nhật vui vẻ, sớm ngày thoát ế."
"Chúc mừng sinh nhật."
"Cạn ly!"
Đường Đường và Đường Tiêu đều là người giỏi xã giao, có mặt hai người tuyệt đối bữa tiệc sẽ không im ắng, cộng thêm Trịnh Thiên Ngữ và La Bối cũng là người nói nhiều, mọi người vừa ăn lẩu vừa nói cười, không bao lâu liền thân thiết, không khí hừng hực ngút trời.
Trước giờ Ôn Dư vẫn luôn lạnh lùng, trong không khí như thế rõ ràng trở nên lẻ loi. Cô ấy nhìn dáng vẻ Diệp Kì Trăn nói chuyện vui vẻ với người khác, buồn bã uống một ngụm đồ uống, thật ra Diệp Kì Trăn và cô ấy không phải người cùng một thế giới, chỉ là thỉnh thoảng Diệp Kì Trăn sẽ nghĩ tới cô ấy, ở cùng cô ấy. Vừa nghĩ như thế, trái tim Ôn Dư trở nên khó chịu, không hề thoải mái.
Tuy Diệp Kì Trăn nói cười cùng những người khác, nhưng thực tế vẫn để ý tới Ôn Dư, Ôn Dư lặng lẽ uống hết hai cốc bia, nhưng lại không ăn đồ ăn, cô chạm khẽ vào tay Ôn Dư bên dưới gầm bàn, "Sao không ăn gì? Không thoải mái à?"
"Không." Ôn Dư cười nói.
Diệp Kì Trăn càu nhàu: "Đừng uống bia nữa."
Ôn Dư: "Ừm."
Diệp Kì Trăn phản ứng ra, có lẽ Ôn Dư không thích tham gia tụ tập quá náo nhiệt, chỉ là muốn đón sinh nhật cùng cô nên mới tới thôi sao? Diệp Kì Trăn không còn tâm trạng nói chuyện với những người khác, ra sức thúc giục Ôn Dư, "Cậu ăn chút đi, có cần tớ đút cho cậu không?"
Ôn Dư nhướng mày, "Được."
Diệp Kì Trăn bất đắc dĩ cười lên, đại khái đầu óc chập mạch, cô cũng không quan tâm tới bàn ăn còn có người khác, thật sự gắp một miếng sách bò lên, đưa tới bên miệng Ôn Dư, "Nào, há miệng."
Ôn Dư cũng không ngúng nguẩy, tự nhiên nhận lấy.
Nhưng ăn rồi, Diệp Kì Trăn lại vớt rất nhiều đồ ăn vào trong bát Ôn Dư, "Ăn nhiều chút."
Ôn Dư không chống đỡ được với sự dây dưa của Diệp Kì Trăn, "Biết rồi."
Đường Đường thấy Diệp Kì Trăn vô cùng quan tâm chăm sóc Ôn Dư trong suốt bữa lẩu, không biết có phải ảo giác hay không, sao lại có suy nghĩ lệch lạc? Tà môn ngoại đạo! Hoàn toàn không thể giải thích được tại sao hai người này lại tốt đẹp thế này, chuyện tình địch hồi cấp ba vẫn còn náo loạn sục sôi kìa.
Khi bữa ăn đã tới hồi kết, Đường Đường vỗ vai Diệp Kì Trăn, "Nói cho cậu nghe chuyện này."
Diệp Kì Trăn nhìn Đường Đường thần thần bí bí, "Chuyện gì?"
Đường Đường rút điện thoại ra, sau đó mở album ảnh lên, nhích tới trước mặt Diệp Kì Trăn, không ngừng hỏi: "Đẹp trai không, đẹp trai không?" Đường Đường có một căn bệnh, chính là khi rất kích động sẽ lặp đi lặp lại một câu.
Nam sinh trên ảnh trắng trẻo, đeo kính, rất nhã nhặn sạch sẽ, Diệp Kì Trăn nhìn màn hình, lại làm vẻ nghiêm túc nhìn Đường Đường, "Không phải cậu có bạn trai rồi à? Cậu như thế là không tốt đâu."
Đường Đường câm nín, ra sức lắc chiếc điện thoại trong tay, hận rèn sắt không thành thép nói với Diệp Kì Trăn: "Mình giới thiệu cho cậu đấy! Cậu nghĩ đi đâu thế hả?"
"Ơ..." Diệp Kì Trăn phát hiện bản thân tưởng tượng quá nhiều.
"Sao rồi sao rồi? Mình cảm thấy cậu ta rất xứng đôi với cậu, người thật còn đẹp trai hơn trong hình." Đường Đường biết Diệp Kì Trăn không bắt mạch được với mấy nam sinh chơi thể thao, nên đặc biệt chọn mẫu nam sinh ấm áp dịu dàng. Đường Đường, người này cũng thật cừ, yêu thích ngắm trai đẹp, hơn nữa trong tay thật sự nắm giữ tư liệu của vô số anh chàng đẹp trai.
Ôn Dư nghe thấy những lời của Đường Đường, vô thức nhìn sang bên này một cái.
Đường Đường thấy Ôn Dư nhìn sang, thế là chỉ vào hình, tự động thân quen, lảm nhảm với Ôn Dư: "Ôn Dư, cậu nói xem có phải cậu nam sinh này rất xứng đôi với Diệp Kì Trăn không?"
Ôn Dư nhìn bức ảnh kia một cái, không lên tiếng, mà lưu tâm tới phản ứng của Diệp Kì Trăn. Kì diệu thay, lúc này Diệp Kì Trăn cũng lưu tâm tới phản ứng của Ôn Dư, nếu trước kia Ôn Dư thăm dò cô, vậy Ôn Dư nhìn thấy Đường Đường giới thiệu đối tượng cho cô, liệu có phải sẽ khó chịu hay không?
Hai người im lặng nhìn nhau một giây, trong lòng ai nấy đều hoảng loạn. Ôn Dư chỉ nhìn Diệp Kì Trăn, dịu lại, cười nói giống như không để tâm: "Thích à? Rất xứng đôi."
Diệp Kì Trăn không nhìn thấu phản ứng của Ôn Dư, và cả, tại sao lại thấp thoáng có chút mong chờ Ôn Dư sẽ để tâm? Cô cũng không hiểu thấu phản ứng của bản thân.
"Mình cảm thấy thật sự rất xứng đôi." Đường Đường vẫn đang chìm đắm trong thế giới của bản thân, không hề phát hiện có chỗ nào không ổn, "Không phải cậu muốn yêu đương à? Cơ hội tốt nhường nào, hay là mình gửi Wechat của cậu ta cho cậu nhé, hai cậu nói chuyện thử xem?"
Diệp Kì Trăn hoàn hồn, chần chừ rồi nói với Đường Đường, "Không cần, cậu đừng nhọc lòng nữa."
Lần đầu tiên Đường Đường thấy Diệp Kì Trăn từ chối chậm chạp như thế, xem ra có kịch hay rồi, vốn tưởng rằng ở trước mặt Ôn Dư nên Diệp Kì Trăn không tiện, liền nháy mắt nói: "Được rồi, biết cậu ngại rồi, lát nữa sẽ nói tiếp."
Cốc thủy tinh chạm lên mặt bàn phát ra tiếng vang, Diệp Kì Trăn quay đầu, phát hiện Ôn Dư lại uống thêm một cốc bia.
Ăn lẩu xong, thời gian vẫn còn sớm, Đường Đường đề nghị đi chơi "Trò chơi bí ẩn gϊếŧ người", mọi người rất tán thành. Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư trước, Ôn Dư biết Diệp Kì Trăn đang hỏi ý kiến của bản thân, cô ấy nói: "Tôi không đi đâu, mọi người đi chơi đi."
Mọi người không lên tiếng bảo Ôn Dư đi chung, vừa nhìn liền biết Ôn Dư là kiểu người không khuyên nổi. Cuối cùng Diệp Kì Trăn tốn không ít nước bọt, cật lực phản đối, cũng không đi.
Đi thang máy trong suốt xuống tầng. Khi tới tầng ba, người vào thang máy đột nhiên đông lên, Diệp Kì Trăn và Ôn Dư bị đẩy vào trong một góc, mặt đối mặt, Ôn Dư hỏi Diệp Kì Trăn: "Sao cậu không đi cùng?"
Khoảng cách gần tới mức hô hấp hòa vào nhau, Diệp Kì Trăn tỉ mỉ quan sát Ôn Dư, nhưng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tâm trạng cậu không tốt à?"
Có chút! Cho nên Ôn Dư không phủ nhận, lại nhỏ tiếng nói: "Cậu không cần để ý tới tớ."
"Sẽ không không để ý tới cậu." Diệp Kì Trăn buột miệng nói ra.